Vĩnh Minh Đế sẽ nghĩ tới một loạt ảnh hưởng của tiên quả và tiên thủy hay không à? Đương nhiên sẽ nghĩ tới. Đại lão tướng quân kêu Vương Thạch Tỉnh tới thư phòng, chỉ còn hai người, lão tướng quân hỏi trước. "Thạch Tỉnh, nói thật cho ta biết, ngươi và Vân An có còn tiên quả và tiên thủy hay không?"
Vương Thạch Tỉnh trả lời. "Chỉ có một viên tiên quả. Tiên quả sinh trưởng ở vũng nước nhỏ trong hang động nằm dưới hồ nước sâu. Chúng ta đã lấy nước ở đó ngâm tiên thủy. Thật ra, ta và Vân An gọi nó là tiên thủy, vì nó là nước dùng để ngâm tiên quả, mà còn ngâm lâu như vậy, đương nhiên có tác dụng rất lớn. Còn nước ở chỗ tiên quả sinh trưởng chỉ có tác dụng cường thân kiện thể. Thức ăn Thiệu Vân An đưa tới trước đây đều dùng nước ở nơi đó, chắc chắn lão tướng quân đã phát hiện."
Đại lão tướng quân gật đầu. "Đúng vậy. Xác thực là không thể khiến người ta cải lão hoàn đồng. Vậy, loại tiên thủy bình thường kia các ngươi còn lấy được hay không?"
"Sau khi hái tiên quả, đất đai nơi đó bắt đầu rung chuyển, cũng không biết có thể vào lại hay không. Nhưng chúng ta còn giữ lại rễ tiên thảo."
"Các ngươi có giữ bên người không?"
"Không. Chúng ta đã trồng nó ở hồ nước trên núi. Có khả năng sinh ra tiên quả nữa không thì ta không biết, nhưng rễ tiên thảo nhất định sẽ có tác dụng đối với thủy."
"Việc này còn ai biết nữa không?"
"Chỉ có ta và Vân An."
Lão tướng quân ngẫm nghĩ, nói. "Việc này, các ngươi trăm triệu lần không được nói với người khác. Ngay cả nghĩa phụ các ngươi và Khang Ninh cũng không thể."
"Vãn bối ghi nhớ."
"Hoàng thượng và thiên tuế có được tiên quả, ắt sẽ không ham muốn thêm. Chỉ có một viên tiên quả, là thần tiên ban ân. Hoàng thượng thánh minh, tất sẽ không cưỡng cầu, nhưng ngoại bang sợ là sẽ có ham muốn. Nước khác không nói, Hồ Cáp Nhĩ Quốc nhất định không bỏ qua. Đặt trường hợp các ngươi không gióng trống khua chiêng dâng hiến, hoàng thượng và thiên tuế ăn tiên quả, bề ngoài biến hóa nghiêng trời lệch đất như vậy ắt sẽ dẫn tới vô vàn suy đoán lung tung rối loạn, ngược lại, các ngươi làm như vậy là sáng suốt nhất. Hiện giờ, thứ chúng ta có thể làm là gặp chiêu nào, giải chiêu đó. Địch nhân lớn nhất của chúng ta chính là Hồ Cáp Nhĩ quốc, mấy quốc gia khác, hoặc là quá xa, hoặc là ít người, khả năng khơi dậy chiến sự không lớn, các ngươi không cần quá lo lắng."
Vương Thạch Tỉnh cau mày, nói. "Chỉ sợ biên quan tiếp tục lâm vào chiến sự, là tội lỗi của ta và Vân An."
Lão tướng quân trấn an. "Cho dù không có chuyện này, Đại Yến và Hồ Cáp Nhĩ quốc nhất định sẽ tái chiến, trừ phi chúng ta có thể tiêu diệt chúng hoàn toàn. Ngươi là người rõ ràng nhất mới đúng. Quá lắm thì chiến sự xảy ra sớm hơn, Đại Yến có thể chặn bọn họ một lần, hai lần, mười lần, thì có thể chặn bọn họ hai mươi lần, một trăm lần. Chung quy, miễn là Đại Yến hùng mạnh, bất kể đó là Hồ Cáp Nhĩ quốc hay quốc gia nào khác, cho dù ngoại bang cấu kết liên minh, chúng ta cũng không sợ."
