Lý Tĩnh ra khỏi thư phòng, đứng dưới mái hiên thở phào một cái, bây giờ mới cảm thấy trên lưng đều là mồ hôi. Lý Tĩnh lau mồ hôi trên trán, chắp hai tay sau lưng chậm rãi rời đi.
Hắn có chút không hiểu rõ Dương Hựu, hắn cẩn thận suy nghĩ về biểu hiện gần đây của Dương Hựu, Lý Tĩnh đã sống quá nửa đời người, đã tiếp xúc vô số người, hắn hầu như đã có thể nhìn thấu tâm tư của đại đa số người, hoặc là cũng có thể đoán đúng tám chín phần mười. Thế nhưng người thiếu niên hoàng gia Dương Hựu này lại làm cho hắn có cảm giác đoán không ra.
Nghĩ tới biểu lộ tỉnh táo vừa rồi của Dương Hựu như có điều muốn nói, đôi mắt tĩnh mịch dần hiện ra vẻ trí tuệ không phù hợp với niên kỷ khiến Lý Tĩnh kìm không được rùng mình một cái.
Lý Tĩnh cảm thấy sau này nhất định phải cẩn thận xử lí, đối mặt Dương Hựu, có lẽ đại thần có một chút quá mức thông minh sẽ đưa tới họa sát thân.
Nghĩ đến chỗ này, Lý Tĩnh đi vội, hắn cần yên tĩnh suy nghĩ một chút, lúc này, hắn trông thấy một người ở đàng xa đang đi gấp, tiếng bước chân thanh thúy truyền vào màng nhĩ.
"Thế nào lại là hắn?" Lý Tĩnh nhướng mày, hắn nghĩ không ra ở nơi này thế mà nhìn thấy người kia, điều này chẳng lẽ ám chỉ cái gì sao? Lúc Lý Tĩnh đang nghĩ đến, người kia cũng nhìn Lý Tĩnh một cái, trong mắt có vẻ kinh ngạc, nhưng người này cũng không chào hỏi, vội vã rời đi.
Lý Tĩnh trở lại phòng mình, đặt cái chặn giấy sư tử ngọc trong tay xuống, xoay xoay cổ tay, xuất thần nhìn sư tử ngọc.
"A?" Lý Tĩnh mặc dù tuổi không còn nhỏ, thế nhưng đôi mắt sáng tỏ, rất nhanh liền phát hiện trước sư tử ngọc có viết mấy chữ nhỏ, "Tinh trung báo quốc". Lý Tĩnh mặt trắng bệt, hắn liếc nhìn hai phía, cầm sư tử ngọc lên, cẩn thận nhìn bốn cái chữ nhỏ, chính là bút tích của Dương Hựu.
"Tinh trung báo quốc, tinh trung báo quốc?!" Lý Tĩnh gõ gõ bàn trà, trong lòng khẽ đăm chiêu.
Không lâu sau khi Lý Tĩnh lui ra ngoài, Dương Hựu vuốt vuốt huyệt Thái Dương, hắn đang đợi Độc Cô Võ Sư đến. Hắn cần một tin tức. Rất nhanh, Độc Cô Võ Sư không khiến Dương Hựu thất vọng.
Tin tức Độc Cô Võ Sư mang về liên quan tới nhà Khuất Đột Thông, theo Độc Cô Võ Sư điều tra, nhà Khuất Đột Thông cũng không có cái gì khác thường, tất cả đều rất yên tĩnh.
Tin tức này khiến Dương Hựu hơi an tâm một chút, hắn căn dặn Độc Cô Võ Sư không được từ bỏ điều tra nhà Khuất Đột Thông. Hỏi xong tình huống Khuất Đột Thông, Độc Cô Võ Sư lại báo cáo một tin tức khác.
Tin tức này liên quan tới Vệ Huyền, nghe thấy tin tức về Vệ Huyền, Dương Hựu lập tức cho tất cả các hoạn quan bao gồm cả Tiểu Quế Tử lui ra ngoài. Trong lòng Dương Hựu cũng đang hoài nghi trong cung có tâm phúc của Vệ Huyền.
"Điện hạ, trải qua điều tra phủ Thượng thư, thần phát hiện một sự kiện." Độc Cô Võ Sư nói.
