“Cậu là điểm sáng của cả bộ phim.”
Một đêm không mộng mị.
Lê Chiêu kéo rèm cửa sổ ra, thế giới bên ngoài đã bị tuyết trắng bao phủ, chìm trong chiếc vỏ bọc màu trắng.
Cậu kéo cửa sổ ra, đắp tuyết đọng bên ban công thành một người tuyết thấp lè tè, rồi lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Lê Chiêu V: Năm mới đại cát đại lợi. 【Hình ảnh】
Fan Lê thấy cuối cùng cục cưng nhà mình cũng xuất hiện, thi nhau like, bình luận và chia sẻ, có fan nghịch ngợm còn hỏi cậu lần đầu tiên lên thời sự có cảm tưởng thế nào?
Lê Chiêu trả lời: Không có cảm tưởng gì, chỉ là cắt ra làm ảnh động, chuẩn bị mười năm sau lấy ra khoe khoang.
Fan Lê: Hahahaha.
Có thể nhìn ra được, cục cưng nhà họ rất vui khi được làm người dân nhiệt tình trong bản tin thời sự.
Lúc Lê Chiêu đang tương tác với các fans trên weibo, Án Đình đăng lên tường nhà chỉ ẩn hiển thị với mình Lê Chiêu.
Án Đình: Đứa trẻ trong nhà lại tặng bao lì xì cho tôi, đúng là hồ đồ. 【Hình ảnh】
Ngày mùng một đầu năm, cánh quản lý cấp cao thấy bài đăng này, thi nhau ấn nút like. Tuy rằng họ đều biết “đứa trẻ” trong lời sếp tổng không phải là đứa trẻ thật.
Dù sao sếp tổng muốn khoe khoang, bọn họ phải phối hợp nịnh nọt, những chuyện khác đều không quan trọng.
Ăn sáng xong, Lê Chiêu lười biếng tựa vào sofa, nghĩ xem hôm nay nên ở nhà, hay dẫn Án Đình ra ngoài chơi.
Điện thoại rung rè rè, cậu cầm điện thoại lên, thấy mình bị kéo vào một group trên wechat.
Đoàn phim “Sóng gió nổi lên”.
Đây là bộ phim Lê Chiêu sắm vai khách mời đầu tiên khi mới gia nhập công ty giải trí Dâu Tây. Tuy rằng cậu chỉ là diễn viên hạng F, công ty giải trí Dâu Tây ỷ vào là nhà đầu tư, vẫn cứ nhét cậu vào diễn vai đặc biệt trong bộ phim này.
Sau khi gia nhập đoàn phim, cậu đóng tổng cộng có mười ngày, tuy rằng tổ đạo diễn đều khách sáo gọi cậu là thầy Lê, nhưng không kéo cậu vào group của đoàn phim.
Cũng đã kết thúc ghi hình mấy tháng rồi, đoàn phim nghĩ gì mà lại kéo cậu vào group?
“Chào mừng thầy Lê.”
“Hoan nghênh, hoan nghênh.”
Trong group có hơn hai mươi người, sáng tinh mơ, mọi người ai nấy đều nhiệt tình chào mừng Lê Chiêu.
“Cảm ơn các thầy, mọi người cứ gọi em Tiểu Lê là được rồi.” Lê Chiêu để ý, trong số những người chào mừng cậu có Lưu Phân và Triệu Anh Nam từng giành giải ảnh hậu và ảnh đế.
Tuy rằng không biết vì sao họ lại nhiệt tình như vậy, thế nhưng khiêm tốn chưa bao giờ là thừa.
“Thầy Lê à, sáng nay bộ phim của chúng ta công chiếu, đoàn phim định tuyên truyền ở thủ đô, không biết mai thầy có thời gian không?”
Dạo này “Sóng gió nổi lên” vẫn đang làm tuyên truyền, thế nhưng hoạt động tuyên truyền này không phải do công ty Dâu Tây quản lý, phía đoàn phim cũng không liên lạc với Lê Chiêu chuyện tuyên truyền, bởi vậy nên Lê Chiêu không hay biết gì về công việc tuyên truyền quảng cáo của bộ phim.
Chiêu Chiêu có vận may: Chúc mừng chúc mừng, chúc phòng vé đắt hàng.
Cậu nhìn đồng hồ, bộ phim đã công chiếu được hơn tám tiếng, không biết khán giả đánh giá sao về bộ phim này.
Đạo diễn: Cảm ơn lời chúc tốt lành của cậu, bộ phim này dự tính bán được hơn một trăm triệu, chỉ cần mọi người cố gắng tuyên truyền, doanh thu phòng vé sẽ tốt hơn.
