Chương
Bạc Tiêu Dương hỏi: hông tê chân à?”
Nói xong, cậu ta ngồi xuống sô pha, vẫy tay với cô: “Lại đây”
“Tôi không muốn”
Cô không muốn đến gần cậu ta.
Bạc Tiêu Dương thấy dáng vẻ cô vẫn cảnh giác như vậy, nói đầy hàm ý sâu xa: “Đây là phòng của tôi, bây giờ cửa bị khóa trái từ ngoài rồi, nếu tôi thật sự muốn ăn cô, cô có thể trốn đi đâu chứ”
Vân Giai Kỳ nghe vậy, ánh mắt sáng lên, lúc này mới đứng dậy, ngoan ngoãn đi đến chỗ ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, nhưng vẫn cổ gắng duy trì khoảng cách hai mét với cậu ta.
Bạc Tiêu Dương nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu Bạc Ngạn Thiên nhốt hai người trong phòng là có ý gì, lại còn nhốt lâu như vậy.
Cậu ta đột nhiên đứng dậy, đến chỗ đầu giường, phát hiện điện thoại đã không còn ở đó.
Chỉ còn mỗi sợi dây sạc.
Đã có người vào phòng lấy điện thoại đi.
Xem ra, Bạc Ngạn Thiên lần này đã nghĩ trăm phương ngàn kế đế tác thành cho hai người bọn họ rồi.
Bạc Tiêu Dương đi đến trước sô pha nhìn Vân Giai Kỳ, cô đầy nghỉ hoặc nhìn về phía cậu ta: “Cậu muốn làm gì?”
Cậu ta đột nhiên kéo tay cô, Vân Giai Kỳ kinh sợ, kêu lên một tiếng nhưng Bạc Tiêu Dương cũng không ngăn cản, một tay ôm ngang cô vào lòng.
Vân Giai Kỳ càng ra sức kêu lên: “Cậu muốn làm gì?”
“Sợ à?“ Bạc Tiêu Dương trầm giọng nói bên tai cô: “Sợ thì kêu to vào”
Vân Giai Kỳ run lên, một giây sau, cô bị ngã xuống giường, Bạc Tiêu Dương thuận thế ép xuống, gắt gao đè cô trên giường.
Vân Giai Kỳ càng thêm kinh hãi, “Cậu làm gì thế?”
“Cô không cần quản tôi”
“Cậu…
“Kêu đi”
Bạc Tiêu Dương nói: “Cô kêu càng to, ông nội mới biết cô đã nhận ra lỗi sai của mình, mới thả cô ra”
Vân Giai Kỳ nghe vậy, không biết tại sao không còn thấy sợ như trước.
Bạc Tiêu Dương thấy cô đột nhiên không kêu nữa, thì bỗng nhiên cười đầy xấu xa.
Xem ra, ức hiếp vẫn chưa đủ.
Cậu ta đột nhiên cúi đầu, hung hăng cần lên dái tai cô.
Vân Giai Kỳ đau đến hét lên một tiếng, tức giận trừng mắt nhìn cậu ta: “Cậu làm gì thế sao lại cản..”
Bạc Tiêu Dương đột nhiên che miệng cô lại: “Cô chỉ được kêu, không được nói lung tung”
Mắt Vân Giai Kỳ bỗng ngập nước: “Đau Bạc Tiêu Dương hơi sững người, cậu ta mới cần nhẹ, không liề dùng sức, sao có thể làm cô đau?
Với cô nhóc này, cậu ta luôn mềm lòng, không đủ nhẫn tâm. Ban đầu, cậu ta muốn diễn kịch, nhưng cô lại không biết phối hợp, cậu ta cũng không nỡ ức hiếp cô.