“Chúc Đình Đình bình an, vô bệnh vô tai, bách tà bất xâm.”
Sự thực chứng minh, cả Lê Chiêu và Án Đình đều không có năng khiếu gói sủi cảo.
Cô đầu bếp thấy hai người cán sủi cảo vừa dày vừa mỏng, chỗ vuông chỗ tròn, đành phải nhận lấy trọng trách cán vỏ sủi cảo, để hai người bọc nhân bánh lại.
Hai người gói sủi cảo đều rất xấu, thế nhưng xấu ra phong cách, xấu ra trình độ.
Sủi cảo cậu Lê gói vừa to vừa tròn, chỉ thiếu điều bọc hai nhân bánh vào cùng một lớp vỏ.
Mà sủi cảo cậu nhà gói, chỉ thiếu điều một nhân bánh chia ra làm năm cái sủi cảo.
Ầy, người không biết còn tưởng nhà thiếu thịt ăn, nên lúc gói sủi cảo mới tiết kiệm như vậy.
Sủi cảo bị gói lộn xộn đủ hình đủ kiểu, hai người cũng hết cảm giác mới mẻ, đi rửa sạch bột trên tay, thay bộ quần áo sạch sẽ, Lê Chiêu ôm máy tính bảng chơi game, Án Đình dùng chiếc laptop Lê Chiêu tặng để xử lý công việc.
Sắc trời dần ngả tối, vì Lê Chiêu chơi game quá gà, bị thằng nhóc choai choai lớp năm cười nhạo, cậu thoát game, quay đầu nhìn cửa sổ: “Tối rồi.”
Án Đình ngẩng đầu nhìn cậu: “Đói rồi à?”
“Không, hôm nay chúng ta phải thức xem tivi, xem chương trình gala gặp nhau cuối năm.” Ném máy tính bảng qua một bên, Lê Chiêu bật tivi, bây giờ mới qua bảy giờ, kênh một đài quốc gia vẫn còn đang phát thời sự.
Ngày hội tân xuân, ngay cả bản tin thời sự cũng toát lên cảm giác hân hoan, nữ MC mặc chiếc áo vest đỏ, rất phù hợp với hoàn cảnh.
Sắp tới khoảnh khắc giao thừa, phóng viên ở trên đường phỏng vấn rất nhiều người dân, nghe họ chúc mừng năm mới.
“Đoàn đoàn viên viên, ước vọng thành thật.”
“Gia đình mỹ mãn, hạnh phúc an khang.”
“Quốc thái dân an, phát triển không ngừng.”
“Hả??!!!” Lê Chiêu thấy gương mặt mình xuất hiện trong bản tin thời sự hai, ba giây, thế mà cậu sửng sốt nửa phút lận.
“Đình Đình!!!”
Nghe tiếng quát to, Án Đình giật mình gõ sai số liệu.
“Em lên thời sự này!!” Lê Chiêu hớn hở khua tay múa chân nói: “Là bản tin thời sự đấy!!”
Án Đình thấy cậu như một chú cún vui vẻ, đặt chiếc laptop tới một chỗ an toàn, sợ cậu nhất thời không khống chế được, làm hỏng chiếc laptop.
“Em có thể khoe cả đời luôn ấy!” Lê Chiêu chỉ muốn lăn lộn trên sofa, hớn ha hớn hở mà không có chỗ xả, cậu chỉ có thể lao tới ôm chầm lấy cổ Án Đình: “Đợi em bảo biên tập viên ở studio cắt đoạn lúc nãy ra làm ảnh động, giữ lại cho con cháu hậu bối của em xem!”
Con cháu hậu bối?
Ánh mắt Án Đình tối đi, anh cúi đầu nhìn bàn tay Lê Chiêu ôm cổ mình: “Chuyện nhỏ đừng làm phiền tới người khác, tôi làm ảnh động giúp cậu.”
“Phải rồi, anh lộ nửa gương mặt trong video kia đấy.” Lê Chiêu vẫn chưa còn chưa hết hưng phấn: “Sau này chúng ta đều có thể khoe khoang, chín bỏ làm mười, chúng ta được bản tin thời sự đóng dấu cộp mác là anh em tốt rồi.”
Án Đình hơi cụp mi mắt: “Cho dù đến mấy chục năm sau, tất cả mọi người đều biết cậu là bạn với tôi.”
“Sao cơ?” Lê Chiêu không nghe thấy rõ lời Án Đình nói.
“Tôi nói là,” Án Đình từ từ cất tiếng: “Tất cả mọi người đều biết chúng ta là anh em tốt thân thiết, tôi vui lắm.”
“Em cũng vui ý.”
Có fan dè dặt đăng bài viết trong super topic của Lê Chiêu.
