Kiều Khải Dương nhắm mắt, nhớ tới cô từng nói với mình về sáng ý thiết kế quản cáo này, thì lại càng phát hiện ra được một âm mưu trong đó, một âm mưu khổng lồ.
Tức giận ngược lại cười, ánh mắt lạnh lùng của Kiều Khải Dương mang theo chút ngoan ý, nghiến răng nói giọng: "Cô TMD cút xa tôi ra một chút. . . . . ."
Người phụ nữ này này, đê tiện đến độ làm cho anh phải ghê tỏm.
Nói xong anh cúp điện thoại, lạnh lùng nhét vào trong xe.
Câu nói cuối cùng đó, làm cho Nhan Mục Nhiễm cảm thấy nhục nhã thêm một lần nữa
Cô run rẩy cúp điện thoại, mắt đỏ ngầu nhìn xung quanh, hận ý trong lòng càng lúc càng đậm, cô hy vọng có thể dùng lời nói để thuyết phục, Kiều Khải Dương cũng không đần, anh ta hoàn toàn có thể nghĩ ra cách để cứu Lan Khê, nhưng mấu chốt lại ở chỗ này, anh ta có thật sự làm vậy không.
Ngón tay run rẩy rất nhấn phím điện thoại, Nhan Mục Nhiễm thê luông nhìn ra ngoài, mặt tràn đầy đau thương.
Cô không thể cứ như vậy mà ở lại Los Angeles mãi.
Dù là đã rơi xuống nông nỗi này. . . . . .
Dù Mộ Yến Thần đã biết những chuyện hèn hạ độc ác mà cô đã làm! !
Nhưng cô lại không cam tâm. . . . . . Không cam lòng công sức của mình trong suốt bốn năm qua tan thành mây khói!
Yến Thần. . . . . .
Trong lòng gọi thầm cái tên này, đau không thể tả.
. . . . . .
Mà giờ khắc này xe taxi đã chạy đến sân bay.
Kiều Khải Dương mở mắt ra, từ trong kính chiếu hậu có thể nhìn thấy đôi môi tái nhợt đang mím chặt lại của mình, đó chính là màu sắc do bị Nhan Mục Nhiễm chọc giận.
Vừa rồi lúc giả vờ ngủ ở trên xe, anh đột nhiên lại nhớ đến một năm nào đó ở thành phố C, nhớ lại cảnh lần đầu tiên gặp được Lan Khê.
Rất kỳ quái, cô ở trong trí nhớ của anh không giống nhau, cho nên những cảnh này, đã lâu lắm rồi anh vẫn chưa nhớ lại.
Nhưng trong giây lát, anh liền hiểu rõ, cô có thể vì những chuyện đó, có thể vứt bỏ tất cả mọi thứ, thậm chí bỏ cả sinh mạng.
Anh mắt lạnh lùng rũ xuống, anh móc bóp ra trả tiền: "Không cần thối."
Kéo valy xuống xe, một thân lạnh lùng cương quyết đứng ở cửa sân bay, trong lòng anh cũng đã đưa ra quyết định.
Mộ Lan Khê, anh có thể cảm thấy được rằng. . . . . . Anh thật sự rất yêu em .
Nếu không.
Kiều Khải Dương anh chưa từng vì bất luận kẻ nào mà trở nên điên cuồng như thế này.
Lúc về đến thành phố A thì trời đã sáng, sắc trời sáng lên, đầy ánh nắng măt trời .
Lúc chưa về tới thì thành phố A đã mưa mấy trận, nên trời trở lạnh.
Vừa mở máy lên thì có rất nhiều tin nhắn gửi tới, Lan Khê nhìn một chút, thậm chí có số điện thoại ở văn phòng của Tống Mẫn Tuệ, gương mặt trắng nỏn của cơ tím đi, rất không tự nhiên, xoay người nhẹ nhàng ôm người đàn ông bên cạnh.
"Em về trước đi, anh đến công ty xử lý chút chuyện, tối anh sẽ về với em." Mộ Yến Thần cũng ôm lấy cô, ngón tay dài nhẹ nhàng vừa vuốt ve mái tóc cô vừa nói nói.
TRong lòng Lan Khê run lên!
—— Anh có chuyện cần xử lý? Là chuyện gì?
"Anh ngồi máy bay lâu như vậy, chẳng lẽ không nghỉ ngơi một chút mà lại đi ngay sao? Chuyện gì gấp như vậy?" Cô ngưỡng mặt lên hỏi.
Ánh mắt của Mộ Yến rũ xuống vô cùng mê hoặc, hôn lên trán của cô một cái: "Ngoan. Đây là thói quen của anh."
