Chương
Bạc Tuấn Phong muốn ôm lấy cô nhưng Vân Giai Kỳ đang trông nom Bối Bối, sao nỡ rời đi được cơ chứ.
“Tôi muốn ở lại với Bối Lạc…”
Trong lòng cô toàn là những lời tự trách bản thân mình đối với Bối Lạc.
Bạc Tuấn Phong nói: “Ngày mai tôi sẽ đưa Bối Lạc về nhà”
Vân Giai Kỳ nước mắt lưng tròng nhìn anh: “Chú nói dối! Bối Lạc đã chết rồi”
“Tôi đã hứa với em thì sẽ không bao giờ gạt em.”
Lúc Bạc Tuấn Phong với Vân Giai Kỳ về đến nhà, anh đưa cô trở lạ phòng thì người giúp việc đi tới mời anh xuống ăn cơm.
“Bạc gia, ông chủ và mợ chủ đang đợi ngài”
“Tôi biết rồi.”
Bạc Tuấn Phong đi tới phòng ăn.
Bạc Ngạn Thiên với Mộ Ngọc My đã ngồi vào chỗ rồi.
Mộ Ngọc My vừa nhìn thấy Bạc Tuấn Phong thì vội vàng ân cần dặn dò người giúp việc: “Còn không mau đi lấy chén đũa đi?”
Cô ta không ngờ răng Bạc Tuấn Phong sẽ đồng ý tới phòng ăn dùng bữa cùng bọn họ.
Mọi khi Bạc Tuấn Phong sẽ bảo người giúp việc mang hai phần ăn tối đến phòng của Vân Giai Kỳ.
Quả nhiên!
Anh muốn giải quyết xong chuyện con chó đó.
Bạc Tuấn Phong vừa mới ngồi vào bàn ăn, người giúp việc đã đặt chén đũa vào bên tay anh, nhưng anh không nhúc nhích.
Người đàn ông ngước mắt lên, tầm mắt rơi trên người Mộ Ngọc My, anh lạnh lùng hỏi: “Là cô làm à: Mộ Ngọc My sững sờ, thoạt đầu không phản ứng kịp.
Nhưng mà rất nhanh cô ta đã hiếu được rằng Bạc Tuấn Phong đang khởi binh hỏi tội Câu hỏi này không đầu không đuôi, trong lòng Mộ Ngọc My thì hiếu rõ, nhưng Bạc Ngạn Thiên nghe xong lại thấy mờ mịt “Ai làm gì cơ?”
Bạc Tuấn Phong nhìn Mộ Ngọc My không chớp mắt: “Cô ta biết con đang hỏi cái gì”
Mộ Ngọc My hơi chột dạ, giả vờ không biết gì cả: “Tuấn Phong, em thật sự không hiểu anh đang nói cái gì hết, em đã làm gì cơ? Nếu anh không nói rõ ràng ra thì em cũng không biết phải trả lời anh như thế nào.
Kỹ năng diễn xuất của Mộ Ngọc My vẫn giống như thật: “Con chó kia bị làm sao?”
“Không thừa nhận à?” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Cái gì mà không thừa nhận!” Mộ Ngọc My uất ức nói: “Em cũng, không biết con chó đó bị làm sao hết? Hai ngày nay, Vân Giai Kỳ mang con chó đó về, trong nhà náo loạn đến nỗi không ai được yên cả. Con chó đó hung dữ quá, nhìn là biết sẽ cản người, cũng không biết trên người nó có mang mầm bệnh gì không? Nếu sau này em có thai..”
Mặt cô ta đỏ lên, cúi đầu xuống rồi nói tiết Giai Kỳ đưa con chó con đó đi đi! Em sợ chó.”
“Tóm lại, anh mau để Vân Bạc Ngạn Thiên cũng nói: “Tuấn Phong, con mau xử lý con chó đó đi!
Thật là phiền lòng”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: ‘Không phải đã có người xử lý xong rồi sao?”
Bạc Ngạn Thiên ngơ ngác, men theo ánh mắt của anh nhìn về phía Mộ Ngọc My, vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì: “Con chó kia bị làm sao?”
Người giúp việc nghe vậy thì thấp thỏm nói: “Lúc nãy tôi nhìn thấy cô ‘Vân ôm con chó, trên người con chó con toàn là máu, nghe nói rằng của con chó con bị bẻ gãy hết, đầu lưỡi cũng bị rút ra, chảy rất nhiều máu…”
Mộ Ngọc My nhìn cô ta với một ánh mắt rất dữ tợn, cảm thấy cô ta thật lắm chuyện.