Nắng chiều nghiêng nghiêng treo ở chân trời, trong nhà Vệ Huyền nằm trên giường êm, bên cạnh hai người thị nữ đang nhẹ nhàng xoa bóp cho hắn, Vệ Huyền thoải mái thấp giọng rên rỉ.
Vệ Huyền tuổi tác lớn, rất nhiều chuyện đều hiểu rất rõ ràng, hắn rất minh bạch, Đại Tùy đã như bệnh nhân nguy kịch, chắc chắn là không thể cứu được. Mà đương kim hoàng thượng chính là người lái chiếc chiến hạm khổng lồ Đại Tùy về phía mạt lộ. Hắn rất rõ ràng tính tình đương kim Thánh thượng, cho nên lúc ban đầu hắn quả quyết từ quan, thế nhưng Thánh thượng lại tới khuyên nhủ hắn, bảo hắn ra sức vì nước, việc này cũng không vượt quá dự kiến của Vệ Huyền. Vấn đề ở chỗ nguyên nhân Vệ Huyền từ quan là không muốn bị cột vào chiếc chiến hạm sắp chìm này.
Nhưng không đáp ứng yêu cầu của Thánh thượng đã có rất nhiều vết xe đổ, Vệ Huyền không dám nếm thử, hắn biết rõ hậu quả khi cự tuyệt là cái gì, cho nên hắn đã đáp ứng làm phó lưu thủ Đại Hưng, bảo vệ quốc gia.
Thế nhưng Vệ Huyền cũng biết tình huống bây giờ, cho nên hắn xuất công không xuất lực, cáo ốm ở nhà, ngẫu nhiên thỉnh thoảng thượng triều, trừ phi dính đến ích lợi của mình, nếu không tuyệt không lên tiếng. Giờ phút này, nhìn hắn có vẻ nhẹ nhõm, nhưng trong lòng nghĩ đến Sử Vạn Bảo.
Như Dương Hựu đoán, Sử Vạn Bảo đích thật là tới thuyết phục Vệ Huyền, là một trong du hiệp có tiếng trong thành Đại Hưng, Sử Vạn Bảo có thân thủ cực tốt, bởi vậy mới trở thành đệ nhất nhân tuyển đi thuyết phục Vệ Huyền.
Thư nặc danh của Lý Tú Ninh đã bị Vệ Huyền thiêu hủy, hắn cực kỳ cẩn thận, chưa từng để nhược điểm rơi vào tay bất cứ kẻ nào. Thư mặc dù đã đốt rụi, thế nhưng lời nói trong thư Vệ Huyền còn nhớ rõ ràng.
Âm Thế Sư mang binh đóng giữ Phùng Dực, binh lực kinh sư trống rỗng, chỉ cần phối hợp thoả đáng, dưới tình huống có nội ứng, đánh hạ thành Đại Hưng tựa hồ cũng không phải là việc khó. Nhất là nghĩa tử Vệ Huyền nắm trong tay binh quyền Chí Đức môn, rất dễ dàng đánh vào Đông cung, bắt Đại Vương Dương Hựu.
Về phần các cửa khác, có một phần nằm trong tay Nguyên thị, mà Nguyên Mại có quan hệ vô cùng mật thiết với mình, hắn vẫn muốn khôi phục giang sơn Tây Ngụy, muốn xúi giục mười phần chắc chín.
Bây giờ Lý Uyên đã khởi binh, Tống Lão Sinh bị chém giết, có thể nói thế nghĩa quân đã rất mạnh, có Lý Tú Ninh phối hợp, có thể nói Tùy Dương đã gần như không có hy vọng xoay người.
Thế nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ có giúp Lý Tú Ninh hay không? Bây giờ tình thế nhìn như đã định, thế nhưng Vệ Huyền bận tâm thanh danh của mình, hắn không muốn mang trên lưng tội danh thí quân, đây mới là một trong những nguyên nhân hắn do dự.
Làm, hay là không làm? Vẻ mặt Vệ Huyền biểu lộ vẻ khó xử, đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy tới.
"Lão gia, lão gia, điện hạ tới." Vẻ mặt lão quản gia đầy nét kinh hoảng.
"Cái gì, ngươi nói ai tới?" Vệ Huyền nghe vậy xoay người ngồi dậy.
"Lão gia, là Đại Vương điện hạ!" Lão quản gia nói.
Vệ Huyền lấy làm kinh hãi, Đại Vương điện hạ đến đây có việc gì? Nhưng bây giờ hiển nhiên không cho hắn suy nghĩ nhiều, thân thể già nua của hắn trong nháy mắt khôi phục mạnh mẽ, hắn đứng dậy, quát: "Gọi chủ mẫu thiếu gia, theo ta nghênh đón điện hạ."
