"Cho Gia Khánh thêm cơ hội nữa nhé?..."
Tôi nhìn Lan, rồi khẽ lắc đầu...
Trao cho cậu ấy thêm cơ hội nữa sao?
Tôi đã trao cho cậu ấy hàng ngàn cơ hội rồi, nếu tôi trao thêm lần nữa, cậu ấy sẽ khiến tôi mỉm cười chứ?
Cuộc sống của tôi, nếu không có Gia khánh, chắc sẽ tốt hơn nhiều...
Sẽ không vì một người mà suy nghĩ...
Sẽ không vì một người mà khóc...
Cũng sẽ không vì một người mà bỏ lỡ đi nhiều người....
Chúng tôi chính là không đủ mạnh mẽ để nói ra tình cảm của mình. Để rồi khi còn yêu vẫn phải bỏ lỡ nhau...
Trái tim của tôi, vì cậu ấy mà rung động...
Trái tim của tôi, cũng vì cậu ấy... mà không rung động thêm lần nào nữa...
- ------------
năm sau...
Tôi vẫn thế, vẫn là một cô gái bình thường, nhan sắc bình thường, gia cảnh bình thường.
Nhưng lại thương cậu bạn bất bình thường...
Khoảng thời gian không có cậu ấy, tôi cứ nhàn nhạt mà đưa mắt nhìn cuộc sống ngày ngày trôi.
Hôm nay tôi đi phỏng vấn xin việc làm. Lúc phỏng vấn, tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Là Gia Khánh... là Trần Lâm Gia Khánh... người mà tôi còn thương nhớ...
Cậu ấy mặc một bộ âu phục, cậu ấy vẫn đẹp, chỉ là trông trưởng thành và từng trải hơn..
Tôi cúi đầu, mỉm cười chào cậu ấy...
Gia Khánh nhìn tôi, rồi lấy ra tớ giấy nhỏ màu hồng đưa cho tôi.
"Xin chào! Chúng ta làm quen nhé?"