Có thể đầu bạc tới già cùng với Quách Tử Mục, bên vương phi đã có thế tử xử lý giúp, tâm tình La Vinh Vương giống như mùa xuân mơn mởn. Nghe nói phải tới tướng quân phủ, Quách Tử Mục có hơi chần chừ, La Vinh Vương trấn an, nói. "Mọi người ở phủ đại tướng quân đều hiểu lễ nghĩa. An nhi, Thạch Tỉnh và bọn nhỏ đều ở bên đó, không cần sợ, ngươi muốn đeo mặt nạ cũng được."
Quách Tử Mục không hiểu. "Thạch Tỉnh và Vân An sao lại ở tướng quân phủ? Phủ đại tướng quân nhiều người như vậy, nếu không có chỗ ở, bọn họ có thể tới đây mà."
La Vinh Vương cười đáp. "Chắc chắn bọn họ biết chuyện của hai ta nên không muốn quấy rầy."
Quách Tử Mục lập tức đỏ mặt. La Vinh Vương ôm y vào lòng, thở phào một hơi. "Hổi trước đã để ngươi chịu ủy khuất rồi." Trên đại điện, từ đầu tới cuối hoàng thượng không hề nói là có đáp ứng ban tiên thủy hay không, La Vinh Vương quả thật là có hơi thất vọng. Không phải ông thất vọng vì Vĩnh Minh Đế không quyết định, mà thất vọng vì không thể cùng Quách Tử Mục đi tới cuối đời, cũng may là ông đã nghĩ sai.
Quách Tử Mục thuận thế hỏi. "Ngài hiện giờ bất lão rồi, thân mình thế tử cũng hồi phục, có khi nào lại có người tới định thân hay không? Muốn tới làm trắc phi, hay sườn quân chẳng hạn? Hoặc là khuyên ngài nạp thiếp?"
La Vinh Vương lập tức thề thốt. "Trước khi gặp ngươi ta chưa từng có ý này, hiện tại có ngươi ta càng không muốn." Nếu là người khác có dung mạo tuyệt thế như Quách Tử Mục, người đó sẽ chỉ phiền não tại sao người ái mộ mình quá nhiều, chứ ai lại đi lo lắng cho lão nhân "vừa già vừa xấu" sẽ thay lòng đổi dạ? Đau khổ vì nguồn gốc tự ti trong lòng Quách Tử Mục, la Vinh Vương bỗng nhớ tới một thứ, lập tức vào phòng ngủ. Một lát sau, ông đi ra, trên tay bưng một cái hộp gỗ sơn mài có khóa.
Kéo Quách Tử Mục ngồi xuống, La Vinh Vương cởi chiếc chìa khóa dắt bên hông, đặt cả chìa khóa cả hộp trước mặt Quách Tử Mục, nói. "Vương phủ sau này, do ngươi chưởng qua."
Ai mà biết, gương mặt Quách Tử Mục lập tức thay đổi, y tức giận đẩy hộp lại. "Ta không cần"!
Biết Quách Tử Mục hiểu lầm, La Vinh Vương vội cầm tay y, ngon ngọt dỗ dành. "Ngươi nghe ta nói đã." Dừng một chút, La Vinh Vương thở dài. "Vương phi một lòng hướng phật, cho tới nay, nội vụ trong vương phủ phần lớn đều giao cho quản gia và các quản sự, có đôi khi thân mình thế tử tốt lên cũng xử lý một chút, có đôi khi là ta. Nhưng ta thực sự không am hiểu nội vụ, thân mình thế tử hiện giờ đã hồi phục, cũng không thể mãi trốn ở trong phủ, cho dù là vì vương phủ hay An nhi, thế tử buộc phải lộ diện trước mặt người ngoài. Nội vụ vương phủ tuy không nhiều, nhưng cũng không ít, đây là tài sản riêng của nhà chúng ta, rốt cuộc không thể mãi giao cho người ngoài quản lý. Tâm con người là điều khó nắm bắt nhất. Thế tử muốn kiểm toán, nghe giọng điệu của nó, chỉ sợ lại có sự cố.
