Tam công năm hầu, một vương một tướng, trong đó, ba quốc công phủ và bốn hầu gia không phái người đưa bái thiếp. Cảnh Lăng hầu bạch gia và Lỗ Quốc công Túc gia là thông gia của phủ Đại tướng quân, có lão tướng quân ra mặt, bọn họ không tới quấy rầy Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Những nhà còn lại cũng có điểm kiêng kị. An quốc công phủ có thể coi là nhà đầu tiên đưa bái thiếp.
Túc Thần Dật cười nhạo nói. "An quốc công phủ thật đúng là không thể kiên nhẫn."
Thẩm Băng cười cười, mở bái thiếp, nói. "Xưa không phải nay. Không đề cập tới việc hoàng thượng ghét bỏ bọn họ thế nào, chỉ cần nhìn vào địa vị của huynh đệ Tưởng gia hiện giờ, bọn họ nhất định đang nghiến răng nghiến lợi hối hận. Tưởng Mạt Hi trở thành nghĩa tôn của La VInh Vương, đúng là một cái bạt tai vào mặt An quốc công mà. Bất quá cũng xứng đáng, hồi trước đuổi phụ tử Tưởng gia ra ngoài bọn họ cũng có nương tay đâu."
Túc Thần Dật hỏi. "Bái thiếp viết gì thế?"
Thẩm Băng đọc một lần, nói. "Còn cái gì lạ? Muốn bái phỏng Vương Thiệu chính quân. Nhưng ta thấy, tám phần là hướng về phía Tưởng Mạt Hi." Khép bái thiếp, Thẩm Băng nói. "Việc này phải hỏi ý của Vương Thiệu chính quân, ta đi tìm hắn."
Túc Thần Dật lập tức hy vọng. "Đại tẩu, ta đi với ngươi đi."
Thẩm Băng. "Có thể, nhưng ngươi không được xúc động."
"Ta không xúc động, ta chỉ muốn nhìn hài tử kia nhiều một chút."
"Vậy thì đi thôi."
Thẩm Băng mang theo Túc Thần Dật tâm trạng thấp thỏm tới chỗ ở của lão phu nhân. Hai người con dâu, đầu tiên là hành lễ với ba vị trưởng bối, Túc Thần Dật luôn cố tỏ ra trấn tĩnh như bình thường. Nhưng lúc hành lễ xong, nhìn thấy Thiệu Vân An thì không nhịn nổi mà đỏ hốc mắt, y cố gắng ép nước mắt trở lại.
"Đại thái thái, chính quân, buổi sáng hảo."
Ba vị con dâu Đại gia đều là cáo mệnh. Túc Thần Dật là nam tử, người trong phủ gọi y là nhị chủ tử, người ngoài gọi y là chính quân, nếu gọi là nhị lão gia thì sẽ dễ nhầm lẫn với Đại Minh Vinh.
"Buổi sáng hảo." Túc Thần Dật cố nặn ra một nụ cười, nhìn trà đài, hỏi. "Đang uống Long tĩnh sao? Thật thơm."
Thiệu Vân An lập tức tiếp lời. "Là cực phẩm long tĩnh của năm nay, không mua bên ngoài được đâu. Đại thái thái và chính quân nếu không vội, không bằng ngồi xuống uống trà? Ta pha cho các ngài."
Lão phu nhân nói. "Việc trong phủ cứ để bọn hạ nhân làm đi, hai người các ngươi cũng nên nghỉ ngơi. Nào, ngồi xuống, nếm thử trà An nhi tự mình pha."
"Vâng."
Thẩm Băng và Túc Thần Dật ngồi xuống, Túc Thần Dật cố ý ngồi bên cạnh Thiệu Vân An, hỏi. "Vương Thiệu chính quân có ngại ta học hỏi không?"
Thiệu Vân An nhìn Túc Thần Dật rõ ràng đang lo lắng, nở nụ cười tươi, nói. "Ngài là trưởng bối, gọi ta Vân An là được. Nói thật, bị mọi người gọi là chính quân chính quân, ta thật sự không quen."
Túc Thần Dật thiếu chút nữa lại đỏ mắt, y cúi đầu, làm bộ quan sát trà đài, nén xong nước mắt mới ngẩng đầu cười đáp. "Đúng vậy, ở nhà gọi là chính quân quả thật xa lạ. Ngươi gọi ta là, nhị thúc đi."
Ba chữ cuối, cổ họng Túc Thần Dật khàn khàn, lão phu nhân trách cứ liếc nhìn Thẩm Băng, tại sao lại mang người tới? Thẩm Băng vội cười xin lỗi, nàng là không đành lòng từ chối mà!