Tiết tấu bận rộn này anh luôn không bao giờ làm sai, lại càng không muốn ] nghỉ ngơi.
Lan Khê khẽ đau lòng, trước mặt tài xế nên không dám thân mật với anh, Mộ Yến Thần lại đưa mắt nhìn vào mắt của cô, nhẹ nhàng nâng cằm lên hôn cô một cái, cô run lên muốn lùi về phía sau thì lại bị anh giữ chặt lấy, môi mỏng im lặng ở trên môi mềm mại của cô trằn trọc, gậm nhắm, cạy mở, cắn nuốt đôi môi mềm mại của cô.
Lan Khê bị nụ hôn nất ngờ này làm cho choáng váng
Xe chậm rãi dừng ở dưới nàh trọ của cô
"Mộ tiên sinh, chúng ta đã đến nơi." Người đàn ông phía trước trầm giọng nói, biết điều không hề nhìn lên kính chiếu hậu.
Mộ Yến Thần buông môi cô ra, vỗ vỗ vào sau ót của cô: "Vào nhà trước đi."
Lan Khê từ trong mơ màn tỉnh táo trở lại, mặt đỏ lên, giọng khàn khàn nói: "Anh. . . . . . Em có lời muốn nói với anh."
—— Về vụ việc ăn cắp sáng ý, cô không cần anh đỡ dùm, cô biết sẽ không có cách nào tránh được.
Ánh mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn thẳng vào trong mắt cảu cô, sau đó trở nên lạnh nhạt, hôn cô cái nữa: "Vào nhà đi."
Nhìn dáng dấp, hình như anh không có thời gian để nghe.
Mặt của Lan Khê càng lúc càng đỏ hơn, cô biết Mộ yến Thần luôn bận rộn chuyện của công ty, nếu như cô cứ dây dưa mãi thì có vẻ làm kiêu, vì vậy liền nghe lời xoay người xuống xe, vừa mở cửa x era thì bàn tay to lớn của anh từ phía sau đưa tới.
Lan Khê không hiểu ngoái đầu nhìn lại.
Mộ Yến Thần cởi áo khoác trên người ra, bao chặt cô lại, rồi giúp cô mở cửa xe ra
Lan Khê u mê, theo bản năng níu chặt áo của anh bước xuống xe.
Tài xế nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn đi hướng khác, rồi lạnh nhạt dời đi, hình như là đang nhìn theo bóng lưng của cô ——
Lan Khê nghiên đầu thì nhìn thấy, mới sáng sớm, trước cửa nhà trọ của cô đã có một người đứng ở đó.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày lại rồi thả ra, gọi: "Học trưởng!"
Một tiếng này, có chút lệ thuộc, cũng có chút uất ức, giống như đã lâu không gặp, rất nhiều chuyện động trời đã xảy ra.
Kỷ Hằng thấy cô, khóe miệng tự nhiên nở ra nụ cười nhẹ .
"Về rồi hả?" Anh hỏi.
"Dạ, em mới từ sân bay về đây! Sao anh biết được giờ nào em về vậy? Anh. . . . . . đặc biệt ở đây chờ em sao?" Lan Khê nhìn anh, anh lái xe tới, nhưng lại cố tình đứng ở bên ngoài đợi.
"Đợi cũng không lâu lắm, là Bran¬da nói cho anh biết giờ nào em về, " Kỷ Hằng cười một tiếng, vẫn ưu nhã ôn hòa như cũ, trong tươi cười lại dẫn theo vẻ đau thương, "Em không lên nhà sao?"
Ánh mắt chạm vào ánh mắt của anh, ánh mắt trong trẻo của Lan Khê trở nên ảm đạm, cố gắng gượng cười lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ: "Em lên trước!"
Lúc hai người đi lên đến lầu thì đúng lúc điện thoại reo lên, cô lấy ra xem thì thấy là số của công ty, do dự một hồi không dám nhận, trên bức tường cẩm thạch hiện lên gương mặt thống khổ của cô.
Kỷ Hằng ở phía sau vỗ vỗ vai của cô, đi lên trước giúp cô nhấn nút thang máy.
Lan Khê cảm kích ở trong lòng, nhìn lên nút hiện tầng trong thang máy thì đột nhiên nhớ ra gì đó, mặt đỏ lên, ngước mắt nói: "Học trưởng, em. . . . . . Em rời khỏi đây rất vội vàng, cho nên trong nhà vẫn chưa dọn dẹp, có thể. . . . . ."
Có thể sẽ có chút rối loạn , có chút không sạch sẽ, thậm chí. . . . . .
Còn có dấu vết của cô và Mộ Yến Thần để lại.
Kