Hai Thai Năm Bảo Tổng Tài Bẫy Được Vợ Ngoan

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng mà Mạn Nhi không ở chỗ Bạc Tuấn Phong, cũng không ở nhà họ Vân này, rốt cuộc là bị người nào đưa đi.

Từ xưa tới nay cô không kết thù với người khác, lại càng không thể nghĩ tới, sẽ là ai có động cơ đưa Mạn Nhi đi “Thôi, người không có ở đây”

Vân Giai Kỳ nói với vệ sĩ: “Cùng tôi tới cục cảnh sát”

“Dạ, cô Tống”

Một đám người hộ tống Vân Giai Kỳ rời đi Lâm Tĩnh Anh nhìn bóng lưng Vân Giai Kỳ, đã hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Bỗng nhiên cô xuất hiện, đột nhiên dẫn theo một đám người, giống như gió bão cuốn sạch trên dưới nhà họ Vân.

Trước đây Vân Giai Kỳ là một cô gái nhu thuận yếu đuối, sao lại biến thành như bây giờ.

Nhìn đám vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh nghe lệnh cô như vậy, bà ta chỉ cảm thấy, lần này mặt mũi của bà ta đã mất sạch.

Lâm Tĩnh Anh coi trọng thể diện nhất, bây giờ thể diện đều bị Vân Giai Kỳ giảm nát ở dưới chân.

Bà ta nhất thời tức quá, tức giận nói thầm một câu: “Không hiểu gì hết! Không biết kiểm điểm một chút nào, vô duyên vô cớ mất tích năm năm, đột nhiên dẫn theo con gái riêng trở về, tưởng răng chuyện này vinh quang lắm à? Người không thấy nữa không đi báo cảnh sát, dẫn theo nhiều người ra quân ồ ạt tới nhà họ Vân, may mà người này không phải người ngoài, nếu không chẳng phải nhà họ Vân sẽ mất hết mặt mũi!”

‘Vân Giai Kỳ bất chợt dừng bước lại.

Con gái riêng?

Gương mặt cô lạnh lùng xoay người, đôi mắt nheo lại “Cô Tổng…” Vệ sĩ ở bên cạnh cung kính xin chỉ thị Vân Giai Kỳ giơ tay ra hiệu, xoay người trở lại trước mặt Lâm Tĩnh Anh, dựa vào ưu thế cao một mét bảy mươi ba, liếc mắt nhìn bà ta từ trên cao xuống.

“Bà nói người nào là con gái riêng?”

Lâm Tĩnh Anh thấy cô dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với bà ta, cũng bị chọc giận.

“Nói con gái cô đấy! Chưa kết hôn mà đã có con, không phải là đồ con hoang sao?”

“Bốp” một tiếng, Vân Giai Kỳ không chút lưu Tình trở tay tát bà ta một cái Lâm Tĩnh Anh che mặt lùi về sau mấy bước, mở to mắt nhìn, sống chết không tin Vân Giai Kỳ dám tát bà tai Cho dù cô không nhận người mẹ là bà ta, nhưng thân phận ở bên ngoài, hai bọn họ cũng là mẹ con!

Chưa từng thấy qua con gái tát mẹ mình!

‘Vân Lập Tân bảo vệ Lâm Tĩnh Anh, tới gần Vân Giai Kỳ gầm thét: “Cô điên rồi Cô dám ra Tay!”

“Các người nhục nhã tôi thì được, nhưng mà nhục nhã Mạn Nhi, không được!”

Cho tới nay, cô luôn đặt Mạn Nhi ở nơi mềm mại nhất trong tim mình.

Cho dù là người nào cũng không thể thương tổn, không thể chạm vào.

Đừng nói là Lâm Tĩnh Anh, cho dù là Vân Lập Tân, Vân Khải Liêm, bất cứ người nào ở trước mặt cô, dám nói những điều không tốt về Mạn Nhị, cô đều sẽ đánh người đó!

Lâm Tĩnh Anh không tiếp nhận được hiện thực này, chật vật che mặt khóc rống lên.

“Đứa con bất hiếu này! Đồ con bất hiếu! Cô thậm chí ngay cả tôi đều đánh! Hu hu hu hu!”

Nước mắt bà ta không ngừng chảy ra.

‘Vân Lập Tân bước dài tiến về trước, muốn ra tay với Vân Giai Kỳ: “Nể mặt cô, thật sự nể mặt cô rồi! Hôm nay xem tôi thu thập đứa con gái bất hiếu như cô không”

Vệ sĩ lập tức bảo vệ Vân Giai Kỳ ở phía sau.

“Người nào dám động vào một ngón tay của cô Tống! Chúng tôi đập bể nơi này!”

Vân Giai Kỳ lạnh lùng nói: “Đập bể cho tôi!”

Dám mảng Mạn Nhi là con hoang sao?

Ngại quá, cô không còn là Vân Giai Kỳ của năm năm trước nữa, cô sẽ không nhịn!

‘Vân Giai Kỳ ra lệnh một tiếng, đám vệ sĩ ở phía sau lại quay về trong nhà, người cầm đầu đạp đổ bàn trà, khay trà ở trên bàn theo tiếng vỡ vụn.

Một đám người bắt đầu đập phá trong phòng!

“Điên rồi! Điên rồi!”

‘Vân Khải Liêm nối trận lôi đình hét: “Dừng tay, đều dừng tay cho tôi “Rầm” một tiếng!

Bình hoa cổ bị đánh nghiêng xuống đất.

