Vào bữa tối, Mộ Tư Nguyệt chỉ được ăn những món ăn dinh dưỡng nhẹ nhàng và vô vị. Mỗi lần Mộ Tư Nguyệt nhìn thấy những món ăn phong phú ở phía đối diện, cô đều ghen tị đến nghiến răng, thà để cô nhịn ăn, còn hơn bắt cô phải nhìn người khác ăn.
Mặc dù chỉ có ba người trên bàn ăn, nhưng lại có một tá bát đĩa được đặt trên bàn. Ông nội Tề và Tề Duệ ăn uống từ tốn, trang trọng và tao nhã. Không ai nói với nhau câu gì. Mộ Tư Nguyệt cẩn thận nhai cơm, thỉnh thoảng ngước lên nhìn lén mọi người một chút. Có chút chuyện muốn nói nhưng đến cùng lại đành nuốt vào.
Tề Duệ nhìn thấy ánh mắt Mộ Tư Nguyệt cứ dán chặt về phía mình, "Có chuyện gì mau nói!"
Mộ Tư Nguyệt không ngờ rằng Tề Duệ sẽ đột ngột mở miệng, ông Tề cũng quay sang nhìn cô. Cô đặt đũa xuống lấy hết can đảm nói. "Cái kia, con muốn về nhà một chút."
"Không." Ông nội Tề phủ quyết, "Con bây giờ đang mang thai kỳ đầu rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.."
Ông nội Tề là một người buôn bán vũ khí từ khi ông còn trẻ. Ông không tức giận nhưng lời nói rất tự nhiên có chút uy. Tất nhiên, Mộ Tư Nguyệt cũng không dám chống đối lời ông, nhưng dì Tương hôm nay nhắn cho cô một đoạn tin khiến cô rất lo lắng..
Cô âm thầm siết chặt nắm tay, ngẩng đầu lên và kiên trì nói: "Ông ơi, con đã xa nhà một thời gian và mọi người trong nhà rất lo lắng cho con".
Tề Duệ nghe thấy lời cô nói và liếc cô, lo lắng cho cô? Mộ gia không thể lo lắng cho cô. Mộ Tư Nguyệt, cô không biết sợ chết, dám nói dối ông nội.
Cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của Tề Duệ nhìn mình, Mộ Tư Nguyệt lập tức cúi đầu và chọc vào cơm trong bát. Cô muốn về nhà, nếu không thì dì Tương sẽ bị dì cả bắt nạt.
"Vậy thì Tề Duệ, ngày mai con theo con bé về nhà một chuyến." Ông nội Tề cũng đặt đũa xuống và quay lại nhìn Tề Duệ nói với thanh âm khàn khàn uy nghiêm.
"Con nói với gia đình cô ấy về tình hình bây giờ. Còn việc đám cưới, để sau khi sinh sẽ được tổ chức. Hồi môn và các yêu cầu khác có thể đáp ứng họ."
Ông nội Tề thực sự đồng ý, điều này làm Mộ Tư Nguyệt ngạc nhiên một chút. Về đám cưới, cô không quan trọng. Cô và Tề Duệ căn bản không có chút tình cảm nào cả.
Người hầu dọn bàn ăn, Tề Duệ và ông nội đứng dậy và đi về phía phòng khách trung tâm. Có một người hầu khác chuẩn bị trà ở đó, đó là trà Đại Hồng Bào đặc biệt thơm.
Mộ Tư Nguyệt đang mang thai và không được phép uống trà, được người hầu gái dẫn lên tầng trên, bởi vì ông nội Tề đã đồng ý cho cô về nhà vào ngày mai, nên cô có tâm trạng rất tốt, mơ hồ nghe thấy giọng nói của họ đằng sau cô.
"Đừng chạm vào con bé khi mang thai. Nghe không!"
Mộ Tư Nguyệt nghe những lời của ông, khuôn mặt không khỏi ngại ngùng, bước chân cô không nhịn được có chút trì trệ.
Tề Duệ thì khác, sắc mặt anh hết sức bình thường, cầm tách trà ngọc bích trắng, nhấp một ngụm nhẹ và nói một cách trang trọng, "Động tác nhẹ một chút sẽ không có vấn đề gì.."
"An toàn của đứa trẻ là quan trọng nhất, phòng trường hợp chắt trai của ta mất đi vì con!"
"Chính con đã làm ra chắt trai cho ông," Tề Duệ chậm rãi nói, dừng một chút lại bổ sung thêm một câu, "nếu không cẩn thận làm mất, chỉ cần chăm chỉ làm tiếp là được rồi.."
Nội tâm của Mộ Tư Nguyệt hoàn toàn sụp đổ, hai ông cháu này thực sự rất khó ở chung.
Mộ Tư Nguyệt bị câu nói kia của Tề Duệ dọa không nhẹ và quay trở lại phòng ngủ với một chút thấp thỏm. Cho đến giờ đêm, không thấy ai bước vào mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Một thời gian dài, Tề Duệ không về nhà để nghỉ ngơi. Mộ Tư Nguyệt hy vọng rằng anh sẽ tiếp tục như vậy. Như thế, sẽ không phải chịu cảnh ngủ chung giường.
Ôm chăn mềm và nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, cô ngủ thiếp đi, nhưng Mộ Tư Nguyệt có chút bồn chồn. Đêm khuya, trời mưa to, tiếng mưa đánh thức Mộ Tư Nguyệt.
Cô ngồi dậy, và ngay khi cô ngước lên, cô rất ngạc nhiên khi thấy một hình bóng bước ra khỏi phòng tắm, hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau.
Tề Duệ vừa mới tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm trên người, mái tóc đen ngắn với những giọt nước nhỏ giọt nhẹ chảy trên ngực. Mộ Tư Nguyệt nhìn người đàn ông mỹ lệ này với vẻ mặt cứng đờ.
"Mộ Tư Nguyệt, tại sao lại nhìn chằm chằm vào tôi?" Tề Duệ phản ứng trước, hỏi với giọng nghiêm túc, "Giống như cô rất.. thèm muốn.."