Sau này, việc đối ngoại của vương phủ sẽ giao cho thế tử phụ trách. Nội vụ thì phải làm phiền Tiểu Mục. Còn nữa, ngươi là Vương chính quân, nếu không chưởng gia nhất định sẽ bị người khác chê cười. Tử Mục của ta tốt như vậy, làm sao có thể để mấy người kia cười nhạo. Bọn nô tài giỏi nhất là xem ánh mắt, ngày thường ta không giáo huấn nghiêm ngặt, nếu ngươi không chưởng gia, bọn họ sẽ cho rằng ngươi không có địa vị trong phủ, sẽ thừa dịp lúc ta không có mặt mà khi dễ ngươi. Với lại, tương lai, ta cũng muốn nội quân của ta có thể chưởng quản nội vụ."
Quách Tử Mục đứng dậy đi tới trước mặt La Vinh Vương, trực tiếp ngồi vào ngực ông. La Vinh Vương bật cười, ôm lấy đối phương. Thiệu Vân An mà thấy cảnh này nhất định sẽ gào to. "Trời ơi, trời ơi, chịu không nổi, da gà da vịt rớt đầy đất!"
Quách Tử Mục vòng tay quanh cổ La Vinh Vương, nói. "Ta không biết kiếm bạc như Vân An, nhưng ta sẽ cố gắng quản lý vương phủ. Chuyện không thể ra mặt ta sẽ nhờ thế tử giải quyết, hoặc nhờ ngài. Nhưng ngài phải đáp ứng ta một điều kiện."
"Điều kiện gì cũng đáp ứng!"
Mặc dù trẻ tuổi, nhưng Quách Tử Mục vĩnh viễn là "tiểu" nam thê trong lòng La Vinh Vương.
Quách Tử Mục cúi đầu. "Nếu sau này, ngài mà có người khác..."
Miệng bị ngăn chặn.
Sao ông có thể thích người khác được, khả năng này vĩnh viễn không thể xảy ra! La Vinh Vương lập tức ôm Quách Tử Mục đứng lên, tiến nhanh vào phòng ngủ. Trời tối rồi, nên sớm nghỉ ngơi!
Đặt người lên giường, La Vinh Vương vội vàng nói. "Tử Mục, sinh hài tử cho ta đi."
Quách Tử Mục cứng đờ, dục hỏa trong mắt La Vinh Vương dập tắt hơn phân nửa. Quách Tử Mục ôm ông, chôn mặt vào lồng ngực, lo lắng hỏi. "Có thể, không sinh hài tử hay không?"
La Vinh Vương vuốt ve y. "Ngươi không thích hài tử sao?"
Câu trả lời của Quách Tử Mục nháy mắt khiến cơn dục hỏa vốn vụt tắt của La Vinh Vương bùng cháy dữ dội.
"Ta chỉ muốn ở bên ngài. Chúng ta giống như Vân An và Thạch Tỉnh vậy, chỉ có thế giới của hai người không được sao? Tiểu hài tử sẽ rất phiền toái, phải tốn nhiều thời gian và tinh lực, ta không muốn."
La Vinh Vương hít sâu một hơi, hôn môi Quách Tử Mục, tay bắt đầu hoạt động. "Sợ đau sao?"
"Ừ, ta sợ đau. Vân An cũng sợ đau."
"Vậy không cần hài tử. Nam nhân sinh sản vô cùng hung hiểm, ngươi không thích thì chúng ta không sinh. Ta tưởng, có hài tử rồi ngươi sẽ cảm thấy yên tâm."bg-ssp-{height:px}
"Ngày nào ngài cũng trở về ăn cơm ta sẽ yên tâm."
"Về, về, mỗi ngày đều về. Nếu không về sẽ mang ngươi theo."
Tiếp đó, La Vinh Vương ngừng nói. Bất an trong lòng Quách Tử Mục, ông sẽ dùng cách khác để tiêu trừ. Tiểu Mục của ông sợ đau, vậy không cần sinh hài tử. Tuy rằng ông thực sự hy vọng ông và tiểu Mục có hài tử của nhau, nhưng ý nguyện của tiểu Mục mới là quan trọng nhất! La Vinh Vương nhanh chóng sải bước trên con đường sủng thê tử không lối về.