Lê Chiêu không biết vì sao đoàn phim đột nhiên rủ cậu tuyên truyền cùng, cậu đang nghĩ nên trả lời lời mời của đạo diễn thế nào thì Lưu Phân gửi tin nhắn.
Lưu Phân: Tiểu Lê là nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty em, về mặt công tác cậu ấy không tiện tự ý sắp xếp. Đạo diễn anh hỏi Tiểu Lê như vậy, không bằng hỏi quản lý của cậu ấy.
Đạo diễn: Hahahaha cô Lưu nói phải.
Mọi người trong group đều nhìn ra được Lưu Phân bảo vệ Lê Chiêu. Chuyện này họ làm không chu toàn, trước đó họ chê Lê Chiêu không đủ vai vế, bởi vậy nên khi lên chương trình tuyên truyền, không dẫn Lê Chiêu theo.
Thế nhưng đoàn phim không thể ngờ, khi bộ phim “Sóng gió nổi lên” công chiếu được sáu tiếng, trên mạng càng ngày càng có nhiều thảo luận liên quan tới Lê Chiêu, thậm chí có không ít nhà phê bình điện ảnh biểu thị, đoạn cuối của bộ phim, ánh mắt Lê Chiêu khi quay đầu lại khiến tính nghệ thuật của bộ phim được thăng hoa.
Có nhà phê bình điện ảnh nói, ánh mắt này của Lê Chiêu, nhiều hơn một phần thì lại quá đà, mà thiếu đi một phần thì không thể đạt hiệu quả mà đạo diễn mong muốn, ánh mắt của cậu là vừa đủ.
Giống như một món ăn ngon, phát hiện đáy bát còn có niềm vui bất ngờ mà chủ quán chuẩn bị, khiến độ thiện cảm dành cho bộ phim này tăng lên đáng kể.
Nếu như mười điểm là tuyệt đối, không có ánh mắt cuối cùng kia của Lê Chiêu, bộ phim này chỉ được tám điểm, thế nhưng đạo diễn thông minh thêm ánh mắt này vào, thêm không gian tưởng tượng dành cho khán giả, bởi vậy nên bộ phim này đáng chín điểm.
Thậm chí có khán giả vì ánh mắt này của Lê Chiêu mà cảm thấy bộ phim này còn nhiều điểm mình không chú ý, bởi vậy nên quyết định xem lần thứ hai.
Sau khi bộ phim công chiếu, đoàn phim vẫn luôn quan sát bình luận trên mạng, sau khi phát hiện có không ít nhà phê bình điện ảnh tán thưởng với ánh mắt của Lê Chiêu, bọn họ nghĩ tới cách tuyên truyền mới.
Nhưng bọn họ không tiện nói thẳng với Lê Chiêu, mới đầu bọn tôi không vừa mắt cậu, bây giờ thấy cậu hữu dụng, bọn tôi kéo cậu đi chơi cùng. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đạo diễn mặt dày thêm Lê Chiêu vào group đoàn phim.
Đạo diễn nghĩ Lê Chiêu còn trẻ da mặt mỏng, chỉ cần mình nói Lê Chiêu chắc chắn sẽ không từ chối. Nhưng ông không ngờ Lưu Phân lại đứng ra bảo vệ cho Lê Chiêu.
Tuy rằng Lưu Phân và Lê Chiêu đều là nghệ sĩ dưới trướng công ty giải trí Dâu Tây, nhưng một người hai lần giành ảnh hậu, một người là tân binh còn không có thành tích thực sự gì, cảm giác như không có nhiều giao tình qua lại.
Lưu Phân ứng xử khéo léo, lúc này không nên đứng ra bảo vệ Lê Chiêu mới phải.
Có Lưu Phân đứng ra nói chuyện, Lê Chiêu nhân cơ hội ném cái nồi này cho quản lý.
Đối phó với lời mời nhiệt tình của đạo diễn xong, Lê Chiêu đang chuẩn bị thoát khỏi wechat, chợt có yêu cầu kết bạn của Lưu Phân. Cậu không chút nghĩ ngợi thêm bạn vào.
Chiêu Chiêu có vận may: Chào cô Lưu.
Lưu Phân: Cô cái nỗi gì, khách sáo quá. Đều là gà một nhà, em gọi chị là được rồi.
Chiêu Chiêu có vận may: Em chào chị Phân Phân.
Đó giờ Lưu Phân không thích tên mình, cảm thấy nó quá tầm thường, nhưng thầy tướng số nói với mạng của cô, phải dùng tên này mới có thể vững chân trong showbiz. Vì nổi tiếng mà cô đành nhẫn nhịn.
Thế nhưng mỗi lần có người gọi cô là chị Lưu hay chị Phân, trong lòng cứ có cảm giác mình như mấy bà thím nhảy quảng trường ở đầu đường.
Trước đó lúc ở “Sóng gió nổi lên”, cô và Lê Chiêu chỉ khách sáo ngoài mặt, không hề trao đổi nhiều, ấn tượng về cậu rất bình thường, chỉ biết đây là người mới được công ty giải trí Dâu Tây nâng đỡ, không thể đắc tội được.
Sau khi tham gia đêm hội thường niên của Thương Hoàn, cái nhìn của cô với Lê Chiêu đã từ không thể đắc tội trở thành cố gắng thân thiết.
Mãi đến khi thấy ba chữ “chị Phân Phân” này, khiến cô cuối cùng cũng có hảo cảm thực sự với Lê Chiêu.
Con trai biết ăn nói đều khiến người ta yêu mến hơn một chút.
Trong lòng cô thấy rất vui, nên nói thêm mấy câu nữa với Lê Chiêu.
Lưu Phân: Mặc dù “Sóng gió nổi lên” mới chiếu được hơn tám giờ, nhưng được đánh giá rất cao, rất nhiều nhà phê bình điện ảnh khen diễn xuất của em rất tốt, thậm chí có khán giả vì biểu hiện của em mà mua vé thứ hai. Em là khách mời đặc biệt, công việc tuyên truyền không nằm trong hợp đồng, ở trong giới này, dễ ăn nói sẽ trở thành dễ bị ức hiếp. Nếu đoàn phim cần em hợp tác, để bọn họ bàn luận với quản lý của em, nên lấy thù lao thì cứ lấy.
Chiêu Chiêu có vận may: Cảm ơn chị Phân Phân, em biết rồi.
Ekip làm việc của Lê Chiêu sau khi nhận được lời mời của đoàn phim, không đồng ý ngay mà hỏi ý kiến Lê Chiêu.
“Trưa mai em muốn qua nhà anh thăm cô chú, mười giờ tối thì được.” Lê Chiêu đưa mắt nhìn Án Đình đang ngồi bên cạnh xử lý công việc, cầm điện thoại đi ra ban công, khẽ nói: “Hôm nay không được đâu, hôm nay mùng một đầu năm, em muốn ở nhà chơi với bạn.”
“Thêm tiền á?” Lê Chiêu nuốt nước miếng, quay đầu nhìn về phía Án Đình, đúng lúc Án Đình ngẩng đầu lên nhìn sang.
“Thêm tiền cũng không được.” Lê Chiêu rất khí phách nói: “Đã nói mùng một đầu năm chơi với bạn rồi, em không thể không giữ lời.”
“Lê Tiểu Chiêu, cậu không còn là Lê Tiểu Chiêu từng nỗ lực liều mạng vì tiền nữa rồi.” Trương Tiểu Nguyên thở dài: “Con à, ba rất thất vọng vì con.”
“Anh Tiểu Nguyên, trưa mai em sẽ mách cô chú, anh muốn cưới vợ rồi, không đợi được mà đòi làm ba người ta.”
Trương Tiểu Nguyên: “…………”
Được rồi, coi như anh chưa nói gì.
Cúp máy rồi, Lê Chiêu quay lại thấy Án Đình vẫn còn chăm chú nhìn mình, cất điện thoại đi tới bên cạnh anh: “Sao vậy?”
“Có người hẹn cậu ra ngoài à?”
“Không, phía công ty có công việc, nhưng mà em từ chối rồi.” Ánh mắt Lê Chiêu dừng trên tóc mai Án Đình, tóc Án Đình đen láy, trông có vẻ sờ rất êm tay.
Thế nhưng cậu chỉ suy nghĩ một chút thế thôi, chứ không hề động thủ.
Hai người ở nhà cả ngày, ăn tối xong, Lê Chiêu thực sự không muốn lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá của hai người: “Đình Đình à, chúng ta đi xem phim đi?”
“Được.” Án Đình đặt chiếc laptop trong tay xuống: “Muốn xem cái gì, để tôi sắp xếp.”
“Tùy ý đi, cứ chọn bộ phim ăn khách nhất hôm nay.” Lê Chiêu suốt ngày ở đoàn phim, không biết đến Tết chiếu những bộ phim điện ảnh nào.
Án Đình khẽ gật đầu, giao chuyện đặt vé cho trợ lý Tần.
Xem phim?
Sếp tổng muốn đi xem phim với người ta?
Trợ lý Tần đó giờ điềm tĩnh, sau khi nhận được tin tức này, kích động đến mức không kịp đeo kính vào, gọi điện thoại cho rạp chiếu phim thuộc Thương Hoàn, để họ sắp xếp ghế chí tôn cho Án Đình.
Rạp chiếu phim nhanh chóng cung cấp rất nhiều lựa chọn cho Tần Tiêu.