"Thần mua chuộc được gác cổng phủ Thượng thư, hôm nay có được một tin tức, Sử Vạn Bảo đã từng ra vào phủ Thượng thư, giờ Tý đêm qua vào phủ, giờ Dần mới ra ngoài. Chỉ có điều câu chuyện cụ thể lại không cách nào kiểm tra." Trong thanh âm Độc Cô Võ Sư có chút tiếc nuối. Hiển nhiên, do vấn đề thời gian, một ít tâm phúc trong phủ Thượng thư không thể bị mua chuộc trong thời gian ngắn. Mà một khi mua chuộc thất bại sẽ đánh cỏ động rắn, khiến cho Vệ Huyền sẽ sớm có chuẩn bị thậm chí đánh đòn phủ đầu.
Dương Hựu trầm ngâm, một lát sau nói: "Cứ tiếp tục giám sát Vệ Huyền, nếu Sử Vạn Bảo vào phủ Thượng thư, vậy khẳng định có cấu kết cùng Lý Tú Ninh." Sử Vạn Bảo từng là du hiệp ở thành Đại Hưng, nói trắng ra là chính là tiểu lưu manh, chuyên làm mấy việc trộm đạo, đánh nhau.
Dương Hựu lại hỏi: "Cô cho phép ngươi mở rộng cơ cấu, thế nhưng nhất định phải lựa chọn tâm phúc, thà thiếu không ẩu, điều ấy ngươi ngàn vạn phải nhớ kỹ. Nếu khuyết thiếu kinh phí, cứ tìm Diêu Tư Liêm lấy. Mặt khác bọn hài đồng kia học tập như thế nào?"
Độc Cô Võ Sư gật đầu nói: "Bọn hắn rất chuyên tâm, nhất là Hoàng Vân, Dương Mai, còn có một người gọi là Doãn Vũ Dực đều tương đối xuất sắc, năng lực học tập rất nhanh."
Dương Hựu gật gật đầu, nói: "Khi việc học chữ kết thúc, liền lập tức tiến hành huấn luyện. Cánh kỳ binh này tạm thời do ngươi thống soái, ngươi cần phải dụng tâm."
Độc Cô Võ Sư gật đầu, nói: "Điện hạ yên tâm."
Dương Hựu vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: "Chú ý thân thể, cô còn cần ngươi làm rất nhiều chuyện. Ừm, sau khi việc học tập của bọn hài đồng này kết thúc, ngươi phải nhớ kỹ, chỉ dùng danh hiệu để gọi bọn họ, bất kể bọn họ đều có tên. Với lại, người liên lạc với bọn họ phải là nhân viên đặc biệt. Đặc biệt là nhân viên sau này khi huấn luyện tốt nhất là phải che mặt."
Độc Cô Võ Sư thoáng sững sờ, mặc dù hắn thông minh, thế nhưng đối với việc này cũng không nghĩ sâu xa bằng Dương Hựu. Dương Hựu không muốn đem tất cả trứng gà đặt trong một cái giỏ xách, dù sao bọn hài đồng này đều là người, là người thì sẽ có tư tâm. Có tư tâm liền có khả năng xuất hiện dị biến. Sau đó Dương Hựu lại phân phó một ít chuyện, Độc Cô Võ Sư ghi lại từng cái rồi mới lui ra.
Dương Hựu nửa nằm ở trên giường, tự ngẫm chuyện Vệ Huyền, từ sự kiện ở quán rượu tới giờ, Dương Hựu cũng chưa có gặp qua Vệ Huyền, Vệ Huyền cũng không đến thỉnh tội, nhìn như ngu dốt nhưng thật ra là cử chỉ thông minh, tránh xung đột trực tiếp cùng Dương Hựu. Nhưng điều này cũng khiến Dương Hựu minh bạch, có lẽ là Vệ Huyền khinh thường, cũng có lẽ là không muốn, nói ngắn gọn, Vệ Huyền cũng không có trung tâm đối với mình.
Khi nào mới có thể thu hồi binh quyền, nhất là binh quyền cung thành hoàng thành? Vấn đề này cần suy nghĩ cẩn thận. Mấu chốt của vấn đề này là ở chỗ tướng lĩnh nắm giữ binh quyền cung thành hoàng thành phần lớn là dòng dõi Vệ thị, Nguyên thị. Rút dây động rừng, trừ phi có thể nhất cử tiêu diệt bọn hắn, nếu không quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Dựa theo phỏng đoán của Dương Hựu, trong vài ngày tới nhất định Vệ Huyền sẽ có hành động. Nhất là sau khi Âm Thế Sư rời đi khiến cho binh lực kinh sư trở nên suy yếu nhất. Cho nên hắn an bài, chưởng khống động tĩnh của Vệ Huyền.
