"Cố gắng theo đuổi những thứ mãi mãi không bao giờ thuộc về mình... có đáng không?"
Trần Dương im lặng, cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt giống y hệt ánh mắt của Gia Khánh...
Chờ đợi, hy vọng... để rồi lại tuyệt vọng...
Trần Dương nhìn tôi một cái, mỉm cười. Như thể đã hiểu. Cậu ta bỏ ra ngoài...
Tôi ngước nhìn lên cửa sổ, ánh nắng, gió nhẹ... đẹp thật đấy...
"Gia Khánh à, điều mà tớ hối hận nhất, không phải là trong khoảng thời gian đẹp đẽ ấy, không thể làm cậu thích tớ được. Mà điều tớ hối hận nhất, chính là vào lúc cậu thích tớ, tớ lại chẳng thể mở lòng mà thích cậu thêm giây phút nào nữa..."
- -----------
Trần Dương nói hết cho tôi mọi chuyện. Những gì cậu ấy đã làm, và cả chuyện của Lan nữa...
Cậu ấy vừa nói xong thì quỳ xuống, tôi cũng chẳng ngăn cản. Cũng chẳng bắt ép.
Cậu ấy cứ quỳ cả ngày như thế, mãi đến lúc tôi muộn. Tôi đuổi cậu ta về cậu ta mới chịu về...
Sau khi tốt nghiệp xong thì Gia khánh cũng biến mất. Tôi thì bay sang Mỹ thăm cái Lan.
Trông nó gầy om, nhưng khi thấy tôi thì vẫn nở nụ cười xinh đẹp... có lẽ nó đã biết hết tất cả rồi...
Nó ngắm nghía tôi chốc lâu, sau đó mới chợt thở dài...
"Cho Gia Khánh thêm cơ hội nữa nhé?..."