Thiệu Vân An cúi đầu rửa ly, làm bộ không nhìn thấy viền mắt đỏ ửng của Túc Thần Dật, lúc ngẩng lên hắn đã pha xong một chén trà. Đưa tới trước mặt Túc Thần Dật, Thiệu Vân An chỉ nói. "Ngài uống trà!" Không gọi là nhị thúc.
Túc Thần Dật nâng chén định uống, nước mắt cơ hồ trực tràn bờ mi.
"Cẩn thận nóng."
Túc Thần Dật nhếch miệng cười, không cho Thiệu Vân An nhìn thấy tâm trạng khác thường của mình. Hơi lúng túng, Thiệu Vân An cúi đầu pha trà, Thẩm Băng mượn cơ hội lái đề tài. "Vân An, vậy ta cũng không khách sao. Ngươi là chính quân của hầu gia, nhưng tuổi tác còn nhỏ hơn cả Chiến Kiêu nữa, ngươi cứ theo Chiến Kiêu gọi ta là bá mẫu đi."
"Đại bá mẫu."
Túc Thần Dật run tay, Thẩm Băng không ngờ Thiệu Vân An có thể gọi nàng tự nhiên như vậy. Nàng không nhịn nổi mà quay qua nhìn ba vị tổ tông. Ba vị lão tổ tông không tính là "lão" cũng bộp chộp trong lòng, lẽ nào hắn?
Thiệu Vân An cười nói. "Hồi ở trong quân, Tỉnh ca chính là ở dưới trước của Võ Uy tướng quân, bây giờ cả nhà chúng ta lại làm phiền phủ đại tướng quân, đúng thật là duyên phận, chữ đại bá mẫu này, coi như ta chiếm của hời đi."
Hốc mắt Thẩm Băng phiếm đỏ, lão tướng quân đột nhiên cười ha ha, có vẻ cực kỳ cao hứng, nói. "Ta thấy, gọi bá mẫu là đúng, sao lại coi là chiếm của hời."
Thẩm Băng lấy khăn lụa chấm khóe mắt, tươi cười. "Dạo gần đây trong nhà liên tiếp xảy ra chuyện kinh hỉ. Cha nương và cha nhỏ sống lâu trăm tuổi, cả nhà An nhi sau này cũng sẽ thường xuyên ở lại kinh thành, cha nương và cha nhỏ sau này không được phàn nàn là trong nhà không vui."
Lão chính quân liên tục gật đầu, cười đáp. "Không phải sao. Lại nói, cả nhà chúng ta còn phải tạ ơn Thạch Tỉnh và An nhi."
Thiệu Vân An vội vàng đùa. "Ta đã gọi đại bá mẫu rồi, không được tạ ơn đâu, nếu tạ ơn thì chẳng khác nào mọi người xem ta như người ngoài."
Hắn nói xong, mọi người đồng loạt sửng sốt, ngay sau đó, lão tướng quân còn cười to hơn. Túc Thần Dật nắm chặt quyền, ngậm chặt miệng, hai mắt nhìn chằm chằm Thiệu Vân An. Thẩm Băng đứng dậy, đi tới trước mặt Thiệu Vân An, ngăn chặn tầm mắt của Túc Thần Dật, lấy một cái bao dắt bên hông ra, nhét vào tay Thiệu Vân An, nói. "An nhi, ngươi xem chúng ta là người nhà, chúng ta sẽ không xem ngươi như người ngoài. Nếu sau này Thạch Tỉnh khi dễ ngươi, ngươi cứ về đây, đại bá không ở nhà, nhưng trong nhà còn có gia gia, nãi nãi và tiểu gia gia sẽ làm chủ cho ngươi, còn cả chúng ta nữa. Đồ vật này không phải thứ hiếm lạ gì, chỉ là răng sói mà đại bá phụ của ngươi giết chết tại biên quan, đeo bên người để trừ tà."
"Tạ ơn đại bá mẫu."