Nghĩ tới Án Đình không thích môi trường nhiều người, anh chọn.. phòng cặp đôi.
Phòng này, người yêu dùng gọi là phòng tình nhân, người nhà gọi là phòng gia đình, bạn bè gọi là phòng tình bạn mà.
Lê Chiêu và Án Đình ngồi xe tới rạp chiếu phim, mới phát hiện Án Đình đặt vé bộ phim “Sóng gió nổi lên”, cậu len lén nhìn Án Đình, có lẽ Đình Đình còn chưa biết cậu cũng góp mặt trong bộ phim này.
Lúc bộ phim sắp bắt đầu, Lê Chiêu phát hiện cậu và Đình Đình được nhân viên dẫn tới một gian phòng nhỏ.
Trong phòng này có đồ ăn vặt và thức uống, còn có ghế nằm thoải mái.
Cậu mờ mịt nhìn những thứ này, do cậu chưa từng va chạm xã hội, hay là hóa ra rạp phim còn có phòng VIP như vậy?
“Đừng nghĩ nhiều.” Án Đình ngồi trên sofa, cho dù ngồi trên chiếc ghế lười, tư thế của anh vẫn vô cùng tao nhã: “Tôi có tiền mà.”
Lê Chiêu: “………..”
Phải rồi, anh có hai căn nhà và mười mấy cái mặt tiền cơ mà.
Đeo kính D lên, Lê Chiêu ôm hộp bỏng vào lòng, đợi phim bắt đầu.
Đạo diễn “Sóng gió nổi lên” là đạo diễn thương mại rất thành công. Phim vừa mở màn, cảnh tượng đã rất chói mắt, khiến khán giả dành hết sự chú ý vào bộ phim.
Trong phim nhiều tuấn nam mỹ nữ, nội dung phim liên kết, những chỗ cần hài hước thì hài hước, những chỗ cần giật gân thì giật gân, nhịp điệu phim ổn định, ngay cả Lê Chiêu từng đọc kịch bản cũng bị cuốn vào bộ phim.
Vai công tử đẹp trai mà cậu đóng phải đến nửa sau bộ phim mới xuất hiện.
Bạch y hồng y đạp trăng nhẹ nhàng bay tới, đẹp như tiên quân cung trăng hạ phàm. Thế nhưng sau khi vấp phải cỏ dưới đất thì ngã nhào, trở thành một điểm hài hước.
Mãi đến trước khi bộ phim kết thúc, vai diễn của Lê Chiêu giống như một nhân vật bình hoa xông bừa đánh bậy, mọi hành động của y đều để tôn lên sự vĩ đại của nam chính.
Mãi đến cuối bộ phim, lúc nam chính và nữ chính cưỡi ngựa sóng vai về phía trước, gió thổi hoa xuân rơi, tất cả đẹp như mộng, báo trước tương lai mỹ mãn của nam chính và nữ chính.
Công tử áo gấm đưa tay đón lấy đóa hoa rơi, từ từ quay đầu lại.
Y nở nụ cười.
Rõ ràng là mùa xuân bách hoa nở rộ, nhưng nụ cười của y khiến khán giả cảm thấy sợ hãi.
Ống kính di chuyển, công tử áo gấm buông tay, mặc cho đóa hoa trong lòng bàn tay rơi xuống bùn. Tất cả hình ảnh chìm vào bóng tối.
Bộ phim kết thúc.
Từ lúc bộ phim mở màn đến khi kết thúc, vẻ mặt Án Đình chưa từng thay đổi.
“Đó là yêu cầu của kịch bản.” Lê Chiêu thấy Án Đình không nói lời nào, cho rằng anh bị ánh mắt của mình trong phim dọa sợ, đưa gói bỏng ngô sang cho anh: “Ăn bỏng trấn tĩnh lại đi.”
“Diễn hay lắm.” Án Đình quay đầu nhìn Lê Chiêu: “Cậu là một diễn viên cừ khôi.”
Gương mặt Lê Chiêu hơi đỏ lên: “Thực ra lúc diễn không cảm thấy ghê gớm gì, nhưng hậu kỳ biên tập bầu không khí khuếch đại hẳn lên.”
“Cậu là điểm sáng của cả bộ phim này.” Án Đình khẳng định chắc nịch, không cho người ta cơ hội phản bác.
Nói rồi anh lấy điện thoại ra, định bụng đăng trạng thái lên tường nhà.
Đứa trẻ nhà anh cừ như vậy, phải khen ngợi mới được.
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo viên: Các em, các em cảm thấy bạn nào giỏi nhất lớp mình?
Bé Đình giơ tay lên: Chiêu Chiêu! Chỉ có Chiêu Chiêu!
Nói rồi cậu trừng mắt nhìn các bạn khác, không cho phép bất cứ lời phản bác nào.