Phó Chỉ Lan lại nằm mơ thấy thuyền bè bị thiêu đốt trên biển, nằm mơ thấy đạn vũ thương lâm đầy trời, nằm mơ thấy Băng Diễm của cô xông lên trước muốn bảo vệ cô, ánh mắt của anh nóng nảy. . . . . . Nhưng mà lần mộng này, chiếc thuyền chỗ cô và Băng Diễm cũng không nổ tung, thân thuyền chỉ chấn động rất nhỏ. Không có nổ tung, cũng sẽ không có mảnh vụn đạn lạc đánh trúng Băng Diễm; không có nổ tung, cô cũng sẽ không té xỉu, sẽ không không sức lực đi cứu giúp người khác.
Băng Diễm của cô không nên cứ chết đi như vậy!
Là cô, không đủ kiên định, mềm lòng đồng ý lời mời của Mạc Uyên, còn kéo Băng Diễm cùng đi hải đảo nghỉ phép. Dù là đột phát nguy nan, cô cũng lạc quan cho là có thể thoát hiểm, chưa từng lường trước sẽ thiên nhân cách trở với Băng Diễm.
“Không! Không cần. . . . . .” Nước mắt không khống chế mãnh liệt rơi, cô kêu khóc tỉnh lại từ trong mộng, tự trách tràn ngập tâm thần.
“Tiểu Lan, đừng sợ.” Vương Vân Vân ngủ bên cạnh cô lo âu trấn an, “Lại nằm mơ thấy những tên côn đồ kia rồi hả?”
Phó Chỉ Lan cầm cổ tay Vương Vân Vân bên cạnh, thân thể run rẩy giống như mới tìm được chống đỡ, dần dần trấn định lại, nức nở nói: “Vân Vân, mình nằm mơ thấy chiếc thuyền kia không nổ tung, Băng Diễm không chết.”
Cảnh tối lửa tắt đèn, tâm trạng Phó Chỉ Lan chập chờn, cũng không có chú ý tới hoảng sợ không che giấu được chợt lóe rồi biến mất trong mắt Vương Vân Vân. Phó Chỉ Lan vẫn đắm chìm trong đau lòng và tự trách: “Vân Vân, bạn nói, có phải mình hại Băng Diễm không? Dù là tình huống nào, anh ấy cũng vì mình mới xảy ra chuyện. Nếu như mình không có đồng ý đi hải đảo với Mạc Uyên; nếu như mình không phải tự cho là thông minh đi cứu người mà ngoan ngoãn mà cùng anh ấy ở lại biệt thự; nếu như mình không cậy mạnh cùng bạn lên ca nô về chỗ an toàn trước; nếu như mình. . . . . . Đều là mình sai, anh ấy luôn luôn nghe mình, dù mình sai rồi, dù mình nguyện gặp nguy hiểm với tất cả mọi người, anh ấy vẫn tuân theo. Anh ấy. . . . . .”
Vương Vân Vân cố gắng che giấu tâm tư chân thật của mình, trước sau như một khuyên nhủ: “Tiểu Lan, đừng đẩy hết sai lầm lên người. Ban đầu là mình tham lam, muốn đi hải đảo du ngoạn, còn lôi kéo hai người. Trên biển gặp nạn, là có người muốn giết Mạc Uyên, những chuyên này không liên can tới bạn. Bạn vừa nghe thấy tin tức chúng mình xảy ra chuyện, sẽ tới cứu, đây là bởi vì bạn lương thiện chính nghĩa, chúng mình cảm thấy kiêu ngạo vinh hạnh vì có người bạn như thế. Nếu như bạn và Băng Diễm không kịp thời chạy tới, rất nhiều người vô tội trên du thuyền chưa chắc có thể an toàn rút lui. Bạn cứu rất nhiều người. Băng Diễm cũng rất anh dũng, cái chết của anh ấy, đổi lấy sinh mạng của nhiều người như vậy, anh ấy dùng sinh mạng bảo vệ bạn. Tất cả đã xảy ra, bạn luôn đắm mình trong quá khứ bi thương, anh ấy ở trên trời nhìn thấy cũng sẽ đau lòng. Bạn phải thay thế anh, sống cuộc sống hạnh phúc mới đúng.”
