Hám Đường

chương 22 : tình báo mới

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên đường lớn Chu Tước, Hương Cách Lý Lạp sau khi được trang trí bắt đầu kinh doanh. Bởi vì tửu quán mời đầu bếp tay nghề cao, giá cả cũng hợp lý nên việc buôn bán cũng vô cùng sôi động. Buổi trưa mỗi ngày, vào giờ Dậu là đông người nhất, tầng lầu đều đầy người, không còn một chỗ trống.

Lúc bấy giờ là giờ Thìn, ở nhà sau Hương Cách Lý Lạp, trong một gian phòng cỡ chừng nửa cái sân bóng thời hậu thế, Dương Hựu mặc quần áo dân dã đứng trước một tấm ván gỗ lớn chừng một trượng, chỉ vào mấy cái số đếm viết trên đó, nói: "Các ngươi đọc theo ta, , , , ..."

Trên tấm ván chính là chữ số Ả Rập. Thời này triều Tùy cũng không có loại phương thức tính toán này, chính xác mà nói thì chữ số Ả Rập cũng chưa có xuất hiện cho nên Dương Hựu cũng không cần lo lắng bị người phát hiện. Dương Hựu dạy chữ số Ả Rập cho bọn trẻ con này chính là muốn xây dựng một phương thức liên lạc mới. Chỉ cần giữ bí mật thỏa đáng, người ngoài tuyệt đối không học được.

Đám trẻ con đọc theo Dương Hựu: ", , , ..."

Bước đầu tiên trong kế hoạch của Dương Hựu là dạy đám trẻ con biết chữ số Ả Rập, rồi mới dựa vào chữ số để thực hiện các phương thức liên lạc, đề phòng tin tức bị các thế lực khác cướp được. Dương Hựu vừa dạy, vừa nhìn tình huống của đám trẻ con.

Trải qua - ngày điều dưỡng, khí sắc của đám trẻ con đã khá hơn nhiều, điều này khiến Dương Hựu hết sức cao hứng. Bọn trẻ con này là tương lai của Đại Tùy, nhất định phải dưỡng thân thể thật tốt. Đám trẻ con một mực chăm chú đọc. Bọn họ cũng biết hiện tại được ăn bánh bao trắng muốt, bánh hồ, thậm chí gà vịt, được mặc y phục sạch sẽ thoải mái tất cả đều do thiếu niên trước mặt này ban cho, cho nên bọn hắn hết sức cẩn thận tỉ mỉ.

Thật ra chữ số Ả Rập rất đơn giản, sau khi Dương Hựu dạy mấy lần tất cả bọn trẻ đều có thể đọc được. Dương Hựu cũng không muốn đem phương thức tổ hợp dạy bọn họ. Đối với Dương Hựu mà nói chỉ cần học xong mấy số hàng đơn vị là đủ rồi. Phương thức liên lạc kiểu này cũng không cần học sâu hơn.

Dương Hựu dạy xong lại cho đám trẻ tập viết. Đám trẻ con cầm bút lông viết lên giấy vàng. Chữ số Ả Rập khác với chữ Hán, bọn trẻ con này viết mấy con số cong cong vẹo vẹo rất khó coi, Dương Hựu lại tỉ mỉ hướng dẫn.

Dương Mai trông thấy Dương Hựu đi tới, trong lòng hơi khẩn trương. Bút lông trong tay nàng lệch đi, nhất thời làm số uốn éo nửa vòng, trở thành chữ S ngược, không ra cái gì. Dương Hựu nắm bút, ôn nhu nói: "Đừng hốt hoảng, ta đến dạy ngươi!"

Khuôn mặt thanh tú của Dương Mai ửng đỏ, nàng gật gật đầu, ngón tay khô gầy bị bàn tay to lớn có vết chai của Dương Hựu nắm lấy, tim đập loạn xạ. Dương Hựu cũng không chú ý tới chuyện khác, hắn nắm chặt tay Dương Mai, chỉ đơn giản vạch một cái, số liền hiện lên tờ giấy vàng.