“Ban nãy xem thời sự với ba mẹ, phát hiện có một người qua đường giống cục cưng nhà chúng ta cực.”
Sợ fan nhà khác thấy bài viết này, nói fan Lê nhà họ ảo tưởng, cô bạn fan cẩn thận tìm từ, chỉ sợ có chữ nào không đúng, gây phiền phức cho cục cưng nhà mình.
“Nín lặng +, lúc đó tui suýt chút nữa gào lên ý, đôi mắt bên ngoài khẩu trang giống cục cưng nhà chúng ta như đúc.”
“Nãy giờ không dám nói, cơ mà tui thấy đúng là giống cục cưng nhà chúng ta thật.”
“Anh giai đeo khẩu trang đứng bên chỉ lộ nửa gương mặt đẹp trai chết đi được ý, lúc anh trai đeo khẩu trang nói chuyện, tui thấy anh ấy chăm chú nhìn anh giai khẩu trang à.”
“Tui.. tui nghĩ đến người bạn đại gia mà cục cưng khoe.”
“Đừng đoán mò, để fans nhà khác nhìn thấy lại nhân cơ hội bôi đen cục cưng nhà mình, đừng nói chuyện này ra ngoài đấy.”
“Tui hiểu điều này, nhưng tại sao cậu ấy lại giống cục cưng nhà mình thế nhỉ?”
Có fan cố tình chụp ảnh đăng vào super topic, những người đi đường được đài quốc gia phỏng vấn đều được thống nhất xưng hô là người dân nhiệt tình, thế nhưng với ngoại hình đẹp trai của anh trai đeo khẩu trang kia, rõ ràng đã nâng tầm “người dân nhiệt tình” lên.
“Không những ngoại hình giống mà giọng cũng giống luôn ý.”
“Nếu soái ca chỉ lộ nửa gương mặt kia là anh bạn đại gia của cục cưng nhà mình, em cảm giác em sắp gia nhập tà giáo rồi.”
“Fan CP trên xin hãy tự trọng, bây giờ vẫn còn chưa xác định rõ anh trai đeo khẩu trang là Chiêu Chiêu, đừng nói lung tung để người ta bôi đen Chiêu Chiêu.”
La Vinh đang đón Tết với vợ và con thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Lê Chiêu, nói cậu lên thời sự, làm La Vinh sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.
Rốt cuộc đã làm chuyện gì phạm pháp, hay xảy ra chuyện lớn gì?
Cả nhóm wechat ekip của Lê Chiêu nhốn nháo, bọn họ thật sự không muốn tăng ca vào giao thừa!!
Đến khi Lê Chiêu gửi bức ảnh động của người dân nhiệt tình vào group, mọi người đều trầm mặc.
La Vinh nhìn chòng chọc bức ảnh này suốt một phút, mới không thể không tin Lê Chiêu thật sự chó ngáp phải ruồi, che khẩu trang đi dạo phố mà cũng được phóng viên đài quốc gia phỏng vấn.
Được phỏng vấn thì thôi, lại còn được biên tập vào bản tin thời sự, nếu đây không phải tổ tông phù hộ thì không còn gì để nói.
Trong cái giới này, có đôi lúc không thể không tin vào vận mệnh, nghệ sĩ đến tỉ lệ này cũng có thể gặp phải, đúng là có số nổi tiếng.
Có người trong ekip hỏi, có cần mua hot search không, để PR chuyện này một chút.
La Vinh: Không cần đâu, đêm nay mọi người đang đợi để xỉ vả tiết mục gala gặp nhau cuối năm, các tin khác đều không hot bằng đâu, đợi qua mấy ngày nữa.
Huống hồ dù bọn họ không PR, thì với mắt nhìn của fans cũng có thể nhận ra người dân nhiệt tình trong thời sự chính là Lê Chiêu.
Fan Lê nhận ra thật, họ vừa kích động lại vừa.. không biết nên khóc hay nên cười.
Lên bản tin thời sự bằng cách này, trừ Chiêu Chiêu nhà họ ra, có lẽ không còn ai khác.
Có lẽ bởi vì quá vui, nên cảm xúc ngốc nghếch vui vẻ của cục cưng nhà họ căng tràn, như muốn nhảy ra khỏi màn ảnh.
Lúc Tống Dụ nghe nói Lê Chiêu lên thời sự đã là mười giờ tối, hắn vừa dùng clone chê chương trình gặp nhau cuối năm, vừa mở group wechat của studio ra để phát lì xì.
Đến khi hắn chửi một tiết mục xong, quay trở lại group wechat xem, thấy trọng tâm đã đổi thành Lê Chiêu lên bản tin thời sự.
