Tiên quả và tiên thủy gây náo động kinh thành. Chỉ có một trái tiên quả, không ai ngoài hoàng thượng và quân hậu có thể ăn. Nhưng tiên thủy thì khác. Biết bao nhiêu người hâm mộ đố kỵ với bốn người được Vĩnh Minh Đế ban thưởng. Những tin đồn về việc tân Trung Dũng Hầu uống tiên thủy mỗi sáng sớm cũng lan truyền khắp các đường phố. Mặc kệ bao nhiêu người muốn đi cướp tiên thủy của Trung Dũng hầu, bốn người uống tiên thủy như được thoát thai hoán cốt.
Ngoại trừ La Vinh Vương, thì Sầm lão, Ông lão và Đại lão tướng quân lựa chọn cùng bạn lữ dùng tiên thủy. Không phải bọn họ không muốn chia cho nhi tử, nhưng giống như dâu cả Thẩm băng nhà Đại lão tướng quân nói, tiên thủy là do hoàng thượng ban thưởng, nhi tử bọn họ mà uống sẽ bị người ngoài đàm tiếu, hơn nữa, tiên thủy không có nhiều, nếu chia phần cho bọn hài tử, vậy còn tôn tử thì sao, không bằng chẳng phân chia gì.
Thế tử nhà La Vinh Vương bị tâm tật, La Vinh Vương chia cho y không có gì đáng trách, cũng không bị người ngoài châm biếm. La Vinh Vương phân cho Quách Tử Mục, đó là thật lòng. Nhưng La Vinh Vương và thế tử không hề nghĩ tới Quách Tử Mục lại chia phần của mình cho La Vinh Vương. Cũng nhờ vậy mà Mộ Dung thế tử hoàn toàn tin tưởng Quách Tử Mục, cho dù trước đó còn hơi chút nghi ngờ. Vị cha nhỏ tân nhiệm chưa từng thấy mặt này thật lòng quan tâm phụ vương y.
Sau khi bình phục, La Vinh Vương nửa nằm trên giường, trong lòng ôm chặt Quách Tử Mục. Hốc mắt ông đỏ hồng, Mộ Dung thế tử không ở trong phòng. Gian bên ngoài chỉ còn lại bãi lộn xộn. Quách Tử Mục tháo mặt nạ, khóe miệng mỉm cười nhìn sườn mặt trắng hơn rất nhiều cùng mái tóc đen nhánh của La Vinh Vương.
"Tiểu Mục..." Giọng La Vinh Vương khàn khàn.
Quách Tử Mục che miệng ông, ý cười đong đầy ánh mắt. "Bây giờ ngài có thể yên tâm thú ta."
La Vinh Vương kéo tay Quách Tử Mục xuống, hôn y, cả đời này của ông cực khổ, chính là để gặp được đứa ngốc nghếch khiến ông vừa đau lòng, vừa hạnh phúc này.
Trong phòng, Mộ Dung thế tử nhẹ nhàng ngồi trước án thư, quản gia vương phủ cung kính đứng trước mặt y. Mộ Dung thế tử vẫn luôn trầm tư, khiến quản gia không dám hỏi, y gọi ông đến làm gì, chỉ có thể kiên nhẫn đứng chờ lệnh.
Hồi lâu sau, Mộ Dung thế tử giương mắt: "Ta nhớ rõ, thu chi trong vương phủ do người của ông quản lý."
Quản gia nghe thế lập tức quỳ xuống hô. "Thế tử minh xét, lão nô luôn quản giáo hắn nghiêm khắc, cho tới bây giờ hắn luôn siêng năng chăm chỉ, không dám gây ra bất cứ sai lầm náo, càng không dám có ý nghĩ quá phận!"
Mộ Dung thế tử không cho quản gia đứng lên, chậm rãi nói. "Lúc trước, trong lòng ta có tâm nhưng không có lực, cha ta lại không thông thạo quản lý chuyện trong phủ, sự tình lớn nhỏ đều do ngươi ra mặt giải quyết. Hiện giờ đã khác xưa, cha ta sắp thú chính quân, trong phủ cần phải có một người đứng ra chưởng gia, không thể vì vương chính quân tính tình hướng nội mà lơ là bỏ qua. Vương phủ nghênh thú chính quân là đại sự, trong cung sẽ tự phái người tới vương phủ hỗ trợ. Ngươi dặn dò đám hạ nhân phải cơ trí một tí, ta không muốn trước khi vương chính quân vào cửa xảy ra sơ xuất gì. Nếu không làm được, chức quản gia của ngươi không cần nữa."
