Chương
“Được”
Vân Giai Kỳ đi vào phòng phẫu thuật.
Bối Lạc nãm trên giường phẫu thuật, trên mình được đắp một tấm vải màu trắng.
Cô bước đến bên cạnh nó, nhẹ nhàng lật tấm vải ra, nhìn thấy Bối Lạc há miệng ra, khuôn mặt thông minh nghịch ngợm trước kia sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, đôi mắt đen láy có hồn trong phút chốc trở nên tối tăm ảm đạm, bàn chân nhỏ mềm mại cũng dính đầy máu Vân Giai Kỳ thấy cảnh tượng Bối Lạc thảm thương như vậy thì bị dọa tới mức khóc òa lên.
Cô vừa nghĩ đến đêm hôm qua, lần đầu tiên cô gặp Bối Lạc, Bối Lạc năm trong một cái hộp, vẫy vẫy đuôi và nhón chân lên như đang mong, chờ được cô vuốt ve, khi cô nói muốn đưa nó về nhà, dường như nó hiểu được lời cô nói, nó biết mình sắp có nhà rồi, nó hớn hở xoay vòng vòng trong chiếc hộp, Khi về tới nhà, Bối Lạc mừng rỡ chạy vòng quanh cô, phá phách lung tung.
Vào lúc Mộ Ngọc My bắt nạt cô, Bối Lạc vội vàng bảo vệ cô, nhìn về phía Mộ Ngọc My mà sửa “Gâu gâu gâu”
Nhưng cũng chính vì Bối Lạc bảo vệ cô, không đế người khác bắt nạt cô nên Mộ Ngọc My mới ra tay ác độc với nó như vậy.
Người phụ nữ này đáng sợ đến mức khiến người khác phải rùng mình.
“Chắc chân là cô ta đã hại chết Bối Lạc!” Vân Giai Kỳ ôm lấy Bối Lạc, đau lòng khóc lớn: “Bối Lạc, xin lỗi..”
Bạc Tuấn Phong vừa định đi vào, bác sĩ bước tới bên cạnh nói với anh: “Tôi thấy cô bé này rất yêu chó cưng của mình. Tuy răng chúng tôi không có cách nào cứu được mạng của chú chó này, nhưng mà chúng tôi hy vọng sẽ bù đắp được nhiều nhất có thế”
“Bù đắp như thế nào?”
“Bệnh viện thú cưng của chúng tôi có dịch vụ tang lẽ. Chúng tôi có thể tổ chức tang lễ cho chú chó, sau khi hỏa táng cho chú chó xong, tro cốt được rải vào chậu cây, một tháng sau sẽ mọc lên một mầm hoa nhỏ, điều này có nghĩa là một sing mệnh mới đã được sinh ra”
Bạc Tuấn Phong ký tên một cách tùy tiện rồi bước vào phòng phẫu thuật, anh thấy Vân Giai Kỳ vẫn đang ôm Bối Lạc, nước mắt không ngừng rơi, anh biết là lân này cô rất đau lòng.
Anh bước qua đó lựa lời dỗ dành cô: “Để Bối Lạc nghỉ ngơi thật tốt, có được không nào”
Vân Giai Kỳ mở to đôi mắt vô hồn, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
“Bối Lạc rất ngoan, sau này có đến tìm em”
Nó sẽ lại đầu thai và còn biết đường Vân Giai Kỳ nghe thấy vậy, lập tức ngẩng lên nhìn Bạc Tuấn Phong.
“Thật không ạ?”
“Thật. Có lẽ sau này, chú chó nào đó mà em gặp trên đường nhào vào lòng em, đó có thế chính là Bối Lạc.”
“Bối Lạc sẽ đầu thai thật chứ?”
“Ừm “Vậy nó không nên gặp tôi nữa..” Vân Giai Kỳ lòng đau như cất: “Là tôi hại chết em ấy… Tôi đã hứa cho em ấy một mái nhà nhưng tôi đưa em ấy.
về nhà lại là hại chết em ấy, nếu em ấy không theo tôi về nhà, có lẽ em ấy sẽ lại gặp được một người chủ tốt, em ấy sẽ không…”
Không chết thảm thương như thế nà) Vân Giai Kỳ nói với đôi mắt đỏ hoe: “Tôi ghét cô ta! Chắc chắn cô ta là người đã nhổ hết răng của Bối Lạc, cắt đứt lưỡi của Bối Lạc…”
Bạc Tuấn Phong biết người cô đang nói tới là ai.
‘Vân Giai Kỳ nói: “Tôi ghét cô ta! Tôi muốn cô ta xin lỗi Bối Lạc!”
Bối Lạc thì có lỗi gì đâu chứ?
Chẳng qua là nó xem cô như người nhà duy nhất của nó nên mới muốn bảo vệ cô.
Người đàn bà xấu xa độc ác này lại nhổ hết răng và cắt lưỡi của nó.
Cho dù Bối Bối không chết vì mất quá nhiều máu, cho dù có cứu được nó thì một con chó con chưa cai sữa không có răng cũng không có đầu lưỡi thì làm sao có thể ăn uống được chứ?