Editor: vanthanhk
Úy Hải Lam nghe xong lời của Vương San, khuôn mặt nhỏ nhắn xưa nay lạnh lùng chợt chuyển thành nghiêm trang nặng nề.
Chủ thẩm mỹ viện, nhà tạo mẫu tóc chính đã đi đến bên cạnh.
Vương San đang cùng anh ta nói chuyện với nhau, dặn đi dặn lại
“ Ông chủ, xin thiết kế cho tiểu thư của tôi một kiểu tóc thật thích hợp, phải mới hơn, đẹp hơn “
“ Yên tâm, cứ để cho tôi, tôi nhất định khiến tiểu thư hài lòng.” Ông chủ thẩm mỹ viện cười đồng ý, nhìn cô nhân viên phân phó “ Đưa quý tiểu thư đi gội đầu trước”
Cô nhân viên đưa tay thủ thế mời:” Tiểu thư, xin mời tới bên này.”
Úy Hải Lam lại giống như không hề nghe thấy, cứ đứng như vậy không nhúc nhích. Mọi người có chút buồn bực, cô thế nào mà không có phản ứng gì cả.
“ Tiểu thư?” Cô nhân viên nhắc thêm một tiếng, Úy Hải Lâm vẫn là không nhúc nhích
“ Úy tiểu thư, cô đi gội đầu trước.” Vương San nhẹ nhàng nói, kinh ngạc với sự khác thường của Úy Hải Lam.
Úy Hải Lam lạnh lùng quét mắt nhìn những ánh mắt hồ nghi trước mặt mình, cô cao ngạo không dế thân gần, chỉ với ánh mắt kia, đã đủ dũng khí bức người bén nhọn, cô rốt cuộc cũng mở miệng, là khẳng định, là cứng rắn cự tuyệt, không cho người nào phản bác nữa
“ Tôi không cần đổi kiểu tóc, tôi không cắt ngắn”
“ Úy tiểu thư …”
“ Tôi không cần!!”
…
Mọi người chỉ cho là cô tiểu thư kia nhốn nháo khó tính, vì vậy không còn cách nào khác, vừa trấn an, vừa khuyện nhủ, chỉ muốn cô nàng mau hết giận. Nhưng rốt cuộc, cô tiểu thư kia vẫn cố chấp, chỉ ngồi ở đó trầm mặc không nói, mặc cho một nhóm người nói đến hết lời, vô luận thế nào cũng chỉ là vô ích.
Giằng co gần một tiếng đồng hồ, ông chủ thẩm mỹ viện đành thở dài
“ Nếu không thì ngày khác đến vậy.”
Vương San là theo lệnh mà tới, cô làm sao có thể quyết định, không thể làm gì hơn là lấy điện thoại ra báo lại tình huống.
“ Cái gì? Lôi tiên sinh muốn qua đây?” Nghe một phụ tá đầu bên kia điện thoại nói, Vương San không khỏi ngạc nhiên.Sáng hôm nay có một vụ án ở tòa, lại nhìn đồng hồ, bây giờ hẳn là phải đang trên đường đến tòa án rồi chứ nhỉ?
Chỉ là, Lôi Thiệu Hành đúng là đang trên đường đi đến tòa án, nhưng chỉ phút sau, lại đang có mặt ở thẩm mỹ viện này.
Cửa kính bị đẩy ra, Lôi Thiệu Hành mạnh mẽ vang dội bước vào. Anh mặc âu phục đen so với thường ngày càng thêm uy nghiêm, áo sơ mi trắng, cà vạt màu xanh dương, nhưng thật bội phục là trời nóng như vậy, anh vẫn có thể như vậy mặc rất nghiêm túc, còn làm cho người xung quanh có cảm giác nóng bức bí bách vô cùng.
“ Lôi tiên sinh “ Vương San vội đi tới phía Lôi Thiệu Hành
“ Người đâu?”Anh giọng đều đều hỏi
Vương San chỉ phương hướng “ Ở bên kia “
Lôi Thiệu Hành nhìn theo, thấy trước mắt mình là một bóng dáng mảnh khảnh đang ngồi bên cửa sổ.
Cửa sổ sát đất sáng ngời, tóc Úy Hải Lam dài nửa che nữa hé mở hai gò má, tay nhỏ bé chống lên bệ cửa sổ thủy tinh, nhìn ra đường xem người đi lui đi tới, lông mi thật dài ở dưới đôi mắt trống rỗng, cô như vậy cứ giống như một con chim nhỏ bị cầm tù. Nhìn hình ảnh cô đơn trước mắt, ai ngờ được cô lại cương quyết bướng bỉnh, Lôi Thiệu Hành không khỏi thấy tức giận lan tràn.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân, từ mặt kính thủy tính hiện ta bóng dáng cao lớn, Úy Hải Lam cũng không quay đầu.
Lôi Thiệu Hành cũng không vội nói chuyện với cô, chỉ mĩm cười mà nói
“ Cô ấy cứ thích cáu kỉnh như vậy đấy, mọi người chỉ cần coi chuyện gì cũng không có là được “
Úy Hải Lam từ từ nghiêng đầu, mắt to trong suốt đối mặt với Lôi Thiệu Hành, nói từng chữ kiên định
"Tôi không cắt tóc."