Chương
Bà ta vội vàng vén giường lên rồi đặt nhắn ngọc bích xuống, sau đó lại trải thêm một lớp đệm dày.
Sau khi sửa sang lại giường, bà ta lại nhét quần áo Mộ Ngọc My đã đưa cho bà ta vào tủ rồi rời đi.
Vân Giai Kỳ trở về phòng, thấy phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ thì lên giường nằm.
Tuy nhiên, cô vừa năm trên giường thì bông cảm thấy dưới người bị cấn thứ gì đó rất đáng sợ.
Làn da của cô luôn rất mỏng manh và nhạy cảm, bình thường chỉ cần một chút kích động nhỏ cũng khiến khuôn mặt cô đỏ bừng.
Cô cảm thấy dường như có vật lạ gì đó trên giường.
Nhưng cô ngồi dậy nhìn dưới người mình cũng không thấy điều gì bất thường.
Vân Giai Kỳ nghỉ hoặc, sau đó nằm xuống, nhưng khi năm xuống lại cảm thấy không thoải mái.
“Chuyện gì vậy nhỉ…” Vân Giai Kỳ lầm bẩm, vừa sờ lưng đau vừa nhìn tấm trải giường phẳng phiu, luôn cảm thấy giường có gì đó không ốn.
Bạc Tuấn Phong vừa bước vào phòng, Vân Giai Kỳ đã nắm lấy tay anh, cô chỉ vào giường nói: “Chú à, cái giường này nằm không thoải mái”
“Chỗ nào không thoải mái?”
“Cảm giác như bị cấn thứ gì đó”
Bạc Tuấn Phong lấy tay sờ sờ, nhưng không thấy có gì kì lạ Vân Giai Kỳ lại nắm xuống, chẳng được lâu, cô lại đứng dậy khỏi giường, chỉ vào một chỗ rồi nói: Chính là chỗ này, ở đây cứ bị cẩn, rất khó chịu”
Bạc Tuấn Phong lật ngược tấm ga giường lại ngay lập tức.
Vừa lật được một nửa thì thấy có thứ gì đó rớt ra ngoài, anh nhanh tay tinh mắt lấy tay chặn lại, không muốn để nó rơi xuống đất.
Bạc Tuấn Phong mở đệm ra nhìn, ánh mắt tối sâm lại Đây chính là là một chiếc nhẫn ngọc bích.
Đây là chiếc nhẫn ngọc bích mà Bạc Ngạc Thiên luôn đeo trên tay, tượng trưng cho bảo vật chủ nhà của nhà họ Bạc, trong tương lai nếu ai là người kế thừa nhà họ Bạc, chiếc nhãn ngọc bích này cũng sẽ được truyền cho người thừa kế.
Tại sao chiếc nhẫn này lại ở đây?
Ai là người đặt nó ở đây?
Bạc Tuấn Phong suy nghĩ một chút thì nghĩ tới điều gì đó, rồi đặt lại ở trên giường: “Giờ sao rồi? Còn cấn không?”
Vân Giai Kỳ lại nắm xuống: “Được rồi, không cấn nữa”
Bạc Tuấn Phong không nhịn được cười.
Chiếc nhãn ngọc này không nhỏ, nhưng với lớp đệm dày như vậy, người bình thường cũng không thế nhận ra.
Đứa trẻ này có làn da nhạy cảm như vậy?
Thực sự rất giống nàng công chúa và hạt đậu.
Bạc Tuấn Phong bước tới cửa thì thấy chiếc xe đấy dùng đế dọn phòng đang đậu ở hành lang, người giúp việc đang dọn phòng, anh ta bước tới đặt chiếc nhẫn ngọc bích vào chiếc thùng nhỏ của xe đẩy.
Người giúp việc vừa bước ra ngoài đã vô cùng kinh ngạc khi thấy Bạc Tuấn Phong đang đứng ở cửa.
Có lẽ vì lương tâm cản rứt, bà ta lo lắng nó dặn dò sao?”
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Đồ trong phòng tôi đã dọn sạch cả chưa?”