Lúc này, ở nhà họ Bạc Bạc Vũ Minh đi ra khỏi phòng làm việc, đi tới chỗ cầu thang, nói với người giúp việc: “Tôi khát, tôi muốn uống nước có ga”
“Nước có ga ạ?”
Người giúp việc ngẩng đầu, có chút kinh ngạc.
Bình thường cậu chủ nhỏ chỉ thích uống nước tỉnh khiết, không thích uống nước có ga, sao đột nhiên lại muốn uống nước có ga.
“Cậu chủ nhỏ, không phải là cậu không thích uống nước có ga sao?”
“Tôi muốn uống, có không?”
“Hẳn là có, nếu mà không có thì tôi sẽ đi mua, mua đưa tới phòng làm việc cho cật Bạc Vũ Minh nghe thấy thế, dặn dò một câu: “Vị cam”
Sau khi nói xong, cậu bé xoay người trở về phòng làm việc.
Người giúp việc đưa nước có ga tới phòng làm việc, vừa định đấy cửa đi vào, thì phát hiện cửa khóa trái bên trong.
Ngay sau đó, bên trong cánh cửa truyền ra tiếng bước chân Bạc Vũ Minh mở cửa, mở ra một khe hở nhỏ, “Cậu chủ nhỏ, tôi đưa đồ vào cho cậu, thuận tiện dọn dẹp phòng giúp cậu luôn”
“Không cần”
Bạc Vũ Minh cầm nước có ga trong tay cô ta, rồi khép cửa phòng lại, lại khóa trái cửa.
Mãi đến khi tiếng bước chân của người giúp việc ở ngoài cửa đi xa, cậu bé mới đặt nước có ga lên bàn, nói: “Ra đi”
Phía sau bức mành, một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vén lên.
Mạn Nhi lộ ra một cái đầu, đôi mắt đẹp khẽ chớp, lộ ra nụ cười đáng yêu với Bạc Vũ Minh.
Vừa mới cười rộ lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Bạc Vũ Minh nhìn cô bé, ánh mắt vốn lạnh như băng, chậm rãi phủ lên một chút ấm áp.
“Không có ai phát hiện đúng không?” Mạn Nhi đè thấp giọng hỏi.
Giọng nói ngọt ngào ngây thơ, vô cùng dễ nghe.
Bạc Vũ Minh lắc đầu.
Lúc này Mạn Nhi mới yên tâm đi từ phía sau rèm cửa số ra, cô bé nằm sấp bên cạnh bàn, kiếng chân, cầm lấy nước có ga trên bàn, yêu thích không buông tay ôm vào trong ngực.
Cô bé thích nước có ga vị cam nhất Mạn Nhi ôm chai nước, dùng lực mở nắp chai, nhưng vặn mãi mà không ra.
Bạc Vũ Minh thấy cô bé vã nhiên ngoäc ngón tay với cô bé một lúc lâu, đột Mạn Nhi lè lưỡi, đưa chai nước có ga cho cậu bé.
Bạc Vũ Minh tiện tay vặn một cái, vặn nắp.
chai ra, đưa cho cô bé.
Lúc này Mạn Nhi mới ôm chai nước, uống một hớp nhỏ, nước có ga vào miệng, cô bé thỏa mãn cong mắt, đôi mất sáng khó mà tin được.
Đợi uống nước có ga xong, cô bé mới phát hiện ngón tay hơi đau.
Vừa rồi cô bé dùng lực vặn nắp chai như thế, lòng ngón tay đều đã đỏ lên.
“Đau quá.
.
”
Bạc Vũ Minh đi qua, để chai nước có ga sang một bên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé, nhìn thoáng qua, quả nhiên đã đỏ một mảng.
Cậu bé đau lòng nắm ngón tay cô bé thổi một lát “Phù”
Mạn Nhi ngẩng đầu nhìn cậu bé, nhìn lông mi mê người của cậu bé, có chút đỏ mặt.
Bạc Vũ Minh dùng tay nhỏ nhẹ nhàng xoa tay cô bé, hỏi: “Còn đau không?”
Mạn Nhi lắc đầu: “Không đau nữa”
“Ừm”
Cô bé ngồi xuống thảm trải sàn, đột nhiên hơi hối hận.
Lúc tan học buổi tối, người nhà họ Bạc đến đón Bạc Vũ Minh, cô bé ma xui quỷ khiến đi theo.
Cô bé không thích Tống Hạo Hiên.
Cả đêm hôm qua Vân Giai Kỳ không trở về, cô bé không thích nhà họ Tống, cũng không cần Tống Hạo Hiên tới đón, vì thế nói muốn trở về với Bạc Vũ Minh.
Từ xưa tới nay Bạc Vũ Minh ở trong lớp trầm mặc ít lời.
Dung mạo tuấn tú, vóc dáng nổi bật, còn nhỏ tuổi đã có bộ dạng anh tuấn bất phàm, còn không bắt nạt bạn nhỏ khác, có rất nhiều cô bé trong lớp rất thích cậu bé.
Cậu bé không thân thiết với người nào, chỉ riêng thân thiết với Mạn Nhi hơn một chút.
Cho dù cậu bé cũng không nói nhiều với Mạn Nhị, nhưng cho dù Mạn Nhi làm gì, cậu bé đều cho vô điều kiện.
Đổi lại là những người khác đều không được.
Phần cưng chiều này, khiến bao nhiêu người hâm mộ không kịp.
