Chương
Lúc cậu ta đang sững sờ, Vân Giai Kỳ đột nhiên nhấc gối lên, nện lên người cậu ta.
Bạc Tiêu Dương thuận tay cản lại, ôm gối vào lòng, liền thấy Vân Giai Kỳ leo đến góc giường, lại vơ lấy cái gối khác, đập vào mặt cậu ta “bịch” một tiếng.
“Cô dám đánh tôi?” Bạc Tiêu Dương cũng lấy gối nện về phía cô.
Vân Giai Kỳ bị gối nện làm ngã ngửa trên giường, nhưng cũng không chịu thua, cầm gối nện về phía cậu ta Bạc Tiêu Dương cười lên, lấy gối đang ôm trong lòng nộn vào đầu cô.
Gối mềm mại đánh vào người không hề đau.
Vân Giai Kỳ lại bị chọc cười, hai người cầm gối đánh nhau qua lại trên giường Bạc Tiêu Dương cố ý nhường cô, bởi vậy một lúc sau Vận Giai Kỳ đã chiếm được ưu thế Cô chơi rất vui vẻ, bổ nhào lên người Bạc Tiêu Dương, ép cậu ta xuống dưới, cầm gối đập liên tục lên người cậu ta “Này thì bắt nạt tôi! Xem cậu còn dám bắt nạt tôi nữa không?”
Bạc Tiêu Dương một tay bắt được gối của cô: “Cô còn dám đánh tôi, tôi sẽ không tha đâu”
“Cậu nghĩ tôi sợ cậu sao?”
Bạc Tiêu Dương nhanh chóng đứng dậy, giống như mãnh hổ săn mồi, khí thế như hố đói, khiến Vân Giai Kỳ giật nảy mình, ngã nhào xuống giường Cậu ta giật mình, theo bản năng vươn tay ra đỡ lấy, nhưng không đỡ.
được.
‘Vân Giai Kỳ ngã bịch xuống đất.
“Giai Kỳ!”
Nụ cười trên mặt Bạc Tiêu Dương tắt lịm, cậu ta vội vã ngồi dậy nhảy.
xuống giường, thấy Vân Giai Kỳ ngã trên mặt đất, hôn mê bất tỉnh, nét mặt càng nghiêm lại “Giai Kỳ, cô làm sao thế?”
Cậu ta đau lòng ôm cô vào lòng, thấy cô hôn mê bất tỉnh, tim nhói lên.
“Giai Kỳ?”
Cậu ta vừa đau lòng xoa xoa gáy cô, vừa vỗ nhẹ vào mặt cô: “Tỉnh lại, tỉnh lại đi!”
Vân Giai Kỳ vẫn nhắm nghiền mắt, không hề có phản ứng gì.
Nguy tồi Lẽ nào ảnh hưởng đến phần đầu rồi?
Tim của Bạc Tiêu Dương như ngừng lại mất mấy dây, cậu ta lập tức ôm cô vào lòng, lao về phía cửa.
“Giai Kỳ, cô đừng làm tôi sợ…”
Cậu ta vừa lao về phía cửa cửa, không ngừng đập cửa, tồi đột nhiên dùng chân đạp cửa điên cuồng: “Mở cửa!”
“Phụt” một tiếng.
Vân Giai Kỳ không thể nhịn nổi cười nữa, cô nhảm một mắt, mở một mắt, nhìn trộm Bạc Tiêu Dương đang dần tái mét mặt lại.
Thấy cảm xúc của cậu ta từ khẩn trương đến nổi giận lôi đình, Vân Giai Kỳ thấy cực kỳ thú vị.
“Cô?
Bạc Tiêu Dương còn nghĩ rằng đầu của cô bị đập đến nỗi nguy hiểm tới tính mạng rồi chứ. Nhưng bây giờ thấy cô cười đùa tứ tửng, cậu ta mới chợt nhận ra mình đã bị cô trêu đùa rồi.
“Ha ha ha”
Vân Giai Kỳ ôm bụng cười to, nhìn sắc mặt cậu ta đã xanh lét nhưng vẫn không làm gì được cô, thật sự đáng yêu quá đi “Này, cậu nghĩ tôi đã bị đập đầu dẫn đến nguy kịch à?”