Tay tân binh như Lê Chiêu dựa vào đâu mà lên thời sự?
Tống Dụ không tin, nhưng hắn kéo lịch sử trò chuyện một hồi, sau khi thấy bức ảnh động kia cũng rơi vào trầm mặc.
Đây là cái số cả rồi!
Lúc trước hắn được báo mộng những chuyện sẽ xảy ra, tưởng bở rằng mình có số nổi tiếng, sau đó hiện thực vả cho hắn mấy phát đau điếng.
Nổi cái gì?
Nổi cái gì mà nổi?
Cho dù đã đổi vai, thì người cần nổi vẫn phải nổi, người ăn chửi vẫn phải ăn chửi. Cho dù hắn tự ý đổi vai diễn của Lê Chiêu, để con đường nổi tiếng của Lê Chiêu khác đi, nhưng số nổi tiếng của Lê Chiêu vẫn không thay đổi.
Thế nhưng..
Hắn nhìn chòng chọc bức ảnh động mấy lần, cái người bên cạnh Lê Chiêu chắc hẳn là Án Đình, bạn của cậu ấy?
Để đảm bảo mình có thể nắm tiên cơ, Tống Dụ ghi nhớ rõ ràng nội dung giấc mơ, hắn có thể khẳng định, Lê Chiêu trong mơ không có người bạn đại gia Án Đình này.
Lê Chiêu ở trong mơ đóng rất nhiều bộ phim, vai chính vai phụ đều đủ cả, hắn nhớ trong mơ, sau khi bộ phim “Nữ tổng tài bá đạo” nổi lên, Lê Chiêu đóng vai nam thứ trong một bộ phim võ hiệp quy mô nhỏ, bị ngã gãy chân nhưng vẫn còn kiên trì đóng phim.
Thời gian đúng lúc trước Tết.
Thế nhưng bây giờ Lê Chiêu không những không bị ngã gãy chân, còn đóng vai nam thứ trong bộ phim “Thiên ca” của đạo diễn Dương, chèn suất diễn của mình, nhảy nhót tung tăng như con châu chấu.
Nghĩ tới đây, Tống Dụ không khỏi bắt đầu nghi ngờ, mình mơ giấc mơ này, có khi bởi ông trời cảm thấy Lê Chiêu nổi tiếng quá vất vả, nên để hắn mang vận may tới.
Tất cả sự thay đổi của vận mệnh, đều bắt đầu từ lúc hắn đổi vai diễn, muốn vỗ béo Lê Chiêu.
Ai dè cuối cùng Lê Chiêu vẫn nổi, không mập ra, còn hắn thì vẫn bị mắng xơi xơi.
Cả cái tay Án Đình này, rốt cuộc từ cái lỗ nào chui ra? Nếu trong mơ Lê Chiêu có người bạn đại gia này, thì đã chẳng cần liều mạng bon chen trong showbiz.
“Ây gù, anh em tốt cái méo gì!”
Dù sao ở trong mơ hay là ở hiện thực, hắn cũng không thoát khỏi cái số bị chửi là tinh tướng.
Thôi cứ bảo quản lý đi hỏi thăm xem Lê Chiêu có nhận bộ phim “Bạn gái yêu tinh của tôi” không.
Trong giấc mộng báo trước, bộ phim này vốn không có người nhận, sau khi Lê Chiêu nhận, bộ phim này nổi chết đi được, không ít cô gái ầm ĩ đòi làm bạn gái của Lê Chiêu.
Trên thực tế con đường nổi tiếng của Lê Chiêu đã thay đổi, nếu Lê Chiêu không nhận bộ phim này, để hắn tranh thủ cái.
Lần này hắn chỉ tranh thủ thôi à, chứ không cướp giật cơ hội của Lê Chiêu, chắc sẽ không bị số mệnh trả thù.. đâu nhỉ?
Lê Chiêu không hề hay biết Tống Dụ đang run rẩy trước vận mệnh, lúc này cậu đã lén lút quay trở về phòng của mình, cẩn thận cất tiền mặt mình đã chuẩn bị kỹ càng vào bao lì xì, trên mặt bao là ba chữ vàng to bự, bao áp tuế.
(Áp tuế: chúc cho trẻ mãi, đẩy lùi tuổi già, mang lại sự may mắn đầu năm)
Bao lì xì rất to, trong đó đựng rất nhiều tiền, căng phồng như một người phụ nữ mang thai vậy.
Lúc cậu cầm lì xì rón rén chuẩn bị đi vào phòng của Án Đình thì chạm mặt quản gia ở hành lang.
“Suỵt!” Lê Chiêu đưa ngón trỏ lên môi, tỏ thái độ trước quản gia, cậu lén lút nhìn xuống dưới tầng, Án Đình cũng không nhận ra hành động của cậu.