Bởi vậy ở trong lớp, Mạn Nhi cũng bị bạn học nữ khác xa lánh Cô bé đi theo Bạc Vũ Minh về nhà, mẹ không tìm thấy cô bé, nhất định sẽ lo lắng.
“Mình muốn về nhà rồi…”
Mạn Nhi bĩu môi: “Mình nhớ mẹ.
Bạc Vũ Minh nhẹ nhàng xoa mái tóc cô bé, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cậu bé đi tới trước bàn học, mở ngăn kéo ra, lấy bức tranh Bạc.
Tuấn Phong vẽ tối qua.
Cậu bé cầm tranh quỳ một gối trước mặt Mạn Nhi, đưa bức tranh cho cô bé.
“Nhìn”
Mạn Nhi thuận tay nhận lấy bức tranh, lập tức mở to mắt nhìn.
“Mẹ?”
Bạc Vũ Minh cũng có chút bất ngờ.
Cậu bé nhíu mày, di chuyến vị trí, ngồi bên cạnh Mạn Nhi, nhìn về phía bức tranh: “Đâu?”
“Người này!
Mạn Nhi chỉ người phụ nữ, nói: “Đây là mẹ mình!”
Mạn Nhi nói xoi Minh: “Đây là cậu ví ò mò nhìn về phía Bạc Vũ Ừm, mình và cha cùng vẽ”
“Nhưng mà, sao vẽ mẹ mình ở phía trên?”
Mạn Nhi nhìn chăm chăm bức tranh, càng nhìn càng thấy giống.
Dù sao sớm chiều ở chung, cô bé liếc mắt một cái là nhận ra Vân Giai Kỳ.
Bạc Vũ Minh không đáp được nguyên nhân, chỉ cô bé ở trong bức tranh, hỏi: “Người này giống cậu không?
Mạn Nhỉ lại nhìn về phía cô bé, cái miệng nhỏ.
mấp máy, trong đôi mắt to tròn có chút nghỉ ngờ: “Mình có bộ dạng này à?”
“Ừm?
Mạn Nhi có chút tò mò.
Cô bé ít khi soi gương, bởi vậy có chút không nhận ra.
“Không giống mình”
“Giống”
“Không giống”
“Giống”
Cái miệng nhỏ của Mạn Nhi cong lên, trên gương mặt mềm mại mũm mĩm xuất hiện ửng hồng: “Còn lâu mới giống!”
Bạc Vũ Minh đột nhiên đứng dậy.
Mạn Nhi nói: “Cậu làm gì thế?”
“Đi lấy gương” Sau khi nói xong, cậu bé mở cửa đi ra ngoài.
Mạn Nhi ôm bức tranh ngồi ngẩn người.
Cô bé nhìn bức tranh một lát, nhưng mờ mịt véo gương mặt nhỏ nhắn của mình, thật sự khó có thể tưởng tượng, vì sao cậu bé nói cô bé trong.
tranh giống mình Bồng nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Mạn Nhi còn tưởng là Vũ Minh trở lại, chân giãm đạp một lát, đứng dậy khỏi thảm trải sàn, mới đi tới cửa, thì nghe thấy giọng người giúp việc.
“Cậu chủ, cậu trở về rồi, cậu chủ nhỏ đang ở trong phòng làm việc”
“Ừm”
Nguy rồi!
Mạn Nhỉ kinh hãi, đầu ngón tay buông lỏng, bức tranh rơi xuống đất.
Cô bé ngắm nhìn bốn phía, nhất thời không tìm thấy chỗ trốn, nhìn thoáng qua bức mành, tập tễnh đi về phía sau bức mành trốn.
Cô bé vén mành ra, trốn ở phía sau.
Cùng lúc đó, cửa mở từ bên ngoài ra Bạc Tuấn Phong xoải bước đi vào, loáng thoáng thấy được bức mành hơi lay động một cái Ngay sau đó, anh cảm nhận được dưới chân giấm lên thứ gì đó.
Người đàn ông cúi đầu, thì thấy bức ảnh gia đình rơi xuống đất.
Sao bức tranh lại rơi xuống đất?
Với hiểu biết của anh đối với con trai, bình thường đồ của cậu bé, đều tự mình phân loại, sẽ không ném linh tỉnh.
Anh khom người, nhặt bức tranh kia lên, Khi vừa mới khom lưng, anh lập tức thấy được bức mành khẽ lay động một cái, dẫn tới anh hoài nghỉ.
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía bức mành.
Ánh sáng ở bên ngoài chiếu từ cửa sổ vào trong phòng, loáng thoáng thấy được bóng người ở phía sau mành.
Bóng người kia nhút nhát, hai bàn tay nhỏ nắm lấy góc bức mành, bất an tới mức toàn thân run lấy bẩy, Bạc Tuấn Phong nhíu mày, nhanh chóng nhận ra, bóng người này không phải là Bạc Vũ Minh.
Hình như là một cô bé.
Ánh mắt Bạc Tuấn Phong nhìn xuống, dưới vạt mành, lộ ra một đôi giày trẻ con tinh xảo.
‘ó là đôi giày công chúa màu hồng nhạt, phía trên có khám bốn cánh hoa màu lam.
Là người nào trốn ở phía sau bức mành?
Anh đi về phía bức mành.
Theo bước chân tới gần, bóng người kia càng run lẩy bẩy lợi hại hơn.
Bạc Tuấn Phong đi tới trước mặt bức mành, đứng lại, giơ tay lên, “soạt” một tiếng vén bức mành ra!