Vương Thạch Tỉnh đứng lên, hành lễ với lão tướng quân, sau đó kiên định nói. "Cho dù là đám đầu trâu mặt ngựa, nếu bọn họ dám xâm chiếm Đại Yến, ta nhất định sẽ tự thân ra chiến trường!"
Lời nói này thổi bùng lên ngọn lửa nhiệt huyết của lão tướng quân, ông vỗ bàn. "Được! Lời này lão phu thích nghe! Mặc kệ bọn họ là ngưu quỷ hay xà thần, Đại Yến ta không sợ!"
Lúc Vương Thạch Tỉnh trở lại, Thiệu Vân An đã nằm trên giường. Hắn kể lại cuộc trò chuyện với lão tướng quân cho Thiệu Vân An nghe, sau đó nói. "Vân An, chúng ta mang nỏ ra đi."
Thiệu Vân An nghĩ nghĩ, lắc đầu. "Hiện giờ chưa cần. Sự chênh lệch hiện tại đã đủ cường thịnh. Chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, nếu thật sự diễn ra, chúng ta tìm cơ hội lấy ra."
Vương Thạch Tỉnh ngồi ở mép giường cởi giày. "Cũng tốt. Lão tướng quân hỏi ta, đệ có phải đã biết thân thế của mình hay không, ta trả lời có lẽ đệ đã đoán ra, ta cũng không nói gì thêm, lão tướng quân có vẻ kích động."
Thiệu Vân An bình tĩnh đáp. "Nếu là thật, vậy thì nhận thân thôi. Tỉnh ca, nếu huynh muốn áp dụng mấy thứ kia vào chiến tranh, tốt nhất là thông qua tướng quân phủ, vũ khí là điều tối kỵ của thượng giả, chúng ta không nên chạm vào điều cấm kỵ của hoàng thượng cho thỏa đáng."
"Ta nghe đệ."
Vương Thạch Tỉnh vốn muốn mang nỏ ra trước, nhưng lại chưa hề nghĩ tới, thứ lộ diện đầu tiên lại là hỏa dược.
Sáng sớm hôm sau, tướng quân phủ chìm trong không khí bận rộn. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh cũng dậy sớm. Nhưng khiến Thiệu Vân An bất ngờ nhất chính là, La Vinh Vương cùng Quách Tử Mục và thế tử cũng tới từ sớm. Mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, Quách Tử Mục muốn sớm nhìn thấy Thiệu Vân An.
Quách Tử Mục mang mặt nạ như cũ, sau khi chào hỏi gia chủ tướng quân phủ xong, y yêu cầu muốn gặp Thiệu Vân An. Túc Thần Dật tự mình dẫn y tới phòng bếp tìm người. La Vinh Vương nói chuyện với Đại lão tướng quân ở chính sảnh. Nhìn khuôn mặt dạt dào xuân sắc của La Vinh Vương, trong lòng Đại lão tướng quân mừng thay cho ông. La Vinh Vương nhỏ tuổi hơn Đại lão tướng quân, nhưng hiện giờ, tuổi tác hai ông nhìn thoáng qua không hề có sự chênh lệch. Tính theo tuổi hiện đại thì khoảng bốn mươi, nhưng tính theo tuổi Đại Yến thì khoảng ba mươi. Nếu Đại Minh Quân và Đại Minh Vinh trở về, chỉ sợ trông còn lớn tuổi hơn cả lão cha nhà mình một tí.
Lão phu nhân và lão tướng quân còn ở trong phòng riêng. Một lát sau, hai người xuất hiện. Lão chính quân trêu chọc. "Cứ tưởng hôm nay vương gia sẽ tới trễ, ai dè lại tới sớm nhất."
Mộ Dung thế tử hành lễ vấn an. Lão chính quân ngồi xuống, cảm khái. "Thân mình thế tử hồi phục, vương gia rốt cuộc có thể yên lòng."