Hôm nay Dương Hựu cải trang vi hành tới đây, bấy giờ hắn mặc một thân hoa phục, bên cạnh Độc Cô Thiên Sơn, Độc Cô Thiên Sư cũng ăn mặc kiểu xa phu, giả trang đi theo, lần này xuất hành cũng không làm người khác chú ý.
Dương Hựu đợi một lát ở phủ Thượng thư, cửa lớn phủ Thượng thư mở ra, Vệ Huyền mang người nhà đi ra, hắn đi đầu quỳ lạy trên mặt đất: "Thần Vệ Huyền bái kiến điện hạ thiên tuế!"
Người nhà Vệ Huyền vội vã theo Vệ Huyền quỳ xuống, trong miệng liên tục hô thiên tuế.
Biểu hiện của Vệ Huyền khiến Dương Hựu thoáng hài lòng, từ đó có thể thấy chí ít Vệ Huyền còn biết coi trọng bề ngoài, không dám ngang nhiên mưu phản, thực ra Diêu Tư Liêm, Nghiêu Quân Tố đều cực kỳ phản đối hắn cải trang vi hành, lý do rất đơn giản, nếu Vệ Huyền thật lòng mang làm loạn thì chuyến đi này chính là dê vào miệng cọp.
Nhưng Dương Hựu biết rõ trong núi có hổ vẫn lên núi, trong khi chưa rõ mưu kế của Lý Tú Ninh, Dương Hựu cần phải dao động tâm trí Vệ Huyền để tranh thủ thời gian cho mình.
Cho nên ngay đầu tiên, ngoại trừ khẩn cấp bổ nhiệm Vương Hành Bản làm thủ tướng Vĩnh Phong thương, Dương Hựu còn đến Thượng thư phủ tiến hành thăm dò. Biểu hiện của Vệ Huyền khiến Dương Hựu trong lòng an tâm một chút, hắn tiến lên một bước, đỡ dậy Vệ Huyền: "Khanh gia không cần đa lễ, cô nghe nói ái khanh có bệnh nên đến đây thăm viếng."
Vệ Huyền trong lòng thót một cái, thầm nghĩ vừa rồi lại không chừng mực, thế mà quên mình là người có bệnh trong người. Bất quá đầu óc Vệ Huyền xoay chuyển cực nhanh, nói: "Nhờ hồng phúc điện hạ, bệnh đã không có gì đáng ngại."
"Ái khanh là trụ cột quốc gia, cần phải bảo trọng thân thể a!" Dương Hựu nói.
"Điện hạ đích thân tới hàn xá, thật làm cho vi thần sợ hãi, nhưng trong lúc nhất thời nghênh đón không chu toàn, vi thần... vi thần quá mức thất lễ." Vệ Huyền nói. Đối với việc Dương Hựu ghé thăm, trong lòng Vệ Huyền cũng thoáng đắc ý.
Hôm nay Dương Hựu cải trang vi hành mặc dù khiến Vệ Huyền ngoài ý muốn, nhưng thái độ Dương Hựu làm cho Vệ Huyền rất hài lòng, dù sao hiện tại Dương Hựu là chủ nhân thành Đại Hưng, lại chịu hạ mình mà đến, khiến Vệ Huyền rất có mặt mũi. Ừm, xem ra, Tiểu vương gia vẫn vừa ý mình.
"Ha ha, là cô nhất thời nảy ra ý định, chưa có thông tri ái khanh, đây là cô không phải, ái khanh sai chỗ nào chứ?" Dương Hựu nói, trên mặt mang ý cười.
Vệ Huyền cười ha ha, vỗ vỗ đầu, nói: "A, lại còn ở chỗ này nói chuyện, chưa thỉnh điện hạ vào nhà! Điện hạ mời vào!"
Phủ Thượng thư phủ ở Vĩnh Lạc phường, chiếm diện tích cực lớn, khoảng chừng hơn mười mẫu, trong phủ đá khắc nước chảy, cái gì cần có đều có. Lúc này, Vệ Huyền dẫn đường ở phía trước, Dương Hựu vừa đi vừa nhìn, bất giác cảm khái vẻ hoa lệ của phủ Vệ Huyền đủ để so sánh với Đông cung.
Dương Hựu chậm rãi đi tới, phía sau Độc Cô Thiên Sơn vẻ mặt nghiêm túc, cảnh giác nhìn quanh bốn phía. Bàn tay hơi nghiêng, đặt trên chuôi đao, tùy thời ứng đối nguy cơ đột nhiên xuất hiện.
