Chương
Người giúp việc lập tức im miệng không giám nói nữa Bạc Ngạn Thiên nghe vậy thì nhíu mày: “Lòng dạ ai độc ác như vậy?
Rút cả lưỡi nó ra như vậy?”
Mộ Ngọc My nghe thấy vậy thì khuôn mặt cô ta trắng bệch không còn một giọt máu ngay lập tức.
Bạc Tuấn Phong ý ám chỉ nói: ‘Lớn nhỏ gì cũng là một sinh linh sống sờ sờ ra đó, bị bẻ răng rút lưỡi hành hạ đến chết như vậy, là một người đàn bà mà lòng dạ làm sao có thể ác độc như thế chứ?”
Bạc Ngạn Thiên vừa nghe xong lời này của anh thì ngay lập tức nghỉ ngờ nhìn về phía Mộ Ngọc My, Mộ Ngọc My lập tức biện minh nói: “Ông nội, không phải là do con làm! Mặc dù con cũng ghét con chó đó, nhưng làm sao mà con có thể làm ra cái chuyện độc ác như vậy được chứ?”
Bạc Tuấn Phong cong cong môi: “Cô vẫn không chịu thừa nhận ả?”
Mộ Ngọc My uất ức đến nỗi đỏ cả mắt, kéo lấy cánh tay của Bạc Ngạn Thiên, cô ta nghẹn ngào nói: “Ông nội! Ông nhìn xem, anh Tuấn Phong lại vu oan cho con. Thực sự không phải do con làm, nhà họ Bạc từ trên xuống dưới có nhiều người nhìn như vậy, có phải con làm hay không thì đi hỏi một cái là biết ngay! Hơn nữa, làm sao con lại có thể nghĩ ra cái thủ đoạn độc ác như vậy được chứ? Không phải là có người nào thích ngược đãi chó rồi lại vu oan cho con đấy chứ?”
‘Ngừng một chút, cô ta lại nói đầy ẩn ý sâu xa: “Có vài người, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, lòng người rất khó đoán, phải mất một khoảng thời gian lâu dài mới có thể thấy rõ bản chất được! Con nghe nói có người ngoài mặt thì rất có tâm, dịu dàng tốt bụng, nhặt chó hoang ở ven đường về, nhưng mà thực ra là thích ngược đãi chó, mang về không chăm sóc chu đáo mà lại còn ngược đãi chó bằng đủ loại thủ đoạn xong còn gán tội cho người khác nữa!”
Rõ ràng là cô ta đang ám chỉ Vân Giai Kỳ là vừa ăn cướp vừa la làng, tự hành hạ con chó đến chết rồi vụ oan cho cô ta.
Ánh mắt của Bạc Tuấn Phong lại càng lạnh lẽo hơn.
Mộ Ngọc My bị ánh mắt của anh dọa sợ đến nỗi cả người phát run lên, cô ta nép ở bên cạnh Bạc Ngạn Thiên.
Bạc Ngạn Thiên hắng giọng nói: “Chỉ là một con chó thôi, chết thì cũng đã chết rồi! Tuấn Phong, ông muốn nhân cơ hội này hỏi con chuyện này, hai đêm nay con ở phòng nào?”
Bạc Tuấn Phong nhướng mày: “Làm sao vậy ông?”
“Ông nghe người giúp việc dọn phòng nói mấy ngày nay con không ở trong phòng mình, con đã đi đâu vậy?”
Bạc Ngạn Thiên biết rõ mấy ngày nay Bạc Tuấn Phong ngủ ở phòng nào nhưng ông ta cố tình hỏi trực tiếp như vậy để Bạc Tuấn Phong cho Mộ Ngọc My một câu trả lời Bạc Ngạn Thiên nói: “Ngọc My mới vừa gả sang đây, con bé vẫn đang còn đang chịu nỗi đau mất mẹ, con nên ở cạnh con bé nhiều hơn!”
Mộ Ngọc My cúi đầu và không nói lời nào.
Bạc Tuấn Phong im lặng không lên tiếng.
Bạc Ngạn Thiên nói: “Con không nói gì hết mà im lãng như vậy là có ý g Bạc Tuấn Phong cong cong môi: “Con cho là lập trường của con đã đủ rõ ràng rồi”
“Lập trường gì?”
“Cuộc hôn nhân này, ông nội thừa nhận, nhà họ Bạc thừa nhận, nhưng con không thừa nhận”
“Hoang đường!” Bạc Ngạn Thiên tức giận đến mức đập bàn một cái Bây giờ ở bên ngoài đều biết Ngọc My là vợ của con, là bà Bạc, là mợ chủ của nhà họ Bạc, con nói không thừa nhận là không thừa nhận được sao?
Đâu thể như thế được!”
Mộ Ngọc My lập tức xoa dịu lại bầu không khí, nói: “Ông nội, chắc anh Tuấn Phong chưa thích ứng với thân phận làm chồng của mình thôi, không sao đâu ông, cho anh ấy mấy ngày nữa để làm quen là được thôi ông”
“Đến bây giờ vẫn chưa thích ứng, vậy thì phải đợi tới khi nào mới có thế thích ứng được? Bây giờ, Mạn Nhi cũng đã thích ứng được rồi, mối quan hệ với Ngọc My cũng rất tốt, tình cảm như mẹ con vậy!”
Bạc Tuấn Phong không kiên nhẫn được nữa, anh Bạc Ngạn Thiên ngây người ra: “Con đi đâu đó?”