Chương
Càng lúc nó càng gào to, âm thanh nghe rất thảm thương, tựa như nó, đang trách móc người đàn ông lạnh lùng vô tình vậy!
Vân Giai Kỳ không nhịn nối, bèn nói với anh: “chú ôm nó một cái đi!”
Lúc này Bạc Tuấn Phong mới ôm nó đặt trên đùi của mình.
Cứ như vậy, nó không kêu nữa mà chậm rãi tìm một vị trí thoải mái ở trên người anh, dè dặt thử bò vào ngực anh, chân co lại một chỗ.
Bạc Tuấn Phong không để ý đến nó, Nó được voi đòi tiên, chui vào trong áo khoác âu phục của anh.
“Dường như nó rất thích anh đấy”
Vân Giai Kỳ thấy vậy thì hơi ngạc nhiên.
Người đàn ông này khiến người khác có một loại cảm giác rất an toàn.
Cứ thế Bối Lạc không biết trời cao đất rộng nằm trong ngực anh ngủ say, bốn chân nó hướng lên trời. Dường như trong lúc ngủ lại còn nẫm mơ nữa, chân sau của nó thường hay giật giật, đá vào chiếc áo sơ mi trắng như tuyết của Bạc Tuấn Phong, để lại một dấu chân đáng yêu màu xám tro.
Vân Giai Kỳ nhắm mắt lại, để mặc làn gió của buổi chiều chạng vạng thổi tới, cảm giác vô cùng dễ chịu.
“Tôi đói rồi.” Cô cảm thấy bụng mình trống rỗng, bèn hỏi: “Chú đã ăn chưa?”
“Vẫn chưa, đang đợi em”
“Vậy chúng ta đi ăn gì đi!”
Bạc Tuấn Phong nói: “Ừm, để đi thay quần áo đã”
Vân Giai Kỳ bò dậy từ trên thảm cỏ đi thay một bộ quần áo khác. Sau khi thay xong, cô lập tức nhìn thấy Bạc Tuấn Phong đặt Bối Lạc vào trong vườn hoa, đút cho nó thức ăn cho chó.
“Chúng ta đi đâu ăn đây?”
“Tôi dẫn em đến một nơi”
“Ừm ừm!”
Nửa tiếng sau, nhà hàng Tử La Đông Lan.
Nơi đây là một trong những nhà hàng Quốc Hoa sang trọng nhất ở thủ đô, không chỉ đơn thuần là do cái tên này mang điềm lành mà phong cách bài trí ở đây cũng rất đẹp. Tất cả các món ăn đều rất ngon, chỉ có món ăn Quốc Hoa, hương vị tuyệt đối là số một. Tuy nhiên giá cả lại không hề rẻ, nhà hàng này rất được giới thượng lưu xem trọng.
Bạc Tuấn Phong nắm tay Vân Giai Kỳ vừa đi đến trước cửa phòng bao thì cánh cửa đã mở ra.
Mộng Yến Mi vốn định đi vệ sinh, mới vừa mở cửa thì đã nhìn thấy Bạc Tuấn Phong nắm tay Vân Giai Kỳ, sắc mặt bà ta hơi trâm xuống “Tuấn Phong, con tới rồi à?”
Bà ta chào hỏi một câu với Bạc Tuấn Phong nhưng lại xem nhẹ Vân Giai Kỳ ở bên cạnh anh.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc: “Chú hẹn người khác sao?”
“Chú? Mộng Yến Mi nghe được cách xưng hô này thì ngờ vực nhíu mày.
Mặc dù bà ta đã nghe Cung Dận nói Vân Giai Kỳ bị bắt cóc ở trong đám cưới và bị uống quá liều Diethyl ether cho nên tư duy của cô bị hạ thấp, nhưng bà ta không ngờ lại thấp đến mức biến cô trở thành một người ngu đần Mộng Yến Mi nói: “Di đi vệ sinh trước, con đi vào đi”
“Vâng”
Bạc Tuấn Phong dẫn Vân Giai Kỳ đi vào phòng bao.
Cung Dận, Cung Chiến và Cung Khanh đều ở đây.
Vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong nắm tay Vân Giai Kỳ đi vào, Cung Dận kích động đứng lên đi về phía Vân Giai Kỳ: “Giai Kỳ..”
Vân Giai Kỳ sợ hãi núp ở sau lưng Bạc Tuấn Phong, dè dặt nhìn Cung Dận.
Bạc Tuấn Phong lấy tay ngăn lại một chút, nói: “Đừng dọa cô ấy”
Lúc này Cung Dận mới không biểu hiện quá mức kích động nữa.