Rốt cuộc Sử Vạn Bảo tìm Vệ Huyền có việc gì? Sử Vạn Bảo là thủ hạ của Lý Tú Ninh, hắn lẻn vào kinh sư, ở lại phủ Thượng thư lâu như thế để thương lượng việc gì? Không lẽ Lý Tú Ninh muốn tiến đánh thành Đại Hưng sao?
Nếu như nói vì mình xuyên qua làm thay đổi lịch sử, như vậy cái hiệu ứng hồ điệp này tới cũng quá nhanh đi. Lúc Dương Hựu đang nghĩ đến, thanh âm của Tiểu Quế Tử vang lên: "Điện hạ, Nghiêu Quân Tố, Vương Hành Bản đang chờ ở bên ngoài."
"A, nhanh vời hai vị ái khanh!" Dương Hựu nghe xong, tinh thần chấn động. Mấy ngày trước đó hắn sớm đã cho gọi hai người này đến kinh sư, không ngờ chậm trễ như vậy, xem ra thủ tục giao tiếp rất nhiều, đến mức lãng phí thời gian.
Một lát sau, hai người Nghiêu Quân Tố, Vương Hành Bản tới thư phòng Đông cung. Nghiêu Quân Tố hơn ba mươi tuổi, thân cao tám thước, có vẻ hùng tráng, trên gương mặt chữ quốc râu mọc rậm rạp, nhìn rất nhanh nhẹn dũng mãnh, nhưng Dương Hựu biết, Nghiêu Quân Tố có đảm lược, có tài điều khiển thủ hạ, là nhân tài hiếm có.
Bên cạnh hắn là Vương Hành Bản, hơi thấp hơn Nghiêu Quân Tố, nhưng cũng thân cao bảy thước năm sáu tấc, vẻ ngoài ngược lại có mấy phần thư sinh thanh tú, là một nho tướng.
"Thần Nghiêu Quân Tố (Vương Hành Bản) khấu kiến điện hạ!" Nghiêu Quân Tố, Vương Hành Bản vào phòng, lập tức quỳ trên mặt đất.
Dương Hựu vội vàng tiến lên, đỡ hai người, nói: "Hai vị ái khanh xin đứng lên!" Nói xong, Dương Hựu trên mặt lộ ra nét cười, hai người này vừa đến chính là lựa chọn tốt nhất để chưởng khống hoàng thành. Về phần thời cơ, còn phải suy nghĩ cẩn thận.
"Hai vị ái khanh khoan thai tới chậm, khiến cô chờ thật khổ!" Dương Hựu cười nói.
"Thần sợ hãi!" Nghiêu Quân Tố nói.
"Chỉ vì tiền tuyến có nhiều việc, vì vậy tới chậm, xin điện hạ thứ tội." Vương Hành Bản nói.
"Ha ha, chiến sự tiền tuyến khẩn cấp, cô biết rõ lúc này triệu hồi hai vị tướng quân quả thật không ổn. Thế nhưng là bây giờ trong thành Đại Hưng, loạn trong giặc ngoài, cô cũng bất đắc dĩ a!" Dương Hựu nói, ra hiệu Tiểu Quế Tử mang đến hai cái sập Hồ.
"Chúng thần nguyện vì điện hạ phân ưu, muôn lần chết không chối từ!" Nghiêu Quân Tố, Vương Hành Bản nói.
Dương Hựu đang muốn nói tiếp, lúc này, Tiểu Quế Tử nhô đầu ra, nói: "Điện hạ, Cốt Nghi cầu kiến, nói là có đại sự khẩn cấp."
Dương Hựu trầm ngâm, nói: "Tuyên!" Nói xong hướng về phía Nghiêu Quân Tố, Vương Hành Bản nói: "Hai vị ái khanh cứ ở đây, không cần né tránh."
Trong lòng hai người Nghiêu Quân Tố, Vương Hành Bản nóng lên, biết đây là Dương Hựu thể hiện tín nhiệm cực lớn đối với bọn họ.
Một lát sau, Cốt Nghi tiến đến, thi lễ xong, trông thấy hai người Nghiêu, Vương, có chút lấy làm kinh hãi, nhưng dưới ánh mắt Dương Hựu ra hiệu, vẫn dâng lên một chồng tấu chương, nói: "Điện hạ, Hoa Âm huyện Huyện lệnh có việc gấp bẩm báo điện hạ."