Dương Hựu viết liên lục mấy cái số rồi mới hỏi: "Đã viết được chưa?"

Dương Mai gật gật đầu, mái tóc đã tắm gội sạch sẽ của nàng phủ xuống che mất khuôn mặt. Dương Hựu đứng dậy tiếp tục quan sát. Một chuỗi chữ số đẹp đẽ xuất hiện trước mặt Dương Hựu, Dương Hựu đưa mắt nhìn lên thấy một hàng chữ số Ả Rập được viết nắn nót cẩn thận trên giấy vàng. Dương Hựu lại hướng mắt nhìn về phía ghi tên, thấy chữ Hoàng Vân được viết rất đẹp.

Dương Hựu nhịn không được kêu một tiếng: "Tốt!"

Dương Hựu nghĩ không ra Hoàng Vân có ngộ tính bực này. Không đến - ngày, chữ viết đã đẹp như vậy khiến Dương Hựu rất yêu thích. Hoàng Vân được Dương Hựu tán thưởng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hắn tự thấy trong đám thiếu niên này mình là nhân tài ưu tú nhất, thế nhưng Dương Hựu dường như yêu thích Dương Mai hơn hẳn. Điều này khiến hắn hơi buồn bực, nên hắn luôn cố gắng học tập không lơi lỏng.

Hoàng Vân là một thiếu niên thông minh. Hắn biết, cho dù Dương Hựu đặc biệt thiên vị Dương Mai nhưng thế cục thiên hạ ngày nay chính là Đại Tùy đã lâm vào phong vân chao đảo. Chỉ cần có năng lực, Đại vương điện hạ nhất định sẽ trọng dụng mình.

Nghe được Dương Hựu tán thưởng, trong lòng Hoàng Vân vui mừng, nhưng hắn vẫn không hề bị lay động. Ngòi bút vẫn cẩn thận như cũ, nắn nót ra viết chữ số Ả Rập đẹp đẽ.

"Rất tốt, viết không tệ!" Dương Hựu tiến lên, cầm tờ giấy vàng viết đầy chữ số. Hắn giơ cao tờ giấy trước mặt bọn trẻ con, nói: "Các ngươi xem, chữ viết Hoàng Vân rất đẹp, các ngươi phải học tập hắn, biết không?"

Đám trẻ con ngẩng đầu nhìn tờ giấy vàng trong tay Dương Hựu, có đứa cắn chặt môi, có đứa tỏ ra hâm mộ, có đứa lại lộ vẻ uể oải.

Dương Hựu lấy từ trong ngực ra một cây bút lông. Ngòi bút chiếc bút lông này làm từ lông sói tốt nhất, cán bút làm bằng sừng tê giác, vô cùng quý báu. Trên bút còn khắc tên của Dương Hựu. Dương Hựu cầm bút tê giác giơ lên cao, nói: "Cô đã nói nếu các ngươi chịu chăm chỉ làm việc, nhất định cô sẽ có ban thưởng, sẽ không bạc đãi các ngươi!"

"Cây bút này là do thánh thượng ban cho. Năm đó thánh thượng vì muốn cổ vũ cô chăm chỉ đọc sách nên ban thưởng cây bút tê giác này cho cô. Bây giờ cô ban nó cho Hoàng Vân!" Dương Hựu nói xong bèn đem bút tê giác trong tay đưa cho Hoàng Vân.

Hoàng Vân vội vàng đứng dậy nói: "Thần đa tạ điện hạ ban thưởng!" Lời nói này của Hoàng Vân vô cùng khéo léo, Dương Hựu nhìn Hoàng Vân hài lòng, gật gật đầu, tự mình đặt bút tê giác vào tay Hoàng Vân, nói: "Làm rất tốt, đừng để cô thất vọng!"

Dương Mai ở gần đó nhìn thấy, bỗng cắn chặt môi, quay đầu lại ra sức viết lên giấy vàng.