Đôi mắt Vân Khải Liêm như sắp nứt ra!

Đây là bình hoa cổ mười lăm năm trước ông ta tốn sáu trăm triệu mua đấy.

Từ xưa tới nay ông cụ Vân yêu thích thu thập tranh của danh họa nổi tiếng và đồ cổ, bình hoa này cũng là một trong những bình hoa ông ta thích nhất, thấy bị đập nát, ông ta khóc không ra nước mắt!

“Bình hoa của tôi…”

“Dừng tay! Các người đều điên rồi sao? Lại không dừng tay, tôi báo cảnh sát!”

‘Vẻ mặt Vân Giai Kỳ lạnh lùng lắng lặng đứng trong đám người, ba vệ sĩ vây quanh cô bảo vệ.

Cô coi như không nghe thấy Vân Lập Tân và Lâm Tĩnh Anh hô to gọi nhỏ bên tai cô, im lặng nhìn vệ sĩ đập đồ trong phòng thành đống đổ nát.

Phần khuất nhục này, cô đã nhẫn nhịn năm năm.

Một khi nhà họ Vân lại bắt nạt, cô cần gì phải bận tâm tình cảm?

“Dừng tay!”

‘Vân Khải Liêm khàn giọng gào rống.

Thấy vệ sĩ định ra tay với bức tranh treo trên tường của ông ta, ông ta cuống quít đẩy Vân Ngọc Hân ra, chắn ở phía trước bức tranh, đỏ mặt lên nói: “Các người đập thứ gì thì đập, không được đập bức tranh này! Nếu không tôi liều mạng với các người!”

‘Vân Giai Kỳ nhìn về phía bức tranh sau lưng ông ta, đôi mắt lập tức bị định trụ.

Bức tranh mà Vân Khải Liêm bảo vệ ở sau người, là một tác phẩm nổi tiếng của danh họa trẻ tuổi được bán đấu giá, tên là “Ban đêm ở Marilyn”

Trong bức tranh, một cô nàng sói tóc vàng xoăn ở nước Pháp đứng lắng lặng bên sông Seine, vừa hút thuốc vừa thưởng thức cảnh đêm thê lương.

Bức tranh này đến từ bậc thầy sơn dầu trẻ tuổi, Jessica Bức tranh này được đấu giá trong hội đấu giá năm trước, đã lập kỷ lục đấu giá ba mươi tỷ.

Bút pháp nhẫn nhụi, cảnh đêm tả thực, hình ảnh chân thật, dẫn ra oanh động rất lớn Lúc ấy vô số người cho rãng, đây là bức tranh đóng dấu phun mực ra, bởi vì không ai tin tưởng, có người có thể dùng bức tranh, vẽ ra hình ảnh tả thực chân thực như thế.

Cô nàng sói ở trong bức tranh, là nữ diễn viên ca vũ kịch đứng đầu nước Pháp, tương tự Marilyn Monroe.

Không nghĩ tới Vân Khải Liêm là người dùng ba mươi tỷ, đấu giá được bức tranh này.

‘Vậy mà bức tranh này ở chỗ ông ta?

Đôi mắt Vân Giai Kỳ lập tức trở nên âm trầm.

Vệ sĩ nhìn về phía Vân Giai Kỳ, bởi vì bức tranh này quá quý giá, bọn họ không biết có nên ra tay hay không.

“Cô Tống…”

Vân Giai Kỳ không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn chảm chẩm bức tranh kia, chán ghét ở trong mắt càng lúc càng sâu sắc hơn.

Vân Khải Liêm chỉ vào Vân Giai Kỳ, hung dữ nói: “Cô dám đập bế, nếu cô dám đập bế, tôi liều mạng với cô!”

“Liều mạng sao? Được thôi Vân Giai Kỳ cười mỉa một tiếng: “Bức tranh này, ông không có tư cách có được.

Sau khi nói xong, cô lạnh lùng nâng cẵm lên, truyền đạt mệnh lệnh: “Đập bể”

“Rố!”

Một câu này của Vân Giai Kỳ, mọi người lại càng coi như không có ngăn cản của Vân Khải Liêm.

Cho dù xảy ra chuyện gì, có tổng giám đốc.

Tống và cô Tống chịu trách nhiệm.

Bọn họ dám gánh chịu, cũng gánh chịu nổi!

“Loảng xoảng” một tiếng!

Vệ sĩ hung hăng tháo bức tranh xuống, đập mạnh lên tường.

Cái khung ‘Vân Khải Liêm hoàn toàn choáng váng Ông ta thật sự không nghĩ tới, bức tranh trân quý như vậy, Vân Giai Kỳ nói đập là đập.

Vân Giai Kỳ lạnh lùng nhìn bức tranh cuối cùng cũng bị đập hỏng, bị mảnh sứ nhỏ trên đất tức vặn vẹo biến hình đâm ra thành từng lỗ thủng, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra khỏi cửa.

Thấy cô rời đi, một đám vệ sĩ cũng lập tức đi theo, Đợi mọi người đi rồi, lúc này Vân Khải Liêm mới lấy lại tỉnh thần, run lẩy bẩy đi tới bên cạnh bức tranh, quỳ trên mặt đất, vô cùng đau đớn nhìn bức tranh bị phá hỏng, nhằm mắt lại, ngũ quan đều đã vặn vẹo, nhưng không kìm nén nói ra được một câu Vô cùng đau lòng!

Đây là bức tranh âu yếm nhất của ông ta rất không dễ dàng gì mới có được!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio