Chương
Bạc Tuấn Phong đột nhiên bóp lấy cảm cô ta, khóa chặt hai tay cô ta phía sau lưng khiến cô ta không thể động đậy.
Người đàn ôm cô, lạnh lùng nnhìn châm châm vào khuôn mặt không cam chịu của ông đang ngông cuồng với ai vậy?”
Mộ Ngọc My cựa quậy nhưng Bạc Tuấn Phong chỉ dùng một tay đã khóa chặt được cô ta, khiến cô ta không nhúc nhích được chút nào.
“Tuấn Phong.”
“Mộ Ngọc My, chuyện gì cũng nên một vừa hai phải thôi”
Nói xong, Bạc Tuấn Phong đấy cô ta sang một bên, mặt không cảm xúc đứng dậy nói: ‘Không cần phải thử thách giới hạn của tôi”
Người đàn ông đi đến cửa, mở cửa ra và hết đồ của anh mang sang một phòng khác dò người giúp việc dọn Sau khi Bạc Tuấn Phong rời đi, người giúp việc cứ đi lại trước cửa, chần chừ không dám bước vào.
Vừa nghe thấy Bạc Tuấn Phong bảo mang đồ của anh chuyển ràng là muốn ở riêng rồi!
Hai người vừa mới kết hôn đã bắt đầu ở riêng thì còn ra thể thống gì nữa!
Người giúp việc hỏi thăm dò vài câu: “Mợ chủ, chúng tôi vào được không?”
“Cút!” Mộ Ngọc My đột nhiên điên cưồng gào thét: “Cút hết cho tôi!”
Vừa nghe thấy cô ta gắt gỏng như thế, người giúp việc đều sợ hãi bỏ chạy.
Không ai dám đứng ra đỡ đạn!
Mộ Ngọc My nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay, nghĩ đến những lời sỉ nhục mà Bạc Tuấn Phong vừa nói với cô ta Thái độ lạnh nhạt và còn nói những lời đau lòng như vậy!
Anh bảo cô ta dừng lại?
Anh tưởng cô ta sẽ chịu để yên sao?
Một núi không thế có hai hố.
Trong nhà họ Bạc không thể có tới hai “Bà Bạc”.
Cứ cho là Vân Giai Kỳ tình nguyện làm vợ bé, cô ta cũng không đồng ý!
Bởi vì trong mắt Mộ Ngọc My, Vân Giai Kỳ ngay cả làm vợ bé cũng không xứng!
Chập tối, đúng lúc người giúp việc đang dọn phòng thì Mộ Ngọc My đi tới, đột nhiên lấy một chiếc nhẫn ngọc trong túi ra.
Người giúp việc kinh ngạc, lập tức nhận ra chiếc nhẫn ngọc này.
Đây là chiếc nhắn ngọc mà Bạc Ngạn Thiên hay đeo, là tín vật gia truyền của nhà họ Bạc, là biểu tượng tượng trưng cho người có quyền lực tối cao tại Bạc Gia “Mợ chủ.
“Mang thứ này đặt lên giường cô ta”
Người giúp việc đổ mồ hôi lạnh, không dám cầm lấy chiếc nhãn: “Đây, đây là tín vật của ông cụ! Mợ chủ, sao cô lại có thứ này? Đây là thứ quý giá lắm.
“Đương nhiên tôi biết đây là thứ gì!”
Mộ Ngọc My nói: ‘Không nghe thấy tôi nói gì hay sao? Tôi bảo bà để thứ này lên giường cô ta!”
Người giúp việc vẫn ngập ngừng, bà ta không dám nhận.
Ngộ nhỡ làm sứt mẻ gì thì sao, đây là vật vô giá mà.
Mộ Ngọc My nói đầy ẩn ý: “Khi trước không phải bà nói con gái bà đỗ trường trung học tư trọng điểm à, nhưng học phí đắt như thế, bà đang xoay sở mà đúng không?”
Người giúp việc vừa nghe thấy thế thì thay đối sắc mặt ngay.
Thành tích xuất sắc của con gái là điều khiến bà ta tự hào, là vinh quang của bà ta, vì thế bà ta cười cười nói: “Đúng vậy! Giờ vẫn còn thiếu hơn sáu mươi triệu nữa…”
“Ở đây tôi có một trăm năm mươi triệu” Mộ Ngọc My chẳng cần chớp mắt rút ra một phong bì: “Có số tiền này thì những khoản học phí trung học sau này của con gái bà cũng không phải lo lắng nữa rồi”
Người giúp việc nhìn chiếc phong bì dày cồm cộm thì động lòng ngay.
Bà ta chìa tay ra, hai tay đón lấy chiếc phong bì, mắt lại nhìn về chiếc nhãn ngọc mà Mộ Ngọc My đưa, bà ta nhíu mày, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi rồi cấn thận đón lấy, nắm chất trong lòng bàn tay.
“Mợ chủ, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo lời dặn dò của cô.”
“Còn cái này nữa”
Mộ Ngọc My đặt một xấp quần áo lên chiếc xe đấy dọn phòng bên cạnh cô ta: “Còn cái này nữa, cũng để vào tủ quần áo của cô ta”
“Vâng!”
Người giúp việc đẩy xe vào phòng, Lúc này, Vân Giai Kỳ không có ở trong phòng.