"Bất kể là ai, chỉ cần chăm chỉ, cố gắng làm việc, cô nhất định không keo kiệt, ban cho các ngươi nhà đẹp, tiền của!" Dương Hựu nói, nhìn quanh đám trẻ con một lượt, chỉ thấy trong mắt bọn họ tràn đầy khát vọng. Dương Hựu đã đốt lên dã tâm trong lòng bọn họ, hơn nữa trước đó Dương Hựu ban tên, giờ Dương Hựu lại thưởng bút khiến cho đám trẻ tràn đầy hy vọng về tương lai.

"Hôm nay là ngày cuối cùng ở học đường của các ngươi. Bắt đầu từ ngày mai, các ngươi sẽ có rèn luyện mới. Lần rèn luyện này càng vất vả hơn, không chỉ là rèn luyện thể lực mà con là khảo nghiệm về ý chí. Cô quyết định tham gia cùng các ngươi vượt qua tháng huấn luyện này!"

Thanh âm Dương Hựu lại vang lên lần nữa. Cẩm y vệ là cơ cấu bí mật, Dương Hựu muốn nắm giữ vững vàng cho nên hắn quyết định huấn luyện chung với đám trẻ con, không chỉ làm huấn luyện viên mà còn làm học viên.

"Quá trình này cực kỳ vất vả, cô hy vọng các ngươi có thể cùng cô vượt qua được đợt khảo nghiệm này. Nếu hợp cách, nhất định cô sẽ ban thưởng lớn!" Câu nói này của Dương Hựu khiến mắt đám trẻ con sáng lên. Dường như bọn hắn nhìn thấy bánh bao thơm ngát, mà trong mắt một số ít lại nhìn thấy nhiều thứ hơn.

Lúc này phòng ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Độc Cô Võ Sư tiến vào, "Điện hạ, vi thần có việc bẩm báo!"

Dương Hưu gật gật đầu, ra hiệu Độc Cô Võ Sư chờ một lát rồi mới nhìn đám trẻ con nói: "Bắt đầu từ hôm nay, mỗi một bữa cơm cô cho thêm các ngươi một cái đùi gà. Nếu như có biểu hiện đặc biệt, có thể ăn thêm vài cái!"

Đám trẻ con reo hò một trận. Dương Hựu vừa cười vừa nói: "Hôm nay ngừng ở đây. Các ngươi đến phòng thu chi nhận quan tiền, ra ngoài chơi một chút, mua vài thứ yêu thích, nghỉ ngơi thật tốt." Dương Hựu nói tới chỗ này thanh âm chợt trở nên trầm xuống, "Bắt đầu từ ngày mốt, không được tùy ý đi lại. Nếu có người dám không nghe mệnh lệnh của cô tùy ý ra ngoài, cô nhất định giết chết hắn, đưa vào vườn hoa làm phân bón!"

Đám trẻ con vui vui mừng mừng, quan tiền làm bọn hắn không để ý câu nói phía sau kia. Chỉ có Hoàng Vân, Dương Mai liếc nhìn nhau rồi lại nhìn đi chỗ khác, kiên định nhìn Dương Hựu.

Dương Hựu nói xong thì ra khỏi phòng, gọi Độc Cô Võ Sư. Hai ngươi đến một gian mật thất. Lúc này Dương Hựu mới mới: "Có chuyện gì xảy ra?"

Độc Cô Võ Sư thì thầm bên tai Dương Hựu vài câu, Dương Hựu nhíu mày nói: "Tình báo không sai chứ?"

Độc Cô Võ Sư nói: "Tình báo tuyệt đối không có vấn đề. Hôm qua Sử Vạn Bảo lại lẻn vào phủ Vệ Huyền, cùng bọn người Vệ Huyền, Nguyên Mại thương nghị rất lâu."

Dương Hựu thấy Độc Cô Võ Sư hơi do dự, hắn bỗng nhớ đến một người, hỏi: "Độc Cô khanh gia, phải chăng chỉ có người này?"