Hôm qua ở trong cung chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, có một vài lời nói không thích hợp thốt ra ngoài. Hôm nay gặp mặt, tự nhiên là có thể nói ra. Mộ Dung thế tử lập tức hướng hoàng cung hành lễ, đáp. "Hoàng thượng ân trọng. Thân mình vãn bối có thể khôi phục khỏe mạnh cũng là nhờ Trung Dũng Hầu và chính quân cầu xin cho vãn bối."
Nói xong, thế tử lại hướng Vương Thạch Tỉnh hành lễ, Vương Thạch Tỉnh vội vàng đáp lễ, nói thẳng. "Không nên không nên."bg-ssp-{height:px}
Lúc này, hạ nhân tới báo, phu thê Ông lão và phu thê Sầm lão tới rồi, muốn mau chóng gặp mặt Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An.
Trong phòng bếp, Thiệu Vân An đương nhiên không thể thiếu màn trêu ghẹo Quách Tử Mục. Vì muốn nói chuyện tư mật với Quách Tử Mục, Thiệu Vân An không để ai trong phòng bếp hỗ trợ. Thiệu Vân An làm bếp chính, Quách Tử Mục làm bếp phụ. Trên cổ Quách Tử Mục có dấu hôn, cổ áo không che hết. Thiệu Vân An tấm tắc không ngừng. "Nhìn không ra a nhìn không ra, ta nên nói, là Mộ Dung bá bá xuống tay mau hay là ngươi hành động nhanh chóng?"
Quách Tử Mục liếc mắt xem thường Thiệu Vân An. "Ngươi quên mất đã nhét cái gì vào bao y phục của ta à?"
"Ta tính cho ngươi học tập mà thôi, đâu có nói ngươi đi thực hành ngay lập tức."
"Chẳng lẽ ngươi không muốn ta mau chóng học theo?"
Thiệu Vân An không còn lời nào nói nổi, chỉ có thể thốt lên. "Quách tiểu ca trước đây của ta đi đâu mất rồi?"
Quách Tử Mục hừ một tiếng, Thiệu Vân An bật cười, đẩy đẩy y. "Nè, thế nào? Nghe nói Mộ Dung bá bá lợi hại lắm nha, ngươi chịu nổi không?"
Quách Tử Mục ném thêm ánh mắt khinh thường. "Nếu ta ăn không tiêu, vậy người đứng trước mặt ngươi hiện tại là ai?"
"Ù uây, nói như vậy, tối hôm qua thực mất hồn đúng không?"
Quách Tử Mục nhìn trên nhìn dưới đánh giá Thiệu Vân An, gật đầu. "Xem ra, mấy ngày nay ngươi không được Thạch Tỉnh làm ấm."
"Khụ khụ khụ..."
Thiệu Vân An sẽ không thừa nhận đã dạy hư Quách Tử Mục!
Không nói nhảm nữa, Quách Tử Mục nhỏ giọng. "Vân An, ta tìm ngươi có chính sự."
"Chuyện thành thân sao?"
Thói quen nói chuyện của Thiệu Vân An quá khác với mọi người, Quách Tử Mục nói. "Ta cứ tưởng thắp vài cây nến đỏ, bái lạy phu thê là được rồi, nhưng Mộ Dung không muốn. Ngài là vương gia, ngài thú ta, ta không thể mãi mang mặt nạ, nhưng ta thực sự không muốn lộ mặt, không muốn tương lai gặp rắc rối. Hôm qua, Mộ Dung đã giao chìa khóa vương phủ cho ta, nói ta chưởng gia."
"Wow, Mộ Dung bá bá rất quan tâm ngươi nha."
Quách Tử Mục hé miệng cười, lo lắng nói. "Ngươi thấy ta phải chưởng gia thế nào đây? Ta không thích gặp người ngoài, cũng không hiểu mấy chuyện nội vụ phức tạp. Trong vương phủ có rất nhiều chỗ cũ nát, tài sản riêng của Mộ Dung không nhiều như ta tưởng, ta muốn kiếm thêm ít bạc cho vương phủ, ít ra, tới lúc thế tử và tiểu Huy thành thân, vương phủ cũng có đủ khả năng phô trương. Ta đã nói với Mộ Dung, ta không muốn hài tử."