Dương Hựu hơi run lên, mở ra tấu chương, nhanh chóng nhìn một lần, nói: "Phần tấu chương này nói, con trai Đoạn Văn Chấn Đoạn Luân tụ tập hơn một vạn người, gần đây ở một dãy Lam Điền liên tiếp điều động, tựa hồ muốn tiến đánh Vĩnh Phong thương."
Nghiêu Quân Tố nói: "Vĩnh Phong thương bắc theo Vị Hà, nam dựa vào Tần Lĩnh, lại có một ngàn tinh nhuệ đóng giữ, Đoạn Luân tuy có một vạn người, muốn tiến đánh cũng không dễ dàng."
Cốt Nghi nói: "Nghiêu Tướng quân nói có lý, nhưng Vĩnh Phong thương là căn cứ lương thực của Quan Trung, không thể sơ sót."
Dương Hựu bước đi thong thả mấy bước, hắn mơ hồ cảm thấy ở trong chuyện này nhất định có vấn đề chưa nghĩ ra, chính như Nghiêu Quân Tố nói, Đoạn Luân mặc dù có một vạn người, nhưng quân Tùy có địa lợi, lại là bách chiến tinh binh, muốn giữ vững Vĩnh Phong thương cũng không phải là việc khó. Vậy tại sao Đoạn Luân còn muốn tiến đánh Vĩnh Phong thương?
Thêm nữa thê tử Đoạn Luân là con gái thứ tư của Lý Uyên Lý Tú Văn, nếu nói hắn không có liên hệ cùng Lý Tú Ninh, đánh chết Dương Hựu cũng sẽ không tin tưởng.
Dương Hựu nheo mắt, hắn đang cẩn thận suy nghĩ, Cốt Nghi, Nghiêu Quân Tố, Vương Hành Bản trông thấy Dương Hựu cau mày, biết hắn đang tự ngẫm, cũng không dám quấy rầy.
Chẳng lẽ đây là kế dụ địch? Dương Hựu đã biết, Lý Hiếu Thường cũng không phải là trung thần Đại Tùy, trong lịch sử hắn dâng ra Hoa Âm, dâng ra Vĩnh Phong thương chính là chứng cứ rõ ràng. Mà trong sự kiện này bởi vì quân coi giữ Vĩnh Phong thương là do triều đình bổ nhiệm, không phải do Hoa Âm huyện trực tiếp quản hạt, bọn hắn chỉ có trách nhiệm phụ trợ, Dương Hựu đoán được, nhất định là Lý Hiếu Thường đích thân tới Vĩnh Phong thương, lừa gạt quân coi giữ từ đó chiếm quyền.
Bây giờ xem ra, có lẽ phần tấu chương này có âm mưu cực lớn. Đoạn Luân có ý muốn Vĩnh Phong thương hoàn toàn có khả năng, nhưng vấn đề ở chỗ phải chăng Lý Hiếu Thường cũng tham dự trong đó? Mà lại, chuyện Đoạn Luân muốn xuất binh tiến đánh Vĩnh Phong thương, triều đình chưa nhận được tin tức, nho nhỏ một tên huyện lệnh Hoa Âm như hắn thì làm sao biết? Phải biết, khoảng cách giữa Lam Điền cùng thành Đại Hưng còn gần hơn một chút, hành vi của Lý Hiếu Thường quá mức khác thường!
Nếu suy đoán theo lẽ thường, phần tấu chương này vừa trình lên, triều đình chắc chắn phải tăng phái viện quân, ra sức bảo vệ Vĩnh Phong thương không mất. Thế nhưng Đoạn Luân, hay Lý Tú Ninh có hậu chiêu gì?
Nháy mắt một cái, vô số suy nghĩ hiển hiện trong đầu Dương Hựu. Hắn không thể nào xác định ý nghĩ của Lý Tú Ninh. Mặc dù thành Đại Hưng vừa cao vừa lớn, thế nhưng liên hệ với chuyện Sử Vạn Bảo ra vào phủ Vệ Huyền, lại khiến Dương Hựu cảm thấy Lý Tú Ninh có mưu đồ đối với thành Đại Hưng.
Bước chân bất an vang vọng, mấy người Cốt Nghi, Nghiêu Quân Tố cũng đang khổ sở suy nghĩ, vì quân phân ưu.
Đột nhiên, Dương Hựu dừng bước, trong nháy mắt hắn làm ra một cái quyết định, nếu hắn không cách nào đoán được ý nghĩ của Lý Tú Ninh, vậy cũng không cần đoán. Nhưng Dương Hựu cũng không muốn thúc thủ chịu trói, hắn quyết định chủ động xuất kích.