Chương
“Mặc dù cô nguyên ý để cho Tuấn Phong một chồng hai vợ nhưng bây giờ Tuấn Phong không cưới vợ nhỏ mà còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô, nếu thực sự cưới vợ nhỏ vào cửa rồi thì anh ấy còn đem cô để vào mắt không?”
Mộ Ngọc My tức giận đến mức bắp thịt cả người căng lên.
Bạc Tiêu Dương lại dám làm nhục cô ta như vậy!
Người đàn ông không để ý đến biểu cảm của Mộ Ngọc My, cậu ta xoay người nói với Vân Giai Kỳ: “Vẽ phòng trước đi”
Vân Giai Kỳ lập tức ôm Bối Lạc trở về phòng.
Cô vừa mới đi, Mộ Ngọc My lập tức nổi cơn thịnh nộ với Bạc Tiêu Dương: “Tôi cho răng cậu đứng cùng một phía với tôi! Bạc Tiêu Dương, cậu phải rõ ràng, tôi và cậu là cùng một phe! Cậu nên đứng về phía tôi chứ không phải nhẩm vào tôi! Cậu nhầm vào tôi thì có lợi ích gĩ?”
Bạc Tiêu Dương lạnh lùng nhìn lướt qua cô ta một cái: “Ai cùng một phe với cô?”
“Chẳng lẽ không đúng sao? Tôi muốn vãn hồi trái tim của Tuấn Phong, cậu muốn vẫn hồi trái tim của Vân Giai Kỳ! Chẳng lẽ chúng ta không nên hợp tác?”
“Văn hồi?” Bạc Tiêu Dương cảm thấy buồn cười vì cách nói này: “Từ trước đến giờ cô chưa từng có được trái tim của anh ta, nói chỉ là văn hồi?
Nói xong, cậu ta lướt qua cô ta nghênh ngang đi mất.
Mộ Ngọc My ngây người tại chỗ rất lâu, đột nhiên cô ta xoay người trợn mắt nhìn chấm chẵm vào bóng lưng của Bạc Tiêu Dương, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu đúng là một kẻ vô dụng!”
Vân Giai Kỳ trở về phòng, đau lòng xoa cái đầu nhỏ của Bối Lạc, trong lòng vẫn có hơi kiêu hãnh “Bối Lạc, vừa nấy có phải em đang bảo vệ chị không?”
Cô nhìn thấy vì bảo vệ cô mà Bối Lạc sửa về phía Mộ Ngọc My.
Mặc dù nó là một con chó nhỏ hung dữ nhưng cảm giác được một chú cún bảo vệ khiến trong lòng Vân Giai Kỳ cảm thấy rất ấm áp.
Bối Lạc vẫy vẫy đuôi, một đôi mắt to tròn long lanh nhìn cô. Nó nghe không hiểu cô đang nói cái gì nhưng nhìn thấy cô chủ của mình đang cười, nó bèn “gâu gâu” hai tiếng rồi hà hơi “Ngoan!”
Vân Giai Kỳ ôm Bối Lạc đi ra vườn hoa nhỏ chơi với nó một hồi.
Chỉ chốc lát sau, cô chơi đến lúc cảm thấy hơi mệt, bèn ôm Bối Lạc năm xuống thảm cỏ, ngủ thiếp đi hồi nào không hay.
Không biết qua bao lâu, khi cô tỉnh lại một lân nữa thì đã là hoàng hôn.
Ánh nắng chiều rơi vào trên người cô, cảm giác rất ấm áp.
Cô được đắp một tấm chăn mỏng.
“Tỉnh rồi sao?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Bên cạnh truyền đến âm thanh dịu dàng của một người đàn ông, Vân Giai Kỳ ngồi dậy, nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đang ngồi bên cạnh mình, khẽ nhéo vào má cô một cái: “Đói bụng chưa?”
“Chú trở về lúc nào thế?”
“Trở về thì nhìn thấy em năm trên bãi cỏ”
Vân Giai Kỳ dụi mắt một cái, nhìn thấy Bối Lạc đang đứng ở bên cạnh Bạc Tuấn Phong. Nó giơ cái móng vuốt lông xù khều khều ống quần của anh.
Bạc Tuấn Phong cũng không thích chó, ngón tay nhẹ nhàng đấy một cái, gạt nó sang một bên.
Thân người Bối Lạc nhỏ nhản mềm mại, rõ ràng là người đàn ông không dùng lực, thế nhưng nó vẫn đứng không vững ngã nhào về phía sau.
Cún con lại giống như không cam lòng, bèn đứng dậy tiến lại gần anh, tiếp tục dùng móng vuốt khều khều ống quần của anh.
Bạc Tuấn Phong không để ý tới nó, cún con bị lạnh nhạt “ngao” lên một tiếng.