Chương
“Không sao…. mẹ không sao, “Lạnh.”
Vân Giai Kỳ lập tức đắp chân lên cho cô bé, ôm cô bé vào lòng: “Hu hu hu… dọa chết mẹ rồi…”
Mạn Nhi bật cười: “Sao thế? Năm mơ thấy ác mộng ạ?”
“Ừm..” Vân Giai Kỳ sụt sùi khóc: “Mẹ mơ thấy có quỷ đuổi theo con, muốn ăn thịt con”
“Mẹ ngốc, con không sao…”
Tròng lòng Vân Giai Kỳ vẫn còn khiếp sợ, càng ôm cô bé chặt hơn.
“Mạn Nhi, mẹ rất sợ…” Vân Giai Kỳ nói.
Trước mặt Mộ Ngọc My, có lẽ là vì bản tính của một người làm mè, cô có thể đứng chắn trước mặt cho Mạn Nhi.
Nhưng đối diện với Kỳ Thiên Nam, cô lại có cảm giác cực kỳ bất lực.
Không có một chút sức lực.
“Mẹ, chúng ta trốn đi…”
Trốn thế nào/ “Luôn có cách, dù sao vẫn tốt hơn là ở lại đây”
“Thế nhưng con đang bị thương”
Mạn Nhi nói: “Con không sao, chỉ là bụng hơi đói”
Nói xong, cô bé cười ngây ngô: ‘Ăn no rồi, con sẽ có đủ sức chạy trốn”
Vân Giai Kỳ do dự một lúc, nói: “Thế… mẹ đi tìm đồ ăn cho con nhé.
Đợi ăn no rồi, chúng ta cùng rời khỏi đây được không?”
“Ừm”
Vân Giai Kỳ hỏi: “Con muốn ăn gĩ?”
“Mẹ muốn ăn gì?”
“Bây giờ mẹ muốn ăn… mẹ muốn ăn rất nhiều… Vân Giai Kỳ nói: “Ăn kem, khoai tây chiên, hamburger, kẹo đây là đâu, có đồ ăn không?” Mạn Nhi vừa mới tỉnh dậy, còn chưa bước xuống giường.
‘Vân Giai Kỳ nói: “Hình như ở… một tòa lâu đài, ở đây rất lớn, đứng trên hành làng không thể thấy được bến bờ?
Mạn Nhi yên lặng một lát.
‘Vân Giai Kỳ nói: “Con đợi mẹ một lát, mẹ đi tìm đồ ăn cho con.”
“Vâng”
Cô rón rén rời khỏi phòng.
Sau bức tường, một người đàn ông bước ra, lấy ra bộ đàm: “Cô ấy rời khỏi phòng rồi”
Trong phòng sách.
Một người đàn ông mặc đồ đen bước vào, nói với Kỳ Thiên Nam: “Ông Kỳ, bà chủ Kỳ đã rời khỏi phòng”
Kỳ Thiên Nam nghiêng người: “Cô ấy muốn làm gì?”
“Hình như… nói là muốn đi tìm đồ ăn, đói bụng.”
“Có nói muốn ăn gì không?”
“Kem… khoai tây chiên, bánh hamburger.