Thiệu Vân An bất ngờ. "Tại sao? Sợ thế tử đa tâm?"
"Không phải. Ta không muốn hài tử chiếm cứ thời gian ở chung của ta và Mộ Dung. Tuy nói ngài ấy bây giờ có thể cùng ta đầu bạc tới già, nhưng hài tử thực sự rất phiền toái. Ngươi và Thạch Tỉnh không muốn có hài tử khá tốt. Ta cũng sợ đau."
Thiệu Vân An hoàn toàn tôn trọng lựa chọn của Quách Tử Mục, hắn hỏi. "Ngươi không muốn gặp rắc rối, chắc là sợ vị trong cung kia đúng không?"
Quách Tử Mục gật đầu.
"Theo như kinh nghiệm ở chung mấy ngày nay với hai vị quý nhân kia, ta thấy, đại quý nhân rất sợ nhị quý nhân. Nhị quý nhân có ý tưởng, có thủ đoạn, có mưu kế. Đại quý nhân là thật lòng quan tâm tới nhị quý nhân, bằng không sẽ không nguyện ý phân tiên quả làm hai. Ngày nào Tỉnh ca cũng nhìn thấy gương mặt này của ngươi mà đâu có ý gì khác, hắn còn thường không cho ta xem ngươi nữa. Ta thấy, với năng lực của nhị quý nhân, tuyệt đối có thể kiềm chế đại quý nhân. Ngươi không thể mãi che giấu gương mặt này với hai vị trong cung kia được, không bằng, nhân dịp thành thân lộ diện thử xem phản ứng của đại quý nhân thế nào. Nếu đại quý nhân không phản ứng, vậy đương nhiên là tốt đôi đàng. Nhưng nếu có phản ứng, sau này ngươi gặp hắn thì đeo mặt nạ, hắn nhất định sẽ hiểu ý tứ của ngươi. Nhưng ta đoán, cho dù hắn có động tâm tư cũng sẽ không dám hành động. Còn những người khác, ngươi không cần lo lắng, không phải là có vương phủ, tướng quân phủ và Ông lão làm chỗ dựa cho ngươi sao?"
Thiệu Vân An nói như vậy, Quách Tử Mục cảm thấy nhẹ nhõm. Thiệu Vân An bồi thêm. "Còn chuyện kiếm tiền, ngươi càng không cần lo lắng. Hoàng thượng giao cho Tỉnh ca làm phòng thí nghiệm trồng tây hồng và dưa chuột, ngươi chỉ cần mua thêm vài mẫu đất, trồng lương thực, trồng trái cây hiếm lạ, trồng trà, dù sao cũng không mệt. Sau này ngươi ở lại kinh thành, ngươi có thể chăm sóc cửa hàng điểm tam. Ta vẫn còn một ý tưởng, vừa lúc có thể giao cho ngươi. Mở tiệm ăn tại gia, tuyệt đối có thể kiếm tiền."
"Tiệm ăn tại gia?"
Thiệu Vân An và Quách Tử Mục thì thầm to nhỏ, Quách Tử Mục càng nghe ánh mắt càng sáng. Y không thích gặp người ngoài, mấy loại sinh ý cần giao tiếp nhiều không thích hợp với y, nhưng y biết nấu ăn, biết làm đồ ngọt, hơn nữa còn có một lão sư, quân sư cực giỏi là Thiệu Vân An. Nghe Thiệu Vân An nói, Quách Tử Mục càng ngày càng tự tin vào việc kiếm tiền.
Hai người bận rộn cả buổi sáng, tới giờ ăn cơm trưa, Thiệu Vân An gọi người tới bưng thức ăn, hắn và Quách Tử Mục thì trở về phòng vệ sinh một chút. Hai người lau mặt, thay đổi y phục, nếu không cả người sẽ ám đầy vị khói dầu. Chờ tới khi hai người tới phòng dùng thiện, tất cả mọi người mới ngồi xuống.