Chương
“Ai?
Trong phòng vang lên giọng nói trầm lạnh của đàn ông. Vân Giai Kỳ giật nảy mình, không ngờ trong phòng lại có người.
Bạc Tiêu Dương ngồi dậy, nặng nề đỡ trán, chỉ cảm thấy vừa tỉnh dậy đã hoa mắt chóng mặt đau đãi Nghe thấy tiếng mở cửa khóa cửa tách tách, rõ ràng có người đã vào phòng.
Nhưng sau đó lại không có động tĩnh gì Bạc Tiêu Dương xoay người xuống giường, khoác áo choàng tắm, đi ra cửa, thì thấy Vân Giai Kỳ lúng túng đứng ở góc tường.
Cậu ta nhíu mày, sắc mặt dịu đi mấy phần: “Sao cô lại vào đây?”
Vân Giai Kỳ sợ hãi nhìn cậu ta.
Không biết vì sao, cô thấy hơi sợ cậu ta.
Bạc Tiêu Dương bật cười nói làm gì, tôi cũng đâu có ăn thịt cô.
“Sao cậu lại trừng mắt hung dữ với tôi thế?”
ô trừng mắt nhìn tôi như vậy làm gì Vân Giai Kỳ nói rồi ấm ức ngồi xốm xuống góc tường, ngửa đầu lên, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Bạc Tiêu Dương cũng ngồi xốm xuống, nhìn thẳng vào cô: “Tôi hung dữ chỗ nào?”
Vân Giai Kỳ cần môi, lẩm bẩm nói: “Chính là nhìn rất hung dữ mà…”
“Vậy như này thì sao?” Bạc Tiêu Dương nhếch nhếch khóe miệng lên, giống như đang cười: “Như này còn hung dữ không?”
Vân Giai Kỳ khẽ mở miệng, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Bạc Tiêu Dương đứng dậy, tiện tay mở cửa, nhưrg lậ cửa phòng đã bị khóa trái Cậu ta nhìn Vân Giai Kỹ, lại nhìn cửa phòng bị khéa trái, thoáng chốc.
đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Xem ra, cô là bị người khác dẫn đến căn phòng này, để nhốt cô và cậu †a lại tức nhận ra, cùng một chỗ.
Bạc Tiêu Dương đầu óc nharh nhạy, lập tức hiểu rõ sự tình, thở dài: Cửa bị khóa tồi”
“Cậu có chìa khóa không?”
“Cửa bị khóa từ bên ngoài, dù có chìa khóa, thì trong này cũng không thể mở được”
“Vậy phải làm sao?” Vân Giai Kỳ kích động đứng dậy, mặt đỏ lên: “Vì sac bọn họ lại muốn nhốt tôi trong này?”
“Không chỉ có cô, tôi cũng bị nhốt ở đây mà”
“Tại sao?”
“Bởi vì.. Bạc Tiêu Dương nói “Chúng ta phạm lỗi, ông nội phạt nhốt chứng ta lại”
“A, tôi biết rồi!” Vân Giai Kỳ đột nhiên lée lên một suy nghĩ: “Nhất định là hôm qua tôi khiến ông ấy phải xin lỗi tôi, nhất định là ông ấy đã ghỉ hận trong lòng”
Ừ” Bạc Tiêu Dương đầy nghiêm túc gặt gật đầư “Cho nên, tôi và cô đều bị phạt nhốt lại rồi”
“Ai bảo cậu theo tôi” Vân Giai Kỳ nói: “Ông ấy muốn nhốt chúng ta bao lâu nhỉ?”
“Ai mà biết được?”
Bạc Tiêu Dương tiện tay bật đèn trong phòng lên.
Trong nháy mắt, ánh đèn sáng lên, căn phòng không còn tối như.
trước, bất an trong lòng Vân Giai Kỳ mới dần tan đi một chút “Cô ngồi xổm ở đây làm gì”