Thẩm Băng luôn đeo nó trên người, ý nghĩa có thể nói là vô cùng đặc biệt. Lễ vật này, đối với Thiệu Vân An là lễ trọng. Đối với Thẩm Băng, cho dù Thiệu Vân An có phải đứa nhỏ bị thất lạc của Đại gia hay không, nàng đã nhận đứa nhỏ này làm tôn nhi rồi. Lời nói của Thẩm Băng dường như đã chọc thủng tờ giấy ngăn cách giữa Thiệu Vân An và Đại gia. Lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân đều muốn chảy nước mắt. Nhưng cho dù khó khăn đến đâu, bọn họ nhất định phải chịu đựng.bg-ssp-{height:px}
Thiệu Vân An đứng lên, mắt cười tươi vui như cũ, nói. "Thật ra Tỉnh ca sẽ không khi dễ ta đâu. Bất quá nếu có người khi dễ nhà chúng ta, ta sẽ tìm đại bá mẫu làm chủ."
Lão tướng quân lên tiếng. "Ai dám khi dễ ngươi, lão phu là người đầu tiên không tha cho hắn"!
Thiệu Vân An. "Hắc hắc, ta chính là đang chờ câu này của ngài."
Không khí áp lực trong phòng bị câu nói dí dỏm của Thiệu Vân An đánh tan. Thẩm Băng thuận nước đẩy thuyền. "An nhi, An Quốc Công phủ thế tử phu nhân tặng bái thiếp cho ngươi." Nàng đặt bái thiếp lên bàn, Thiệu Vân An vươn tay tiếp nhận, Thẩm Băng nói. "Gặp ngươi là một chuyện, ta thấy, mục đích của bọn họ chính là Tưởng Mạt Hi."
"Hừ, cả một nhà không biết xấu hổ." Lão phu nhân rất là tức. Lão chính quân vỗ tay tỷ tỷ, khuyên bà không nên sinh khí vì loại người nay.
Túc Thần Dật lúc này đã bình tĩnh, y mở miệng. "An nhi không gặp cũng không sao. Tưởng Mạt Hi họ Tưởng, không quan hệ gì với An quốc công Võ gia."
Thiệu Vân An xem xong bái thiếp, tùy tiện ném lên bàn, nói. "Bọn họ muốn gặp thì cứ gặp thôi."
"An nhi?"
Thiệu Vân An tiếp tục pha trà, đáp. "Hôm nay không gặp, sau này cũng phải gặp, sẵn tiện tâm tình ta đang tốt, muốn gặp thì gặp đi."
Lão phu nhân liếc nhìn lão chính quân, ngẫm nghĩ. "Vậy gặp mặt đi. Nhà lão đại, ngươi nhận thay An nhi. Ngày gặp mặt, chọn là ba ngày sau."
"Vâng, nương."
"Đại bá mẫu, uống trà."
Thiệu vân an gọi ba tiếng "đại bá mẫu" quá đỗi trôi chảy, Thẩm Băng cười tươi như hoa, Túc Thần Dật thì cố gắng khắc chế. Y không biết nguyên nhân tại sao Thiệu Vân An không chịu gọi y là nhị thúc, không khỏi có chút chờ mong.
Thẩm Băng uống hai chén trà rồi mượn cớ rời đi, lúc đi còn kéo theo Túc Thần Dật. Thiệu Vân An luôn tỏ ra là mình không biết gì cả. Lão tướng quân, lão phu nhân và lão chính quân nhìn hắn như vậy thì trong lòng phức tạp, không rõ liệu hắn có biết thân thế của mình hay chưa.
Buổi tối Vương Thạch Tỉnh trở lại, Thiệu Vân An kể lại chuyện ban ngày cho hắn, sau đó than thở. "Nếu bọn họ mà biết Thiệu Vân An chân chính đã chết, không biết sẽ thương tâm tới cỡ nào. Mặc kệ, ta cảm thấy, ta phải có trách nhiệm thay Thiệu Vân An tẫn hiếu. Tiếng "nhị thúc" làm thế nào ta cũng không nói ra được. Ta cảm giác, nếu ta thốt ra từ đó, vậy thì quá tàn nhẫn với chính quân. Hy vọng Thiệu Vân An kia cũng có thể linh hồn chuyển thế giống ta, tìm được nhân sinh mới đầy hạnh phúc."
Vương Thạch Tỉnh ôm hắn. "Đệ chính là hắn, hắn chính là đệ, không có Thiệu Vân An nào khác. Túc phụ, đệ muốn thế nào thì làm thế ấy, ta đều nghe theo đệ, nhưng sau này không được phép nói lời này nữa."
"Tại sao?"
Vương Thạch Tỉnh ôm chặt hắn, nói ra lo lắng trong lòng. "Ta sợ, nhắc lại chuyện này nhiều lần, đệ, đệ sẽ trở về."
Thiệu Vân An đẩy Vương Thạch Tỉnh ra. "Sợ ta trở về, không bằng lo tính chuyện tiên thủy đi."
Bị tức phụ ghét bỏ, Vương Thạch Tỉnh lập tức khôi phục trạng thái nam nhân bình thường, hỏi. "Chuyện gì xảy ra với tiên thủy?"
Thiệu Vân An nói. "Huynh cảm thấy, người ngoài sẽ tin tưởng chúng ta không còn tiên thủy hay sao?"
Vương Thạch Tỉnh lập tức cau mày.
"Hoàng thượng và quân hậu hiện tại trông như thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi. Lão tướng quân, lão chính quân và lão phu nhân thì không một cậng tóc bạc. Tuy trên mặt còn vài nếp nhăn, nhưng mấy vết đồi mồi đã biến mất. Ở chỗ của ta có thể xem như trung niên hơn bốn mươi tuổi. Ta chưa gặp lại Nghĩa phụ, Ông lão và Mộ Dung gia gia, nhưng khẳng định trẻ ra không ít. Đối với người ở thời này mà nói, sống lâu trăm tuổi thực sự khó khăn, nhưng nếu có thứ khiến người ta có thể sống lâu trăm tuổi, huynh nghĩ, bọn họ sẽ làm thế nào?"
Vương Thạch Tỉnh nắm chặt quyền. "Hoàng thượng sẽ bảo vệ chúng ta, nhưng chúng ta cũng phải tự bảo vệ mình. Không đề cập tới việc người khác có tin chúng ta còn tiên thủy hay không, hoàng thượng nhất định sẽ hoài nghi."
Thiệu Vân An gật đầu. "Tiên quả nằm trên tay chúng ta rồi mới tới tay hoàng thượng, chúng ta nói không còn, con nít ba tuổi cũng không tin. May mắn là ở quốc nội, chúng ta còn có chỗ dựa chống lưng lớn, ta chỉ sợ, có người sẽ nói với ngoại bang. Một quốc gia có đồ vật khiến con người sống lâu trăm tuổi, thậm chí có thể trường sinh bất lão, quân chủ quốc gia khác sẽ hành động thế nào? Hiện giờ hoàng thượng còn chưa phản ứng, nhưng mấy ngày nữa tuyệt đối sẽ nghĩ tới, không chừng còn trách chúng ta tại sao lại gióng trống khua chiêng dâng cho hắn." Nói tới đây, Thiệu Vân An lắc đầu. "Vĩnh Minh Đế không phải đồ ngốc, cho dù hắn không nghĩ ra, nhưng tính tình quân hậu tỉ mỉ, nhất định sẽ nghĩ đến. Vĩnh Minh Đế ban thưởng tiên thủy là có ý gì? Chẳng lẽ không quan tâm tới việc ngoại bang xâm lấn hay sao?"
Vương Thạch Tỉnh đáp. "Tức phụ, chúng ta phải thương lượng một chút."
Thiệu Vân An giương mắt. "Không, chúng ta không cần thương lượng bây giờ, huynh tìm lão tướng quân đi. Đối với việc quốc gia đại sự, chúng ta chỉ là tay mơ. Nếu ở thế giới của ta, cả nhà chúng ta đã sớm nhảy vào hố lửa. Ta không hối hận chuyện dâng tiên quả, lúc trước khi dâng tặng ta đã nghĩ tới hậu quả rồi, nhưng nếu muốn che dấu sự tồn tại của linh nhũ, chúng ta không còn lựa chọn nào khác."
Vương Thạch Tỉnh không định nghỉ ngơi ngay, mặc áo khoác. "Bây giờ ta đi gặp lão tướng quân."
"Ngày mai hãy đi, có lẽ lão tướng quân đã ngủ."
"Không đâu. Một ngày đệ còn chưa trở lại tướng quân phủ, lão tướng quân lại thêm một ngày không ngủ yên, ta đi tìm ông ấy."
Thiệu Vân An bất đắc dĩ. "Được rồi. Ngày mai còn có nhiều người tới đây, ta cũng phải chuẩn bị một số thứ. Ta tới phòng bếp trước."
Quả nhiên đúng như Vương Thạch Tỉnh suy đóan, Đại lão tướng quân còn chưa nghỉ ngơi. Lão phu nhân và lão chính quân cũng có mặt, ba vị đang bàn luận, nội dung chính là Thiệu Vân An. Biểu hiện hồi chiều của Thiệu Vân An khiến bọn họ hoài nghi, không rõ liệu hắn có khả năng nhận ra thân thế của mình hay chưa. Vương Thạch Tỉnh đến, phải nói là đúng lúc.