Độc Cô Võ Sư thấy ánh mắt Dương Hựu sáng ngời, tựa như cười mà không phải cười, không khỏi giật mình trong lòng. Hắn nghĩ đến biểu hiện kỳ quái của Dương Hựu, không khỏi phù phù một tiếng quỳ xuống nói: "Tội thần đáng chết!"

Dương Hựu trông thấy Độc Cô Võ Sư như vậy trong lòng càng khẳng định, hắn cười nói: "Hoài Ân thế mà cũng ở trong đó?" Hoài Ân trong miệng Dương Hựu chính là Độc Cô Hoài Ân. Phụ thân Độc Cô Hoài Ân là Độc Cô Chỉnh là con trai thứ của Độc Cô Tín, đã qua đời vào năm đầu Đại Nghiệp. Độc Cô Hoài Ân kế thừa tước vị của Độc Cô Chỉnh, là người cầm lái Độc Cô gia ở thành Đại Hưng.

Vài ngày trước đó, Lý Tú Ninh tiến đánh huyện Huyền, Độc Cô Hoài Ân hốt hoảng bỏ chạy, để huyện Huyền luân hãm. Hắn đổ trách nhiệm lâm trận phản chiến lên người thủ tướng huyện Huyền, từ đó rửa sạch tội danh. Mà trong lịch sử Dương Hưu lại biết sau khi hắn đầu nhập vào Lý Uyên tặc tâm vẫn bất tử, ý đồ giết chết Lý Uyên thay thế triều Đường, không ngờ bị Đường Kiệm kịp thời vạch trần, cuối cùng bị Lý Uyên giết chết.

Trên thân người này đã có phản cốt, cũng không phải là người trung thành, cho nên khi Dương Hựu nhìn thấy Độc Cô Võ Sư do dự, bản năng thúc đẩy hắn nghĩ đến người này.

Trong lòng Độc Cô Võ Sư càng chấn kinh. Hắn suy đoán, không lẽ điện hạ còn có một một lực lượng giám thị bí mật khác? Nghĩ đến đây, mồ hôi trên trán chảy xuống: "Điện hạ, phó gia chủ mặc dù đi vào phủ Vệ Huyền làm ra việc chẳng ra gì như thế, nhưng khẩn cầu điện hạ nể tình vi thần trung thành với Đại Tùy, bỏ qua cho gia chủ."

"Độc Cô Khanh Gia yên tâm, cô không phải người bạc tình!" Dương Hựu vươn tay ra đỡ Độc Cô Võ Sư dậy. Độc Cô Võ Sư đứng dậy nhưng trong lòng vẫn bất an.

Dương Hựu cười nói: "Độc Cô khanh gia yên tâm, cho dù hắn muốn đối phó cô, cô cũng có thể nể mặt ngươi tha cho hắn không chết!" Dương Hựu nói, hắn cần làm yên lòng Độc Cô Võ Sư. Hơn nữa, Dương Hựu cảm thấy Độc Cô Hoài Ân có dị tâm cũng không phải là chuyện xấu, nếu lợi dụng thỏa đáng thì có lẽ người này sẽ trở thành một quân cờ cực kỳ trọng yếu, đến thời khắc mấu chốt có thể cho bọn người Vệ Huyền, Nguyên Mại một kích trí mạng nên Dương Hựu mới có thể tha thứ như thế.

"Đa tạ điện hạ!" Độc Cô Võ Sư nói.

Dương Hựu lại gật gật đầu, nói: "Khi nào phía Vệ Huyền có tin tức, bất kể giờ nào ngươi cũng có thể tới gặp cô!"

Dương Hựu trở lại trong cung, cấp tốc triệu kiến Lý Tĩnh. Dựa theo tin tức vừa rồi, không cần Tiểu Quế Tử trong quân Nguyên Thượng Vũ truyền tin về, chỉ cần xuất binh hôm nay sẽ có một trận thắng lợi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio