Băng Diễm mở một giấc mơ rất dài, trong mộng một mảnh hỗn độn. Có một giọng nói nam tử quen thuộc trầm thấp nói cho anh biết phải quên hết mọi thứ, mới có thể chạy trốn khỏi khổ nạn. Anh không muốn quên, có chuyện rất quan trọng, bản năng anh kháng cự hướng dẫn của giọng nói kia, giọng nói kia lại giống như chỗ nào cũng có, xâm nhập cảm giác anh, tiêu khiển ý thức anh.
Anh như trôi lơ lửng ở trên biển không có chỗ vịn vào, đầu váng mắt hoa ngũ tạng lục phủ lăn lộn, lại như trong khốc hình đau khổ, da thịt xương cốt cả người không có một chỗ không đau. Chỉ có thể nghe theo xúi giục của giọng nói kia, không suy tư, quên hết mọi thứ, mới có thể thoáng tốt hơn.
Bỗng nhiên lại mưa to, nước giá rét hắt vẩy vào trên người của anh, hết lần này tới lần khác không thể ngăn cản, không chỗ ẩn nấp, cũng chỉ có thể bị đụng tới. Anh nhớ mang máng mình là có thê chủ, nhưng không thấy bóng dáng thê chủ của anh.
Trí nhớ trở nên mơ hồ mà hỗn loạn.
Anh là ai?
Anh đang ở đâu?
Anh bị thê chủ từ bỏ sao?
Bả vai truyền đến đau nhức, mãnh liệt kích thích thần kinh của anh. Trong hoảng hốt anh ý thức được đang nằm mơ, anh cố gắng mở mắt ra, cố gắng tỉnh táo từ trong cơn ác mộng. Kết quả lại phát hiện, thế giới sau khi tỉnh táo không có gì khác biệt ác mộng. Thậm chí anh không cách nào xác định mình có phải đã tỉnh táo không.
Đau, càng thêm trở nên rõ ràng, anh cảm thấy hai vai bị xích sắt xỏ xuyên qua, cánh tay không có cách nào dùng sức.
Anh co rúc trên sàn nhà lạnh lẽo, cả người .
Ủng da cứng rắn hung hăng đá vào đầu vai anh, vết thương bị xích sắt xuyên qua đau đớn. Còn có hai người ngăn chận hai chân của anh, đem một bộ xiềng chân nặng nề nện ở mắt cá chân của anh.
Trên người của anh không có bất kỳ quần áo gì!
Sau đó anh nghe thấy tiếng phụ nữ nói chuyện, ngôn ngữ các nàng anh hoàn toàn không hiểu, họ đang ở bên cạnh anh đấm đá anh không hề che dấu thân thể, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt và giễu cợt.
Không thể, đàn ông không thể không mặc gì cả trước mặt phụ nữ, như vậy là xấu hổ! Loại nhận thức này ăn sâu bén rễ, khiến Băng Diễm khó chịu lo lắng, vô cùng khẩn trương. Anh giùng giằng cố gắng cuộn thành một đoàn, không cho chỗ xấu hổ trên thân thể bị nhiều phụ nữ như vậy thấy.
Hình như là động tác của anh chọc giận những phụ nữ kia, roi gào thét tới, quất vào trên người của anh, tàn nhẫn xé rách da thịt, mùi máu tanh nồng đậm tản mát ra.
Cái này nhất định là cơn ác mộng.
Khi Băng Diễm bị ngược đánh, buộc mình nhắm mắt lại, không thèm nghĩ nữa không nhìn tới không nghe thấy. Có lẽ chịu được một lát, cơn ác mộng sẽ kết thúc.
Đau đớn và sợ hãi rối rắm, anh lần nữa hôn mê.
Không biết lại qua bao lâu, anh mở mắt ra, phát hiện lại vẫn là gian phòng trước đó. Trên người chồng chất vết thương, nhúc nhích thì đau đến toàn tâm, vẫn không có quần áo, đói khổ lạnh lẽo.
Chỗ khác là, bên trong gian phòng sáng lên ánh đèn u ám. Nguồn sáng không phải ánh nến, là đèn điện. Trong đầu của anh đột nhiên toát ra danh từ như vậy. Anh cảm thấy kinh ngạc mà mê hoặc.
Băng Diễm không nhớ rõ tên của mình lai lịch của mình, đủ loại hôm qua giống như cách một tầng lụa mỏng, mơ hồ có thể thấy bóng dáng, lại sờ không tới không thấy rõ. Qua thời gian cũng biến thành mơ hồ, mảnh vụn trí nhớ và nhận thức đan vào nhau, thỉnh thoảng sẽ nổi lên, đại đa số thời điểm lại là chìm xuống, ngây ngô dại dột.
Anh nghe thấy tiếng cửa sắt vừa dầy vừa nặng mở ra, ánh sáng ngoài cửa sáng ngời hơn trong phòng một chút, lục tục có đàn ông đi tới.
Những người đàn ông kia cũng mang xiềng chân nặng nề, bọn họ bước chân tập tễnh, như mệt mỏi không chịu nổi. Phụ nữ hò hét dùng roi da gậy gộc đuổi bọn họ vào căn phòng hẹp này.
Những người đàn ông cũng không dám nằm ngửa trên mặt đất, mà là rối rít quỳ xuống, tư thái nhún nhường dịu ngoan.
Băng Diễm làm bộ hôn mê, thu lại hơi thở, không dám làm gì, trộm quan sát cử chỉ người bên cạnh, suy đoán ý tứ những người phụ nữ nói.
Người phụ nữ kia ở thả một mâm nhựa trước mặt mỗi người đàn ông, giống như thức ăn chó..., đổ vào một chút cháo thành thức ăn.
Băng Diễm tự trách vì sao mình có thể biết được tên những vật phẩm kia. Không kịp suy nghĩ nhiều, anh lại thấy những người đàn ông kia cảm động đến rơi nước mắt dập đầu với người phụ nữ phát thức ăn, trong miệng còn thành kính nói gì đó. Mặc dù anh nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, chỉ là phải tạ ơn .... Nhưng nếu thái độ của bọn họ không đủ cung kính, hoặc là không có nói tạ ơn, mâm thức ăn trước mặt sẽ bị lấy đi, thay thế là lãnh khốc quất.
Vì vậy Băng Diễm hiểu, muốn có được thức ăn, phải học bộ dạng đàn ông khác, quỳ xuống đất cầu xin.
Đói bụng giày vò thần kinh hơn đau, sâu trong nội tâm có một ý niệm nói cho anh biết không thể đói chết, anh nhất định phải sống, anh có chuyện quan trọng chưa làm xong.
Anh giùng giằng bò dậy, đè nén cảm giác xấu hổ, nghiêm túc quỳ xuống. Anh bắt chước phát âm đàn ông khác, làm bộ cảm động đến rơi nước mắt cầu xin, cuối cùng đã như nguyện lấy được thức ăn.
Đàn ông lấy được thức ăn nhanh chóng ăn thức ăn vào trong bụng, cả cái mâm cũng liếm lấy sạch sẽ, động tác hơi chậm một chút, thức ăn còn chưa có ăn xong mâm sẽ bị những người phụ nữ lấy đi.
Cánh tay Băng Diễm vô lực động tác không lưu loát, cũng không hiểu được ăn cơm có thời hạn , kết quả hơn phân nửa thức ăn còn chưa có ăn xong đã bị cướp đi.
Những người phụ nữ vênh váo hả hê rời đi, cửa sắt nặng nề khóa kỹ. Lúc này những người đàn ông mới thở phào nhẹ nhõm, bảy tám lệch ra nằm xuống đất, ngủ say như chết rất nhanh.
Băng Diễm cảm thấy trong đồ ăn hẳn là xen lẫn dược vật thôi miên, thật may là anh không kịp ăn nhiều, anh cố nén đau đớn và khốn ý của thân thể, thừa dịp tỉnh táo quan sát tự thân tình cảnh. Logic phán đoán và năng lực phân tích của anh cũng không vì trí nhớ thiếu sót mà hạ xuống, anh theo thói quen tự hỏi.
Đầu tiên anh phải thích ứng hoàn cảnh, cố gắng còn sống, sau đó anh phải chạy khỏi nơi này. Anh nhớ mình gánh vác trách nhiệm nặng nề, anh còn có thê chủ, cho dù anh bị thê chủ vứt bỏ, anh cũng không thể vò đã mẻ lại sứt như vậy. Anh muốn tìm người quen biết, hỏi rõ ràng trách nhiệm nặng nề của anh là gì.
Trong đầu của anh hiện lên hình tượng một người phụ nữ. Vóc người cô kiện tráng, dung nhan tuấn mỹ, dịu dàng săn sóc, thiện lương cơ trí. Trên đời không một phụ nữ nào có thể so sánh với cô, mặc dù anh nhất thời nhớ không nổi tên của cô, nhưng anh biết đó là thê chủ của anh, là người mệnh trung chú định của anh. Thường ngày dịu dàng triền miên, vành tai tóc mai chạm nhau, cô âm dung tiếu mạo đều chỉ nở rộ cho anh đoạt đi tốt nhất mục đích sáng rỡ. Cô đã từng là sủng ái anh, anh là đàn ông của cô, anh phải đi tìm cô.
Đèn trong căn phòng tắt. Không gian đen kịt, không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa sắt đóng chặc.
Cặp mắt Băng Diễm lại có thể dần dần thích ứng cảnh tượng u ám như vậy, nhìn ra trong phòng trừ anh ra còn có chin người đàn ông, mỗi người đàn ông cũng không có quần áo. Kỳ quái là, da của bọn họ rất trắng, tóc là vàng hoặc là nâu nhạt, không có một người nào là tóc đen da vàng.
Bọn họ không phải người Trung Quốc, cho nên bọn họ nói anh mới sẽ nghe không hiểu, nơi này là ngoại quốc? Trong đầu Băng Diễm đột nhiên nhớ lại như vậy đáp án. Nếu như là nơi xa lạ, không cách nào khai thông người chung quanh, anh nên tự vệ thế nào tự cứu thế nào?
Băng Diễm liều mạng đè nén tâm trạng mê mang và sợ hãi, rúc ở trong góc điều chỉnh hô hấp, cố gắng vận chuyển chân khí hóa giải cơ hàn và đau đớn. Vậy mà vận hành chân khí đến đầu vai thì bị xích sắt xuyên qua khớp xương trở ngại, cánh tay cơ hồ vô lực nâng lên, nội tức không thuận, võ công giảm bớt nhiều. Là có người thiết kế hình cụ như vậy ghim anh sao? Những người đàn ông khác trong phòng chỉ có xiềng chân mà thôi. Người kia biết anh có võ công, người kia hiểu rõ quá khứ của anh.
Ai vứt anh ở chỗ này?
Là thê chủ của anh, hay là người xấu? Nếu như người xấu, như vậy thê chủ của anh ở đâu, liệu có gặp nguy hiểm?
Băng Diễm thầm đếm nhịp tim tính toán canh giờ, ước chừng là qua không tới hai canh giờ, trên nóc gian phòng chợt phun ra nước lạnh. Trong nước lạnh là vật chất có tính kích thích, xối tại trên người trừ lạnh lẽo, lại tăng lên đau đớn.
Đàn ông trong phòng rối rít bò dậy, lau rửa thân thể trong nước lạnh. Chờ nước lạnh phún giội xong, đàn ông cũng tự giác dùng nhún nhường quỳ trên mặt đất.
Cửa sắt bị mở ra, mấy người phụ nữ khôi ngô đi tới, vung roi đuổi đàn ông theo cố định thứ tự theo thứ tự đi ra.
Băng Diễm cũng là quỳ cũng may, người phụ nữ nói mấy câu với anh, anh phán đoán là gọi anh đi theo đàn ông còn lại ra khỏi phòng. Anh thật sự là muốn đi ra xem một chút, không thể luôn bị vây ở chỗ không thấy ánh nắng này. Anh giùng giằng đi theo cuối cùng, đi ra cửa sắt, đi trong con đường mờ tối.
Cuối đường có một người phụ nữ trong tay cầm một mảnh vải, phát nội khố cho đàn ông đi qua. Đàn ông nhận lấy “Ân tứ”như vậy sẽ quỳ xuống đất hành lễ khấu tạ, thái độ kính cẩn. Cũng có đàn ông có thể là phạm sai lầm, không được lấy nội khố, bị phụ nữ cười nhạo nhục nhã.
Băng Diễm vây vải vóc ở bên hông, đi theo đội ngũ ra khỏi cửa chính. Thì ra lúc trước anh vẫn bị giam ở tầng hầm, trên đất lại là một tảng đá xếp xây Cổ bảo cch Âu thức.” Âu thức “ nhận thức như vậy đối với Băng Diễm mà nói thật ra thì cũng là xa lạ, anh nhớ mang máng là ở trong máy vi tính thấy qua giới thiệu tương tự. Máy vi tính là gì? Lời nói thê chủ dịu dàng bởi vì lần liên tưởng này lần nữa rõ ràng. Anh cùng thê chủ đã từng cư ngụ trong căn hộ hào hoa giữa mây, thê chủ của anh mua Laptop đưa cho anh làm quà tặng, tay cầm tay dạy anh viết chữ thế nào lên mạng thế nào.
Trí nhớ hạnh phúc, hóa giải đau đớn và sợ hãi với hoàn cảnh xa lạ. Anh hô hấp thật sâu, dõi mắt chung quanh.
Ngày không rõ, nhìn phương vị sao trăng, hình như là rạng sáng bốn năm giờ.
Lục tục có mấy chục đội đàn ông bị phụ nữ xua đuổi hội tụ ở sân Cổ bảo. Chia đều ba phụ nữ phụ trách trông coi một đội đàn ông, mỗi đội đàn ông căn bản đều là khoảng mười người, tất cả đàn ông mang xiềng chân không có giày vớ, chỉ vây một tấm vải quanh hông.
Băng Diễm phát hiện đàn ông nơi này không có một người nào là tóc đen, bọn họ đều là mũi cao mắt sâu da thịt trắng noãn màu tóc nhạt nhẽo, còn có mấy người da đen nhánh như than. Những người đàn ông này mang xiềng chân đều không ngoại lệ cao lớn cường tráng, mặc dù thoạt nhìn tuổi của bọn họ cũng chỉ mười mấy tuổi .
Quần áo tề chỉnh cầm roi da gậy gộc đều là phụ nữ, họ rất trẻ tuổi, cho dù đầu cũng không phải là cao lớn, vẻ mặt thái độ cũng là cao cao tại thượng, miệt thị tất cả đàn ông.
Đàn ông sinh ra làm nô, là công cụ do phụ nữ thúc đẩy. Băng Diễm cũng không có kỳ lạ, không có cảm giác phải khó có thể tiếp nhận. Nhưng trong ký ức của anh hình như thê chủ nói với anh cái gì, giống như là đạo lý hoàn toàn khác với nhận thức lúc đầu của anh. Anh nhất thời nhớ không ra, vừa nghĩ thì nhức đầu. Thực tế và trí nhớ, mảnh vụn ấm áp và đại lượng ác mộng rối rắm cùng một chỗ, anh phân biệt không rõ đâu chân thật xảy ra, những thứ kia chỉ là ảo tưởng.
Vậy mà ngày khổ sở tiếp tục như cũ, vô tri vô giác qua, hoặc là thanh tỉnh cảm thụ nhiều đau đớn, cũng không thể thay đổi thay đổi gì. Giống như có một bàn tay vô hình ở sau lưng điều khiển tất cả, dù Băng Diễm hay là đàn ông nơi này, thậm chí là những người phụ nữ nhìn như đang nắm đại quyền kia, cũng chỉ là làm từng bước thi hành quy tắc sớm được người định xong, diễn lại kịch bản hoang đường.