"Lão nô không dám chậm trễ, tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ sơ xuất nào trước khi chính quân vào phủ."
"Kêu phòng thu chi ngày mai đưa sổ sách tới cho ta, ta muốn kiểm tra."
"...Vâng!"
"Được rồi, lui ra đi!"
Quản gia run rẩy đứng lên hành lễ, khom người đi ra. Sau khi thối lui, đóng cửa, ông mới dám nâng tay áo lau mồ hôi lạnh, trên lưng ướt đẫm.
Nhìn canh giờ, Mộ Dung thế tử đứng dậy rời khỏi thư phòng, nếu không tranh thủ đi, cửa cung sẽ đóng. Bởi vì Quách Tử Mục không thích thấy người ngoài, Thanh Trúc viện của La Vinh Vương không an bài hạ nhân hầu hạ. Mộ Dung thế tử đẩy cổng, đi vào trong sân, ho khan hai cái, giương giọng gọi. "Cha, ngài có ổn chưa? Chúng ta mau vào cung tạ ơn thôi!"
Hai người trong phòng da thịt gần kề vội vàng tách ra. La Vinh Vương nhổm dậy mặc y phục, đáp. "Ngươi ra sảnh trước chờ đi, lát cha ra."
"Vâng."
Mộ Dung thế tử rời đi, trên đường căn dặn hai thị nữ canh giữ ngoài cổng Trúc Thanh viện.
Quách Tử Mục quỳ trên giường giúp La Vinh Vương mặc y phục, mái tóc dài bồng bềnh, ánh mắt đầy ẩn tình, cơ thể trần trụi trắng nõn còn lưu lại dấu vết hoan ái đêm qua, cộng thêm dấu vết mới in thêm. La Vinh Vương nhịn không được ôm y đặt lên một nụ hôn sâu, sau đó miễn cưỡng thối lui, thanh âm tràn đầy dục niệm. "Hoàng thượng và quân hậu nói muốn nghỉ ngơi mấy ngày, sợ là không gặp được, ngươi không cần phải đi. Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, ăn trước đi, không cần chờ ta. Ta đi một lát rồi về."
"Ta chờ ngài về." Quách Tử Mục giúp La Vinh Vương thắt đai lưng, hỏi. "Ngài muốn ăn cái gì?"
Biết rõ đối phương nhất định chờ mình trở về mới chịu ăn, La Vinh Vương nhấc cằm đối phương, hôn một cái. Không còn lo lắng về chênh lệch tuổi tác, La Vinh Vương dường như biến thành một thiếu niên mới nếm trải tình ái, hận không thể thời thời khắc khắc ở cùng Quách Tử Mục. Lại khó khăn tách nhau ra, Quách Tử Mục thở gấp, mềm nhũn dựa vào ngực La Vinh Vương.
La Vinh Vương đặt người nằm lại giường, nói. "Ăn mì đi, ta đi đây."
"Đi đi."
Kéo chăn che đậy cơ thể mỹ lệ của Quách Tử Mục, La Vinh Vương lưu luyến từng bước rời đi. Đối phương không nỡ xa lìa khiến Quách Tử Mục che miệng cười trộm. Có thể cả đời ở bên La Vinh Vương, Quách Tử Mục kéo chăn che đầu, tiếng cười hạnh phúc phát ra ngoài.
La Vinh Vương tràn đầy xuân ý, vội vàng tới sảnh trước gặp thế tử. Thế tử nhìn thấy cũng phải lắc đầu, cha thật là, thật là rơi vào lưới tình rồi! Bất quá, nhớ tới hành động của Quách Tử Mục, thế tử có thể hiểu tại sao phụ vương lại bị hãm sâu. Làm bộ không nhìn thấy dấu hôn trên cổ phụ vương bị lộ ra, thế tử nói. "Cha, xe ngựa đã chuẩn bị xong, chúng ta trực tiếp tiến cung hay sao?"
"Ừ, trực tiếp tiến cung." La Vinh Vương bước chân không ngừng, đi ra ngoài, nói. "Không chắc sẽ gặp được hoàng thượng. Sợ rằng sắp tới sẽ có nhiều khách nhân tới phủ, giao cho ngươi. Kinh thành là nơi thương tâm đối với cha nhỏ ngươi, ta muốn ở bên hắn nhiều một chút."bg-ssp-{height:px}
"Cha yên tâm, hài nhi sẽ không để người ngoài quấy nhiễu tới ngài và cha nhỏ. Phía bên Trung Dũng hầu..."
