"Em ấy làm sao còn chưa tỉnh?" Ôn Hành Vũ ở trong phòng đảo quanh. Lâm Tưởng đứng bên giường, cầm nhiệt kế liếc nhìn qua: "Phát sốt."
Ôn Hành Vũ nhíu mày lại: "Tôi đã rất khắc chế, làm sao nỡ làm em ấy thành...."
Lâm Tưởng nhoẻn khóe miệng cười một tiếng: "Nghe nói hai người bốn ngày không rời phòng." Ôn Hành Vũ đỏ mặt, hắn sờ sờ cằm mình, thấp giọng khụ một tiếng.
Lâm Tưởng cấp cho hắn vài lọ thuốc, căn dặn Ôn Hành Vũ: "Thoa vào địa phương bị thương cho cậu ấy."
Ôn Hành Vũ ngẩn người: "Là nơi nào?" Lâm Tưởng không nói, ôm cánh tay nhìn hắn.
Lâm Tưởng đi ra, Ôn Hành Vũ cầm lấy lọ thuốc mỡ đã được hướng dẫn tường tận, như nâng một củ khoai lang nóng bỏng tay, ở bên giường tới tới lui lui đi qua đi lại, cuối cùng đứng lại giường Ôn Lưu Tình.
Thời kỳ phát tình qua đi, omega mệt mỏi tạm nghỉ ngơi mà cuộn tròn bên trong chăn, Ôn Hành Vũ cẩn thận từng li từng tí một đẩy cậu một chút. Ôn Lưu Tình" a" một tiếng, Alpha bị dọa sợ hết hồn, lui về phía sau một bước dài, thấy cậu không có tỉnh, hắn liền chậm rì rì tiến lên.
Chiếu cố Ôn Lưu Tình đang bọc trong chăn một chút lại một chút gỡ bỏ lớp chăn, bên trong chính là áo sơ mi của Ôn Hành Vũ, vạt áo sơ mi dài đến ngang đùi, trên da trắng như tuyết đâu đâu cũng loang lổ vết tích, đều là Ôn Hành Vũ mấy ngày nay làm ác lưu lại.
Còn phải bôi thuốc, omega thân thể chính là yếu đuối, đại nam tử chủ nghĩa diệt thân tâm lý chà chà cảm thán.
Mặc dù nghĩ là như thế, động tác vẫn là chậm chạp mà ôn nhu nhẹ nhàng, mở ra áo sơ mi, chạm tới vòng eo nhợt nhạt, Ôn Lưu Tình giật giật.
Ôn Lưu Tình mê man tỉnh lại, hạ thể mệt mỏi lại đau nhức, thân thể một lần nữa bị ký hiệu qua, như là truyền vào một sinh mạng khác, cảm giác được khí tức bên cạnh, mở một con mắt, nhíu mày, hỏi: "Anh đang làm gì?"
Ôn Hành Vũ sững sờ, tay lập tức rụt trở lại, lại cảm thấy thế này thật mất thể diện, tiến lên một bước, đem mắt cá chân Ôn Lưu Tình nắm trong lòng bàn tay, ngữ khí mất tự nhiên nói: "Có thể làm cái gì? Bôi thuốc cho em a."
Ôn Lưu Tình ngẩn ngơ, liền bị hắn áp chế ở trên giường, cởi quần lót, kì thực thô bạo mà nhìn, tiểu tâm dực dực đem thuốc thoa a thoa.
Ngón tay càn quấy mấy lần, eo Ôn Lưu Tình liền mềm nhũn, cậu giãy dụa muốn trốn, nhỏ giọng nói: "Anh đừng làm em."
Ôn Hành Vũ ôm lấy eo cậu, ngồi ở mép giường, đem người đặt ở trên đùi của mình, vỗ vỗ mông Ôn Lưu Tình một cái: "Còn nhúc nhích anh liền làm em."
Bôi xong thuốc, Ôn Lưu Tình toàn thân ra toát mồ hôi, co rúc ở trong lồng ngực Ôn Hành Vũ, tay theo bản năng mà ôm chặt Alpha của mình. Ôn Hành Vũ hưởng thụ ấm áp cùng chủ động hiếm thấy, cúi người hôn đỉnh đầu Ôn Lưu Tình, nhu nhu tóc cậu: "Anh ôm em đi tắm."
Ôn Lưu Tình không nhúc nhích, Ôn Hành Vũ nắm cằm cậu, cậu ngẩng đầu lên cùng Ôn Hành Vũ đối diện, lắng nghe hắn nói: "Anh không quản trước đây em xảy ra chuyện gì? Cũng không tính đến chuyện em phản bội anh, anh chỉ muốn em." Ôn Hành Vũ ôm chặt cậu, như là cực kỳ lâu trước đây, hắn cũng từng ôm lấy Lưu Tình, đem đầu Lưu Tình chôn ở hõm vai mình, tựa như lúc trẻ hắn từng nói: "Lưu Tình, em là của anh, anh cũng.... là của em."
Hiện tại, rốt cục vật quy nguyên chủ.