"Này...." Nghe thấy lời kháng cự của cô, chủ thẩm mỹ viện tương đối khó xử, thực tế cũng không dám tiến lên.
"Cứ việc cắt đi, cô ấy chỉ là một đứa trẻ không hiểu chuyện thôi." Lôi Thiệu Hành tình ý sâu xa thở dài, chỉ cần giọng nói của anh cũng đủ khiến cho người khác bồi hồi.
Úy Hải Lam lại hét lên, vẫn như cũ là ba chữ kia "Tôi không cắt!"
Lôi Thiệu Hành phóng tầm mắt về phía cô, xuyên qua lớp không khí, thẳng tắp rơi trên mặt cô. Xưa nay cô luôn không chống đối, có cảm giác vô vị, mềm mại, nhu thuận, nghe lời, là một con búp bê không biết tức giận. Vậy mà giờ phút này trong đôi mắt đen tuyền vô thần xinh đẹp ấy không phản chiếu bất kỳ vật nào khác, nó còn xẹt ra tia lửa, biến cô trở nên minh diễm.
Anh đột nhiên nhớ đến buổi tối ba năm trước, anh không đến quảng trường Hòa Bình như đã hẹn, đáy mắt cô cũng toát nên tia lửa như vậy, trong nháy mắt xẹt qua.
Lôi Thiệu Hành từ từ đến trược mặt cô, cánh tay to lớn đỡ lấy phần lưng ghế, kéo chiếc ghế ra.
Anh ung dung khom lưng, còn cô dĩ nhiên chính là đối mặt với anh. Vài sợi tóc rơi chằng chịt trên trán, che đi con ngươi màu đen của anh, mơ hồ nhưng cũng sâu thẳm vô tận, nụ cười ngưng đọng, lời nói vừa rồi lại dịu dàng như vậy, giống như không phải là giọng của anh, làn môi mỏng của anh lại nhấp nháy. " Trời nóng như vậy, cắt tóc sẽ thấy thoải mái hơn một chút. Không cần phải cáu kỉnh, khiến người khác khó xử, như vậy rất xấu, em xem rất nhiều người như vậy đều đang chờ đợi để hầu hạ một mình em, em ngoan ngoãn nghe lời nào."
"Tôi không cắt." Úy Hải Lam vẫn cố chấp như lúc ban đầu, giống như đỉnh Thái Sơn không cách nào có thể lay dộng.
Lôi Thiệu Hành vuốt ve mái tóc cô, dịu dàng hỏi. "Em nói cái gì?"
"Tôi nói tôi không cắt!" Cô gằng từng chữ rất rõ ràng, thẳng thừng từ chối anh.
Anh hàng ngày là ngu công, dời những thứ bất động đi là chuyện khá đơn giản.
Lôi Thiệu Hành giận quá hóa cười, bàn tay lớn lập tức xoa xoa mái tóc cô, không chút luyến tiếc thu tay về, quay lưng lại quát. "Cắt đi cho tôi."
Úy Hải Lam đột nhiên nhảy dựng lên, buồn bực ôm lấy mái đầu muốn chạy thoát. Nhưng cô còn chưa chạy được vài bước, đã bị bắt được, ấn vào chỗ cũ.
Cô hoảng sợ quay đầu lại, bị tuấn nhan lãnh khốc tà nịnh của anh làm giật mình, nghiến chặt răng không nói được nửa chữ.
Anh lạnh lừng quát lớn. "Lấy kéo ra!"
Lập tức có người cảm thấy nơm nớp lo sợ, anh rất nhanh túm lấy mái tóc dài đẹp đẽ của cô, không chớp mắt một đao cắt bỏ.
Một tiếng "Rắc rắc", giống như nghe được tiếng vỡ.
Úy Hải Lam đã không còn có phản ứng, đầu cảm thấy nhẹ đi rất nhiều, một nhúm tơ tằm đen mượt rơi trên mặt đất. Bên tai cô là vô số âm thanh vây quanh, nhất thời không phân biệt rõ.
"Kế tiếp giao cho các người!" Lôi Thiệu hành cười nói.
"Lôi tiên sinh đii thong thả." Vương San nói.
Nhà tạo mẫu tóc vừa định tiến lên, lại kinh hô. "Tại sao lại khóc!"
Mọi người tất thảy đều kinh ngạc, nháo nhào xem cô.
Lôi Thiệu Hành vốn đã bước đến đầu câu thang, bỗng dưng ngoái đầu lại.
ÚY Hải Lam siết chặt tay, cả một tiếng độnng cũng không phát ra, chỉ có hai hàng nước mắt ríu rít chảy từ hóc mắt xuống, cả nước mắt, dường như cũng không thuộc về cô.
Anh quay trở lại, đến trước mặt cô, đột nhiên khom người quỳ gối, nhìn thẳng vào cô. Nhìn như vậy rất lâu, trống trải yên lặng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, da thịt mềm mại, chất lỏng mặn chát, nụ hôn đầu của họ xen lẫn trong tiếng khóc nấc của cô, anh khàn giọng dỗ dành. "Đứa bé ngoan là không được khóc."
.....................
Những chương càng về sau sẽ càng dài ra.....