Chương
Người đàn ông kia lặp lại Kỳ Thiên Nam rũ mắt xuống, căn dặn: ‘Bảo nhà bếp chuẩn “Vâng”
Người đàn ông kia suy nghĩ rồi lại nói: “Hình như cô Vân Giai Kỳ nói ăn no rồi, phải đưa đứa nhỏ kia rời khỏi nơi này”
“Muốn trốn?”
Kỳ Thiên Nam nói: “Theo dõi cô ấy, xem xem cô ấy trốn như thế nào.”
“Thật sự để cô ấy rời khỏi lâu đài sao?”
“Nếu không cô ấy sẽ không biết, cô ấy hoàn toàn không thể trốn thoát khỏi đây, sao có thế từ bỏ được.”
Người đàn ông gật đầu: “Đã rõ, tôi lập tức làm theo lời dặn”
Lâu đài rất lớn, lớn đến mức thái quá.
Vân Giai Kỳ ở trong tòa lâu đài lớn như vậy, thật sự giống như chỉ là một con muỗi.
Đi quanh, thậm chí còn quay về lại vị trí cũ.
Trong tòa thành có rất nhiều người đi tới đi lui Mỗi tầng đều có người đi tuần.
Cô trốn một lát, núp một lát, đến khi người đi xa dần mới dám bước ra, lần mò theo từng bậc cầu thang.
Một tiếng sau, cô đứng ở lầu hai, nhìn thấy một hành lang dài, trong lòng hơi phẫn nộ, “Bà chủ Kỳ?”
Phía sau bồng bất thỉnh lình vang lên tiếng của một người phụ nữ.
Vân Giai Kỳ kinh ngạc quay đầu lại liền nhìn thấy sau lưng là một người phụ nữ mặc trang phục người giúp việc.
Cô bị dọa giật mình.
“Cô làm gì ở đây?”
Người giúp việc thế hiện rất cung kính, khiến cho Vân Giai Kỳ cũng bớt đi chút cảnh giác.
“Tôi… tôi đói bụng”
“Đói bụng rồi, muốn ăn gì sao?”
“Vâng”
“Nhà bếp ở tầng một, cô đi theo tôi”
Người giúp việc đi trước dẫn đường.
Vân Giai Kỳ hơi chăn chừ nhưng nhớ lại cái bụng đói của Mạn Nhị, rất nhanh đã đi theo sau.
Một lâu sau đến tầng một, đi được một đoạn, cô liền ngửi thấy một hương thơm.
Người giúp việc dừng lại trước cửa, nói với cô: ‘Đây là nhà bếp.”
Vừa mở cửa ra, Vân Giai Kỳ lập tức ngây ngẩn vì tất cả tất cả mọi thứ trước mặt.
Nhà bếp rất lớn, cũng khoảng năm trăm mét vuông.
Trên bàn có rất nhiều món ăn.
Vân Giai Kỳ tiến lại gần, trong lòng ‘lộp bộp” một tiếng.
Hamburger, khoai tây chiên, kem… đó vừa khéo những món cô thích.
Trùng hợp một cách thái quá.