Sau cửa chính phủ Thượng thư là khoảng sân rộng, ở giữa là một lối đi bằng đá xanh, hai bên trồng đầy cây cối hoa cỏ, bây giờ đang nở rộ, tiến lên dọc theo lối đi bằng đá xanh là một cây cầu đá, phía dưới là hồ nước nhân tạo, trong hồ thỉnh thoảng có mấy con cá nhỏ nhảy ra, tăng thêm sinh khí cho khoảng sân.
Đi qua cầu đá, đại trạch phủ Thượng thư mới hiển lộ trước mặt người khác, tòa nhà rộng lớn đèn đuốc sáng trưng, tất cả đều là sáp đỏ cực kì quý giá, mỗi cây lớn chừng nắm đấm. Vệ Huyền nghênh tiếp Dương Hựu đến sảnh chính, sớm có nô tỳ dâng lên một chén sữa chua.
Nói tới sữa chua Dương Hựu liền đau đầu một trận, niên đại này lá trà chưa có phổ biến, cũng không dễ uống, trong trà còn bỏ thêm muối, gừng, hành v.v..., thậm chí còn có táo lớn, các loại gia vị như tía tô, quế, cái này khiến Dương Hựu hoài nghi cái mình uống không phải là trà. So ra, sữa chua mặc dù không dễ uống, lại đáng yêu hơn nhiều.
Dương Hựu uống một ngụm, yết hầu thấm giọng, lúc này Vệ Huyền cười nói: "Điện hạ, hàn xá đơn sơ, không có đồ tốt gì chiêu đãi điện hạ, vẫn xin thứ tội!"
Dương Hựu cười ha ha, bỗng nhiên trên mặt ý cười biến mất, ngược lại dáng vẻ ưu sầu, "Vệ Thượng thư, xin ngươi dạy ta!"
Ngữ khí Dương Hựu chuyển biến khiến Vệ Huyền có chút phản ứng không kịp, Dương Hựu không xưng cô mà xưng ta, rõ ràng đã hạ thấp tư thái, mà hành vi Dương Hựu hạ thấp tư thái khiến Vệ Huyền có chút không hiểu. Rốt cuộc Dương Hựu vì sao mà đến? Có ý đồ gì?
Đáp án xuất hiện rất nhanh, sau phút ngắn ngủi trầm mặc, Dương Hựu rốt cục mở miệng, "Vệ Thượng thư, hôm nay nhận được tấu chương của Hoa Âm Huyện lệnh Lý Hiếu Thường, nói là phản tặc đang nhìn chằm chằm Vĩnh Phong thương, sắp tiến đánh Vĩnh Phong thương trong ít ngày nữa. Vĩnh Phong thương là nơi cung ứng lương thảo khí giới cho Quan Trung, một khi có sai lầm, chỉ sợ Đại Hưng khó giữ được a!"
Thanh âm Dương Hựu mang theo sầu lo, "Vệ lão sư, mời ngươi dạy ta!"
Xưng hô của Dương Hựu lại lần nữa khiến Vệ Huyền vui mừng, trong lòng của hắn mang theo sung sướng, trên mặt lại không lộ ra bất kỳ vẻ gì. Khi Dương Quảng sai Vệ Huyền làm Đại Hưng lưu thủ từng lệnh Dương Hựu dùng sư lễ đối đãi, nhưng theo tình thế biến hóa, đã lâu Dương Hựu chưa từng xưng hô như vậy với hắn.
Chẳng lẽ nói, điện hạ đã khôi phục tín nhiệm đối với ta? Vệ Huyền nghĩ đến, trong lòng càng chắc chắn: Hắn bất quá là một đứa bé thôi, gặp phải đại sự như vầy, rối tung lên cũng là bình thường! Vệ Huyền đột nhiên có một loại cảm giác chưởng khống thiên hạ, sau khi Âm Thế Sư rời đi, Cốt Nghi bất quá là một kẻ thư sinh, làm thế nào có thể đấu lại lão phu? Đại Hưng Thành vẫn nằm trong lòng bàn tay của ta a!
Vấn đề của Đại Vương không thể không trả lời, sau khi trầm ngâm một lát Vệ Huyền nói: "Việc Vĩnh Phong thương quan hệ an nguy của Đại Hưng, vi thần cảm thấy cần phải phái viện binh để bảo đảm Vĩnh Phong thương không mất!"
Dương Hựu hỏi: "Vậy lão sư cảm thấy người nào có thể đảm nhiệm?"
Vệ Huyền có chút trầm ngâm, nói: "Chất tử Nguyên Mại là Nguyên Thượng Vũ chức quan hiện tại là dũng tướng lang tướng, mặc dù người này tuổi trẻ, nhưng võ nghệ bất phàm, lại có mưu lược, có thể sử dụng."
Dương Hựu gật đầu nói: "Vậy như lão sư nói, ngày mai bổ nhiệm người này dẫn binh năm ngàn, cứu viện Vĩnh Phong thương."