"Bọn họ làm xong việc rồi nhất định sẽ tới, không cần cất công đi mời."
"Vâng."
Hai phụ tử lên xe, xe chạy một lúc, thế tử mở miệng. "Cha, mấy ngày nữa ta sẽ tới Vũ Lâm tự, ngài không cần đi đâu."
La Vinh Vương lập tức đáp. "Sao vậy được. Cha nghênh thú chính quân, chung quy cũng phải nói với nương ngươi một tiếng, thân thể ngươi bình phục, cũng phải báo với nàng."
Thế tử mặt không cảm xúc nói. "không chừng bà ấy lại đóng cửa tụng kinh, ngài đi một chuyến không gặp được bà ấy không phải là mất công sao. Cứ để hài nhi tự đi, hài nhi sẽ mang tiểu Huy theo, ngài ở phủ cùng cha nhỏ đi."
La Vinh Vương thở dài, nói. "Ngươi không nên trách nương ngươi, nàng một lòng hướng phật, nếu không phải hoàng gia gia ngươi hạ chỉ, nàng sớm có thể an tâm xuất gia. Nàng tụng kinh ngày ngày, chính là để cầu phúc cho ngươi."
Thế tử lãnh đạm lảng tránh đề tài này, đáp. "Nếu bà ấy biết ngài chuẩn bị thú chính quân, nói không chừng sẽ lập tức quy y cửa phật, sau này còn có thể tái kiến hay không còn chưa biết."
La Vinh Vương vỗ vỗ thế tử, không nói gì nữa. Ông biết, trong lòng thế tử có oán niệm sâu nặng với mẫu thân, nhưng ông không thể thay đổi tâm niệm hướng phật của vương phi, cũng không thay đổi được vướng mắc giữa thế tử và mẫu thân. Sau khi sinh thế tử, hết cữ xong vương phi lập tức tới Vũ Lâm tự, hơn hai mươi năm qua, mặc dù có trở lại vương phủ, nhưng cũng chỉ ở trong phật đường tụng kinh tu phật, ông không thể trách mắng nhi tử oán hận mẫu thân mình.
"Vậy ngươi nói với nàng, khi nào rảnh rỗi ta sẽ tới thăm. Tiểu Huy, cứ để nó ở bên đó lâu một chút, chờ tình hình trong phủ lắng xuống hãy đón nó về."
"Vâng."
Xe ngựa chảy thẳng tới hoàng cung, dừng lại trước cổng. La Vinh Vương là thân vương, tiến cung không cần xuống ngựa (xe ngựa). Mộ Dung thế tử xuống trước đỡ phụ vương. La Vinh Vương vừa đặt chân xuống đất, phía sau có thêm hai chiếc xe ngựa chạy tới. Nhìn phù hiệu thêu trên hai chiếc xe ngựa, La Vinh Vương ha hả cười thành tiếng.
Hai chiếc xe dừng lại song song. Bước xuống từ trên chiếc xe thêu phù hiệu "Ông" là phu thê Ông lão và Sầm lão. Người bước xuống từ chiếc xe mang phù hiệu "Đại" đương nhiên là ba vị, Đại lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân. Sau khi nhìn rõ sự biến hóa trên gương mặt đối phương, trong mắt mọi người tràn trề kích động. Đại lão tướng quân không còn dùng quải trượng, giọng nói còn vang dội hơn thường ngày. "Ngày mai tới phủ của ta đi."
Ông lão nói tiếp. "Ngày kế tiếp tới phủ của ta đi, mấy lão gia hỏa chúng ta đúng là lâu lắm rồi không tụ tập uống rượu."
La Vinh Vương cười mắng. "Các ông không thể nói ta lão gia hỏa nha, ta chuẩn bị thú chính quân đó."
Mọi người cười to, Đại lão tướng quân chỉ La Vinh Vương, nói. "Nhìn cái gương mặt tuấn mỹ này đi. Còn chuẩn bị thú chính quân nữa chứ, vậy mà giấu người không cho chúng ta gặp mặt, nên phạt, nên phạt!"
Ông lão. "Đúng là cần phải phật." Ông nhìn lão tướng quân, nói. "Ngày mai chúng ta phải phải "hảo hảo" uống với hắn."
"Đúng"!
"Ha ha ha..."