“Hạnh phúc?” Phó Chỉ Lan hoảng hốt nói: “Mới mấy ngày, cuộc sống không có anh ấy thật sự rất khó chịu. Vân Vân, mình nên làm thế nào? Đi tìm bác sĩ tâm lý sao? Mạc Uyên thuyết phục mình nói thôi miên có thể quên phiền não, nhưng mình không muốn quên Băng Diễm, không muốn quên nhũng vui vẻ mà bọn mình đã từng có.”
“Tiểu Lan, đừng gấp, theo thời gian chuyển dời, đau đớn cuối cùng sẽ bị quên lãng. Bạn còn có bạn tốt, bạn còn có người thân, bạn còn có sự nghiệp. Phải tỉnh lại!”
Phó Chỉ Lan hô hấp thật sâu, thân thể nằm ngang nhắm mắt lại. Kể từ khi Băng Diễm xảy ra chuyện, kể từ khi cô tỉnh lại, Vương Vân Vân vẫn làm bạn ở bên cạnh cô, khuyên lơn trấn an. Cô nên cảm kích may mắn, mình có bạn thân thế này. Bây giờ cô rất vô dụng, rất bi thương, rất cần có người làm bạn. Lời nói của Vương Vân Vân đều rất có đạo lý, cô biết mình không nên sa sút như vậy.
Băng Diễm, thật sự cứ chết đi như vậy sao?
Cô nhìn thấy hài cốt thuyền bè trên biển, cô nhìn thấy Di Cốt được vớt lên đã hoàn toàn thay đổi , cô nghe Mạc Uyên và Vương Vân Vân, những người khác kể lại chuyện đã xảy ra, những chuyện này đều thuyết minh Băng Diễm đã không còn trên nhân thế.
Nhưng vì sao cô vẫn ảo tưởng, cho là Băng Diễm không chết?
Võ công Băng Diễm rất cao, Băng Diễm biết bơi, vậy mà những bản lĩnh này cuối cùng đánh không lại vũ khí hiện đại có tính sát thương cao. Tại sao ông trời đùa như vậy? Cho Băng Diễm thiên tân vạn khổ từ thế giới nữ tôn đi tới nơi này, lại để cho anh mang theo tiếc nuối chết đi ? Anh còn chưa tìm được thê chủ mệnh định của anh, trách nhiệm nặng nề anh gánh vác ai hoàn thành thay anh?
Phó Chỉ Lan nhớ tới thỉnh cầu lúc đầu của Băng Diễm, nếu như anh chết vì cô, anh hi vọng ba năm sau, ngày bọn họ gặp nhau, cô có thể đi đến trong sơn động kia. Như vậy cô là có thể xuyên việt về đến Đại Chu sao?
Là cô hại anh, cô nên làm gì cho anh, mới có thể bồi thường tình nghĩa anh dành chon cô?
Ý niệm như vậy một khi tạo thành, cô không thể thoát khỏi, tất cả áy náy trong nội tâm đều cần hiểu, cô phải cho anh làm cái gì. Cô rõ ràng biết, anh muốn nhất đơn giản nhất là thê chủ của anh cùng anh về Đại Chu, đi cứu vớt dân chúng nơi đó. Hôm nay anh đã bỏ mình, như vậy cô có thể thay anh hoàn thành điều tâm nguyện này không?
Như vậy liệu cô có an tâm?
Như vậy liệu anh trên trời có linh thiêng có vui mừng?
Phó Chỉ Lan không hiểu được con tim mình, nếu như Băng Diễm chưa từng gặp chuyện không may, cô tuyệt đối không suy tư chuyện có đi Đại Chu không sớm như vậy. Cho đến khi anh đột nhiên gặp chuyện không may, cô mới giật mình cảm tình cô với anh, đã thật ra thì đạt tới một loại khó có thể dứt bỏ.
Người luôn là sau khi mất đi mới phát hiện quý giá.
Cô cũng như thế, biết vậy chẳng làm.
“Vân Vân, mình muốn mang Di Cốt Băng Diễm về Quốc Nội.” Phó Chỉ Lan kiên định nói một câu.
Vương Vân Vân khẩn trương nói: “Ừ, bạn nói đúng, Mạc Uyên cũng nói phải giúp bạn. Nhưng giống như rất khó khăn, Băng Diễm không phải quốc tịch Trung quốc, người nhà của anh ta ở nơi nào? Vì sao không mang Di Cốt anh ta cho người nhà của anh ta chứ?”
“Trên thế giới này, anh ấy không có thân hữu khác. Nếu như không có lần ngoài ý muốn này, mình vốn sẽ gả cho anh ấy, giờ để mình xử lý chuyện này đi.”