Đối với chuyện này Vệ Huyền rất hài lòng, lúc đầu hắn bất quá muốn thử dò xét thành ý của Dương Hựu, nghĩ không ra vậy mà Dương Hựu tuỳ tiện đáp ứng. Lời nói hôm qua của Sử Vạn Bảo lại vang vọng bên tai, Vệ Huyền cảm thấy việc mua bán này cũng không lỗ vốn.
Hôm qua điều kiện Lý Tú Ninh cho Vệ Huyền cũng tương đối thư thả, điều này khiến Vệ Huyền có khả năng cải biến kế hoạch. Nếu như Lý Tú Ninh thật sự dựa theo một kế hoạch khác, từ bỏ tiến đánh Vĩnh Phong thương, mà các thế lực quý tộc, thế gia Quan Lũng có khuynh hướng ngả theo Lý Uyên ở thành Đại Hưng Thành có thể tiến thêm một bước chưởng khống binh quyền, cũng là chuyện tốt.
Lý Tú Ninh hai bút cùng vẽ, nóng lòng cầu thành, ý đồ thuyết phục Vệ Huyền. Đương nhiên Vệ Huyền sẽ không tuỳ tiện đáp ứng, bất quá hắn cũng có ý suy yếu quyền lực hoàng thất để củng cố kế hoạch của mình, bởi vậy đề nghị sai Nguyên Thượng Vũ lãnh binh cứu viện Vĩnh Phong thương.
Lúc này trong thành Đại Hưng chỉ có hơn ba vạn, nếu lại chia binh, binh lực khó tránh khỏi thiếu khuyết, muốn làm mưa làm gió sẽ dễ dàng rất nhiều.
Trong đầu Dương Hựu nhanh chóng xoay chuyển, trong giọng nói Vệ Huyền vẫn chưa nhìn ra manh mối. Hoàn toàn chính xác, nếu có tặc binh công kích Vĩnh Phong thương, xuất binh là lựa chọn chắc chắn. Bất quá tướng lĩnh nào xuất binh liền lộ ra mấu chốt.
"Người lão sư giới thiệu dĩ nhiên không ngại." Dương Hựu vừa cười vừa nói, theo Vệ Huyền nụ cười của hắn có chút miễn cưỡng lại tái nhợt. Đến cùng vẫn còn con nít a, lại chưa có lên chiến trường, trong lòng kinh hoảng là bình thường.
Xem ra hôm đó nhất định là Âm Thế Sư cùng Cốt Nghi đã làm gì với Đại Vương điện hạ, nếu không sao phải ra sức bảo vệ Âm Thế Sư? Trong lòng Vệ Huyền càng khẳng định.
Hai người lại hàn huyên một ít chi tiết, Dương Hựu đứng dậy: "Như thế, đệ tử đã hiểu. Lão sư chính là trụ cột Đại Tùy, vẫn nên đi nghỉ ngơi sớm, đệ tử cáo từ!" Hôm nay hắn cho Vệ Huyền đủ mặt mũi.
Vẻ vui mừng chợt lóe lên của lão hồ ly Vệ Huyền bị Dương Hựu thu hết vào mắt, trong lòng Dương Hựu mỉm cười. Lúc này Vệ Huyền cũng đứng dậy, cung tiễn Dương Hựu xuất phủ.
Đưa tiễn Dương Hựu, Vệ Huyền lại phân phó vài tiếng, rất nhanh, nghĩa tử Vệ Hiếu Tiết chạy tới. Kỳ thật Vệ Huyền vốn có một đứa con trai gọi là Vệ Hiếu Tắc, đáng tiếc chết sớm, Vệ Hiếu Tiết thật ra là con riêng của hắn, chỉ là vì mặt mũi danh dự, cho nên nói là nghĩa tử. Kẻ này thông minh cơ linh, rất được Vệ Huyền yêu thích.
Vệ Hiếu Tiết chưởng khống Chí Đức môn, đại thần nào muốn đi gặp Dương Hựu nhất định phải đi qua cửa này. Vệ Huyền hỏi thăm một ít tình huống, nhất là nghe nói điện hạ vời lão thần Nghiêu Quân Tố đến yết kiến, hắn cảm thấy có chút không ổn.
Thế nhưng thái độ hôm nay của Dương Hựu... Hắn không quá tin tưởng người tuổi trẻ như Dương Hựu có lòng dạ sâu như thế, cũng dám làm việc như thế. Bất quá điều khiến Vệ Huyền hơi thoáng an tâm chính là, Nguyên Thượng Vũ là người Nguyên gia, cho dù có vấn đề gì, Vệ Huyền cũng không đau lòng.