Phủ đại tướng quân, nghe nói La Vinh Vương và Quách Tử Mục ngày mai sẽ tới làm khách, Thiệu Vân An phi thường cao hứng. Hắn và Vương Thạch Tỉnh đã bàn tính với nhau, sắp tới, ngoại trừ đi thăm Ông lão, đi thăm nghĩa phụ, bọn họ kiên quyết không ra khỏi cửa. Ba hài tử cũng ngoan ngoãn ngốc ở trong phủ. Nhưng quả thực hơi nghẹn khuất cho đám Hổ ca, Đại Kim và Tiểu Kim. Bọn nó muốn vào không gian, nhưng ngoại nhân quá nhiều, Thiệu Vân An chỉ có thể khuyên nhủ tụi nó chịu khó nhẫn nại. Cũng may tướng quân phủ rộng lớn, còn có một võ trường to bự, ba còn thần thú quyết định bá chiếm võ trường, cả ngày trong phủ đều vang lên tiếng hổ gầm tận trời (Đại Kim Tiểu Kim).
Lão tướng quân ra lệnh, người trong phủ không được làm phiền gia đình Trung Dũng hầu, cho nên hiện tại, Thiệu Vân An đang pha trà trong phòng lão phu nhân, ba vị lão nhân đều có mặt. Lão tướng quân không có viện riêng. Viện của lão phu nhân và lão chính quân ở cạnh nhau, cho nên lão tướng quân thường luân phiên ở lại viện của phu nhân và chính quân. Sau khi biết lão chính quân và lão phu nhân là tỷ đệ, Thiệu Vân An thực sự kinh ngạc. Việc thành thân ở cổ đại có những quy củ riêng của nó, tuy nhiên cũng có một vài điểm khá cởi mở. Sự tình này mà đặt ở hiện đại, tuyệt đối sẽ bị người ta khiển trách đạo đức, nhưng ở thời này mà nói, đây là chuyện bình thường, còn được lan truyền như một giai thoại.
Vương Thạch Tỉnh đã mang theo người của phủ tướng quân tới hầu phủ mới được ban thưởng (đi lĩnh thưởng), quan viên của lễ bộ đang chờ ở đó. Còn về việc tu sửa hầu phủ thế nào, Vương Thạch Tỉnh đương nhiên hiểu rõ tính tình của bạn lữ, nhất định sẽ an bài xong xuôi. Hai tháng nữa hắn và Thiệu Vân An sẽ về thôn, đến lúc đó, người của phủ tướng quân chỉ cần giám công, căn cứ theo bản vẽ của hắn mà làm. Nếu kịp, ăn tết sang năm có thể tổ chức ở hầu phủ. Tuy nhiên, hằng viễn hầu phủ vốn đã lớn, Vĩnh Minh Đế lại ban cho hai cái, tuy rằng cái kia nhỏ hơn chút, nhưng so với thôn Tú Thủy, à không, Trung Dũng thôn vương trạch thì lớn hơn rất nhiều. Sau khi đả thông hai tòa nhà với nhau, diện tích kiểu này đảm bảo có thể khiến người ta lạc lối luôn.
La Vinh Vương và Quách Tử Mục tới, Thiệu Vân An kiên quyết tự mình xuống bếp. Hắn vừa pha trà, vừa thương lượng thực đơn ngày mai với ba vị lão nhân. Kỳ thật là hắn đơn phương đề nghị, dù sao ba vị lão nhân cái gì cũng sẽ thích. Thiệu Vân An nói chuyện phiếm với ba vị lão nhân. Trong An tư viện, Túc Thần Dật tự mình tới ngăn chặn vị đại tẩu đang chỉ huy đám hạ nhân dọn dẹp phòng ốc.
Quân hậu hồi cung, đương nhiên phải thu dọn lại An tư viện lần nữa. Thẩm Băng vô cùng háo hức nhận lại Thiệu Vân An, An tư viện sắp tới có thể nghênh đón chủ nhân chân chính. Cho nên, bà vô cùng chăm chút, còn hạ lệnh cho người hầu trồng thêm nhiều hoa cỏ.
Túc Thần Dật vừa tới, Thẩm Băng đương nhiên đoán được tâm tư của ông. Lệnh cho bọn người hầu lui ra, Thẩm Băng nói. "Thần Dật, ngươi tới tìm ta, chắc là việc liên quan tới Vương Thiệu chính quân đúng không?"
Thấy bà khơi chuyện, Túc Thần Dật lập tức kích động. "Đại tẩu! Hắn là Chiến An đúng không? Hắn thật sự rất giống cha nhỏ! Ta hỏi thăm rồi, Vương Thiệu chính quân sinh năm Khang Thịnh thứ ba mươi hai, bị người ta thu dưỡng từ nhỏ, không biết phụ mẫu thân sinh là ai. Đại tẩu, hắn là Chiến An, ta cảm giác được, hắn chính là Chiến An!"