Cậu lén lút vào phòng, đặt phong bao dưới gối.
“Cậu Lê, cậu nhà đã trưởng thành rồi.” Quản gia không bỏ qua ba chữ bao áp tuế trên phong bao lì xì.
“Ai cũng là trẻ con.” Lê Chiêu nhỏ giọng nói: “Chưa kết hôn thì vẫn là trẻ con, gối lên bao áp tuế đón Tết, năm mới sẽ không tai họa không bệnh tật.”
Quản gia cười: “Hóa ra là như vậy.”
“Lê Chiêu à?” Án Đình ngẩng đầu lên trông thấy hai người đứng trên hành lang.
“Tới ngay đây.” Lê Chiêu chạy xuống dưới tầng, liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: “Sắp mười hai giờ rồi.” Tiếc là thủ đô không cho phép bắn pháo hoa, ở quê tầm giờ này cả huyện chìm trong tiếng pháo nổ tưng bừng rồi.
MC của chương trình gala gặp nhau cuối năm đã bắt đầu chuẩn bị đếm ngược.
“Chúc mừng năm mới.” Lê Chiêu nhìn chòng chọc vào kim giây, lúc nó chỉ lên số mười hai, quay đầu chúc mừng năm mới với Án Đình trước tiên.
Lúc này điện thoại của hai người nhận được rất nhiều tin nhắn, rung rè rè trên mặt bàn.
“Chúc mừng năm mới.”
Án Đình nghĩ, đôi mắt cậu sáng quá.
Anh muốn đôi mắt này mãi mãi chỉ nhìn mình, không một ai trên đời này có thể đoạt mất.
Hai người lại ngồi trên sofa một lúc, trên tivi đã bắt đầu hát bài “Đêm nay khó quên”, cuối cùng Lê Chiêu mới có cảm giác mình thực sự đón giao thừa rồi.
Không hề rầm rộ ồn ào, cũng không hề có cảm giác bất an và khó chịu khi ở nhà người ta.
Cậu quay đầu nhìn Án Đình, anh mặc chiếc áo len nhạt màu, mái tóc đen bóng đang ngồi nghiêm làm việc, đẹp như một nhân vật trong manga.
“Năm sau..”
Cậu muốn nói, năm sau mình lại đón giao thừa với nhau nhé.
Nhưng còn chưa kịp nói, đã nuốt ngược trở về, mỉm cười với Án Đình.
Cậu không thể ôm quá nhiều hy vọng xa vời, phải quý trọng hiện tại, có một chuyện vui thì có thể vui hơn một chút.
Nếu ôm hy vọng vào tương lai, đến khi thất vọng sẽ đau đớn nhường nào?
Không hy vọng thì sẽ không thất vọng.
“Năm sau cậu có thể đón giao thừa với tôi không?” Án Đình hỏi cậu.
“Được.” Nụ cười trên gương mặt Lê Chiêu lại càng thêm xán lạn.
Những niềm vui bất ngờ sẽ khiến người ta vui vẻ hơn.
Bởi vậy nên năm nay cậu cũng sẽ gặp may mắn.
Đêm đã khuya, Án Đình quay trở lại phòng mình, nhìn sắc trời tối đen bên ngoài cửa sổ.
Chính miệng cậu ấy đã nhận lời, nếu năm sau cậu ấy không ở đây..
Thì dù có phải nhốt cậu ấy trong căn phòng này, cũng phải giữ cậu ấy bên mình.
Anh nhìn chiếc giường, trên gối có dấu vết từng bị động vào.
Xốc gối lên, dưới đó đặt một phong bao đựng đầy tiền lì xì như muốn nứt ra.
Ba chữ “bao áp tuế” màu vàng như tỏa ra ánh hào quang lấp lánh dưới ánh đèn.
Bao lì xì nằm lặng lẽ rất lâu, cuối cùng bàn tay trắng mịn cũng cầm nó lên.
Ở mặt sau, viết một dòng chữ nhỏ.
Chúc Đình Đình bình an, vô bệnh vô tai, bách tà bất xâm.
Dưới dòng chữ nhỏ vẽ gương mặt tươi cười.
Đôi mắt cong cong, giống hệt Lê Chiêu khi cười.
Cậu nhóc này vẫn cứ mê tín như vậy.
Tác giả có lời muốn nói.
Ngày đầu tiên trong học kỳ mới ở nhà trẻ, bé Chiêu dúi một phong bao lì xì vào ngực bé Đình, nghiêm túc nói với bé Đình: Mang theo bao lì xì, cậu là bạn may mắn nhất nhà trẻ rồi.
Bé Đình: Đừng.. đừng mê tín.