Ba vị lão giả tâm tình tốt, vừa trêu chọc nhau vừa đi tạ ơn. Không hề bất ngờ, Vĩnh Minh Đế và quân hậu không ra gặp mặt, chỉ lệnh Quách Tốn truyền lời, nói. Mấy ngày này hoàng thượng sẽ không gặp ai, nếu không có chuyện quan trọng thì không được tiến cung quấy rối. Một đám người đứng trước tẩm cung của đế vương dập đầu tạ ơn, sau đó cùng nhau rời đi.
Lúc này, trong tẩm cung của đế vương, tiếng rên rỉ nhè nhẹ phát ra từ trên long sàng. Rốt cuộc không còn bất kỳ cố kỵ nào, Vĩnh Minh Đế nghĩ, đây là thời điểm thích hợp để quân hậu sinh hạ thái tử. Hai người đã lâu lắm rồi không thân cận da thịt, thậm chí chẳng còn nhớ rõ lần thân thiết gần đây nhất là khi nào. Quách Tốn và Trác Kim đi vào phòng, cẩn thận nhặt xiêm y vứt ra từ trên long sàng của chủ tử máng lên, rồi nghiêm túc canh giữ ngoài cửa tẩm cung, không cho bất kỳ ai tiến vào.
Phủ Trung Dũng hầu chưa kịp tu sửa, Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh mang theo ba hài tử và ba con thần thủ, ở lại tướng quân phủ mà không hề có bất cứ gánh nặng tâm lý nào. Có thể nói, quyết định của hai người phi thường sáng suốt. Không đề cập đến việc có bao nhiêu người biết chuyện, nội tâm hy vọng rằng bọn họ có thể sống ở đây, nhưng chỉ với bảng hiệu Đại tướng quân phủ thôi cũng đủ chắn giúp bọn họ biết bao nhiêu rắc rối.
Mới xuất cung chưa bao lâu, bái thiếp khắp nơi gửi về tướng quân phủ nhiều như hoa tuyết. Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An hoàn toàn mù tịt đối với mối quan hệ hiển quý trong kinh thành, có người của phủ tướng quân giúp giải quyết, hai người đương nhiên vô cùng thoải mái.
Ba nhi tử của Đại lão tướng quân không phân gia, nữ nhi duy nhất cũng ở lại trong phủ. Phủ Đại tướng quân hiện tại do trưởng tức Thẩm Băng chưởng gia. Là trưởng tức của tướng quân phủ, đương nhiên không phải loại nữ nhân ôn nhu yếu nhược. Là một trong những người đầu tiên biết thân thế Thiệu Vân An, toàn bộ bái thiếp gửi tới tướng quân phủ đều bị Thẩm Băng lấy lý do là Trung Dũng Hầu và Chính quân mới tới kinh thành, sự vụ bận rộn nhiều mà nhẹ nhàng từ chối. Vương Thạch Tỉnh vừa mới được phong làm Trung Dũng Hầu, nguyên nhân là do dâng tiến tiên quả mới có. Nếu bây giờ vội vàng nhận lời tới các phủ bái phỏng, chắc chắn sẽ không có lợi ích gì đối với việc có chỗ đứng vững chãi tương lai và vị thế trong lòng hoàng thượng.
Thẩm Băng không giấu diếm Thiệu Vân An chuyện này. Thiệu Vân An vô cùng cảm kích Thẩm Băng (đại bá mẫu) đã lo nghĩ cho bọn họ. Nói thật, hắn không có kiên nhẫn xã giao với mấy người không quen biết, toàn quyền giao cho Thẩm Băng giúp xử lý.
So với hai người họ, Tưởng Khang Ninh vừa mới trở thành tâm phúc trước mặt hoàng thượng thì không may mắn như vậy. Y không thể trốn trong phủ nghĩa phụ, tuy là hiện tại tiền đồ vô lượng, hoàng thượng cũng nói sẽ giữ lại chức hộ bộ thượng thư cho y, nhưng Tưởng Khang Ninh không thể làm lơ, y phải thận trọng. Bái thiếp khắp nơi, Tưởng Khang Ninh đều nhận, nhưng sau đó lại phân phó cho quản gia tìm lễ vật thích hợp đưa tới các đại môn đại hộ, làm quà tạ lỗi vì không thể tới. Ngày thứ ba, Tưởng Khang Ninh rời khỏi kinh thành trở lại huyện Vĩnh Tu, đi cùng với công công truyền chỉ mà Vĩnh Minh Đế phái tới, bất quá trước khi rời đi, Tưởng Khang Ninh đã tới tướng quân phủ một chuyến.