"Thần Dật, bình tĩnh nào." Thầm Băng nắm tay Túc Thần Dật, thương tiếc nói. "Chuyện này cha yêu cầu ta không được nói cho ngươi, sợ ngươi chịu không nổi."
"Đại tẩu?"
"Thần Dật, nghe ta nói trước đã."
Túc Thần Dật cố nén nước mắt, gật đầu. Thẩm Băng kéo y tới ngồi xuống ghế dựa, buông tay, nói. "Ngươi có thể nhận ra Vương Thiệu chính quân giống cha nhỏ, sao cha có thể không nhận ra. Ngày bọn họ tới, cha, cha nhỏ và nương đã lập tức hoài nghi thân thế của hắn. Chuyện trước năm bảy tám tuổi hắn đã quên hết, trên người cũng không mang theo bất cứ đồ vật nào có thể nhận thân. Không thể chỉ vì hắn giống cha nhỏ mà chúng ta lập tức nhận thân. Cha đã phái Đại Giang tới thôn Thiệu gia ở huyện Vĩnh Tu bắt người thẩm vấn. Nếu hắn thật là Chiến An, cha nhất định sẽ để Đại gia nhận lại hắn."
Túc Thần Dật che mặt, im lặng chảy nước mắt. Hài tử bị thất lạc là nỗi đau không thể chạm đến trong lòng. Bây giờ, hài tử có lẽ đang ở trước mặt y!
Thở dài, Thẩm Băng chỉ có thể khuyên nhủ. "Cha nhỏ lớn tuổi, bọn hài tử có lẽ không nhận ra, nhưng lúc hắn đến, ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy gương mặt của hắn rất quen thuộc. Cha nhỏ dùng tiên thủy, bây giờ càng xem càng giống, hài tử kia lớn lên quả thật là giống cha nhỏ. Đám nhỏ trong nhà, chỉ có Chiến An là giống nhất, ngay cả ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu trước khi mất cũng nói. Ta thấy, lần này không thể nhầm lẫn đi đâu được."
Túc Thần Dật buông tay, ngẩng đầu. "Đại tẩu, ta có thể cảm giác được, hôm nay nhìn thấy hắn, tâm ta thực không thoải mái. Mẫu tử liên tâm, hắn là cốt nhục do ta sinh hạ, ta có thể cảm giác được, hắn chính là hài nhi số khổ của ta."
Thẩm Băng khuyên bảo. "Bây giờ hắn đã là chính thê của Trung Dũng hầu, còn làm việc cho thiên tuế, là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, ngươi cần phải nhẫn nhịn. Nếu bây giờ lập tức qua nhận thân, sợ là sẽ xảy ra tác dụng ngược. Nếu Đại Giang điều tra rõ ràng đó chính là Chiến An, cha khẳng định sẽ nghĩ cách. Ngươi viết thư cho Minh Vinh đi, nếu không được, chúng ta có thể cầu xin thiên tuế triệu Minh Vinh hồi kinh. Dù sao thì, chúng ta nhất định phải nhận lại hài tử."
Túc Thần Dật nghẹn ngào nói. "Nói ta làm sao có thể nhẫn nhịn được, mười hai năm, ta đã nhẫn nhịn mười hai năm..."
Thẩm Băng. "Chỉ thêm mấy ngày nữa thôi, chỗ Đại Giang khẳng định sẽ mau chóng có kết quả."
Túc Thần Dật không ngừng hít sâu, cố đẩy nước mắt trở về, y sợ. "Hắn có trách ta hay không? Trách ta không chăm sóc hắn?"
"Sẽ không." Thẩm Băng âm thầm tiết lộ chân tướng. "Cha nói, chỉ cần điều tra chắc chắn hắn chính là Chiến An, hắn nhất định sẽ nhận chúng ta. Chỉ là trước lúc đó, ngươi phải cố gắng nhẫn nhịn."
Túc Thần Dật gật đầu, nhưng tâm đau đớn vô cùng. Thẩm Băng chỉ có thể rót trà cho y, giúp y chậm rãi bình tĩnh. Vào lúc này, đột nhiên có hạ nhân tới bẩm báo. "Đại thái thái, An Quốc Công phủ thế tử phu nhân phái người đưa bái thiếp."