“Được rồi, nhưng là ngộ nhỡ Thi Cốt may, có thể cần hỏa táng ở nước ngoài, mang tro cốt nhập cảnh.” Vương Vân Vân uyển chuyển nói, “Lần gặp chuyện không may này, cha mẹ bạn cũng rất lo lắng, mới có thể trăm phương ngàn kế yêu cầu bạn về nước nghỉ ngơi trước. Mình hiểu tâm trạng của bạn, nếu như là mình, mình cũng vậy muốn ở lại nơi đó, xử lý xong tất cả mới về nước. Nhưng bạn cứ yên tâm, Mạc Uyên đã tích cực phối hợp Hình Cảnh Quốc Tế điều tra vụ án này, nhất định sẽ mau sớm truy bắt hung phạm, báo thù cho Băng Diễm và những người chết khác.”
Vương Vân Vân dùng mọi cách trấn an, Phó Chỉ Lan mới dần dần ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phó Chỉ Lan tỏ thái độ nói mình cảm xúc đã ổn định, không cần Vương Vân Vân tiếp tục làm bạn.
Vương Vân Vân liên tục dặn dò, có chuyện nhất định phải kịp thời liên lạc, đau khổ trong lòng cũng có thể bày tỏ với cô, mọi việc đừng sợ làm phiền người khác. Sau đó Vương Vân Vân tâm trạng thấp thỏm về nhà, lập tức mở điện thoại, bấm số Mạc Uyên.
Trên màn ảnh là Mạc Uyên xuân phong hả hê, hoàn toàn không có kinh nghiệm vừa mới sống chết nguy nan sợ hãi, anh ta mỉm cười hỏi “Vân Vân, liên lạc anh nhanh như vậy, chẳng lẽ lại là tịch mịch khó nhịn?”
Thái độ Vương Vân Vân khác liếc mắt đưa tình bình thường, nghiêm túc nói: “Mạc Uyên, anh thôi miên thật sự có hiệu quả sao? Rạng sáng hôm nay Tiểu Lan thức tỉnh từ trong mộng, nói trong mộng cô thấy thuyền không nổ tung, cô ấy cũng không tin Băng Diễm đã chết. Cô lần nữa kiên trì muốn mang ‘Di Cốt Băng Diễm ’ về bên cạnh cô. May mà cô ấy chủ động mà đưa ra không cần em tiếp tục làm bạn, nếu không em hoài nghi em không chịu nổi lương tâm khiển trách, sẽ nói thật với cô ấy.”
Trong mắt Mạc Uyên lóe lên một chút lo lắng, trên mặt lại trấn định tự nhiên nói: “Trước cảnh tượng tuyển nhiễm khiến cảm xúc cô ấy thất lạc, thêm nữa anh đặc biệt hướng dẫn ám hiệu, bằng chứng nhiều người như vậy, chín thật một giả hư hư thật thật, cô ấy cũng sẽ không hoài nghi gì. Cảnh tượng trong mộng, rất có thể là bởi vì tự trách mới có thể sinh ra ảo tưởng. Chuyện này nói rõ cô ấy tin Băng Diễm bởi vì cứu cô ấy mà chết. Vân Vân em đừng sợ, tiếp tục giữ vững liên lạc với cô ấy, nắm giữ động hướng tâm tư của cô ấy. Ngày mai anh về Trung Quốc, mang ‘tro cốt Băng Diễm’ theo, sẽ giúp cô tổ chức ‘hậu sự Băng Diễm ’.”
Trong lòng Vương Vân Vân Tâm an tâm một chút, lại hỏi: “Em thấy tình cảm Tiểu Lan với Băng Diễm rất sâu, trong ngắn hạn không thể nào tiếp nhận người khác theo đuổi. Có lúc em thật sự là không hiểu tâm tư của anh, vì sao chấp nhất cô ấy như thế, không từ thủ đoạn nào cũng muốn lấy được cô ấy. Chỉ vì gia tài cô ấy sao? Trên thế giới nhiều thiên kim phú thương như vậy, trẻ tuổi xinh đẹp hơn cô không phải không có, lấy điều kiện của anh muốn kết hôn với ai cũng không khó, sao anh lại khổ như thế chứ?”
Mặt Mạc Uyên lộ vẻ vẻ không vui, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: “Vân Vân, có phải em ghen tỵ Phó Chỉ Lan không? Em có biết anh chấp nhất với cô ta, cũng là vì em? Em là phụ nữ thông minh xinh đẹp hiếm thấy, anh vô luận trên tinh thần hoặc là trên tầng diện đều rất có cảm giác với em, chẳng lẽ em không muốn ở chung một chỗ lâu dài với anh sao? Em nói cho anh biết Tiểu Lan là bạn tốt của em, hai người tương ngộ dung hiệp. Anh cưới cô ta, tiếp tục giữ vững quan hệ thân mật với em, coi như cô ta biết, cũng sẽ tha thứ chúng ta, sẽ không can thiệp. Khi đó tất cả mọi người đều tốt. Huống chi trong mắt anh, bản thân Tiểu Lan cũng rất có sức hấp dẫn, cô ấy độc lập tự chủ, cô ấy thông minh không câu chấp. Nói thật, hai người các em ở trong lòng anh đều khó mà dứt bỏ. Trung Quốc cổ đại trượng phu tam thê tứ thiếp không có gì đặc biệt, đàn ông ít có chuyên nhất đa tình, dù là Xã Hội Hiện Đại luật pháp trung quốc sâm nghiêm, không phải là có người bao nuôi người tình sao? Anh tình tôi nguyện, theo như nhu cầu, hài hòa ở chung có cái gì không tốt đây?”
Vương Vân Vân cười khổ nói: “Em có thể không so đo danh phận, anh lại nhịn không được trong lòng Tiểu Lan có người khác chứ?”
Mạc Uyên cố làm rộng lượng nói: “Tiểu Lan đối với anh có cảm tình em cũng nhìn ra, nếu như mà anh biết cô ấy trước, tự nhiên sẽ không có dạng phiền phức này. Đáng tiếc Tiểu Lan mềm lòng, không đành lòng vứt bỏ Băng Diễm, mới có thể cự tuyệt anh. Giờ cô ấy cho là Băng Diễm chết rồi, mặc dù sẽ sa sút một đoạn thời gian, chẳng qua anh sẽ kiên nhẫn trấn an cô. Chim khôn biết chọn cành mà đậu, cô ấy là người thông minh, sẽ không treo cổ trên một thân cây. Cô ấy có cha mẹ anh trai, cô ấy còn phải phụ trách sự nghiệp gia tộc, có em một bên hiệp trợ, cô ấy sớm muộn cũng sẽ cũng đầu nhập vào ngực của anh.”
Vương Vân Vân cũng không hoài nghi thủ đoạn Mạc Uyên theo đuổi đàn bà, bây giờ cô cũng không quá quan tâm khi nào Mạc Uyên có thể được như nguyện cưới Phó Chỉ Lan, cô chỉ cảm thấy lương tâm bất an mơ hồ sợ hãi: “Em nhất thời bị ma quỷ ám ảnh lên thuyền giặc thành đồng lõa, em không lời nào để nói, cũng biết trốn không thoát bàn tay của anh, sau này tiếp tục nghe anh phân phó là được. Nhưng anh cho em biết Băng Diễm bị anh lộng đi đâu được không? Nếu ngày nào đó anh vứt bỏ em, cho em biến mất khỏi thế gian, em cũng có chuẩn bị tâm tư trước.”
Trên mặt Mạc Uyên hiện lên nụ cười dối trá, lời ngon tiếng ngọt lời thề son sắt nói: “Vân Vân, sao anh lại tuyệt tình độc ác như vậy chứ? Phụ nữ có quan hệ thân mật với anh đều sống rất vui vẻ, cảm động nhớ nhung chỗ tốt của anh, thậm chí là tình địch của anh hoặc đối thủ anh cũng vậy sẽ không giết người cho hả giận. Bây giờ là xã hội pháp trị văn minh, mạng người như trời anh sẽ không làm loạn, em đừng nghi thần nghi quỷ. Băng Diễm chỉ là bị anh tẩy đi một bộ phận trí nhớ, đến một chỗ đặc biệt, cũng không có cơ hội nhìn thấy Tiểu Lan nữa mà thôi. Bên cạnh Băng Diễm sẽ có rất nhiều phụ nữ ưu tú vây quanh, họ cũng sẽ chăm sóc anh, chỗ anh ta sống lúc này coi như là thế ngoại đào nguyên, anh ta rất nhanh sẽ không để ý tới chuyện đã qua.”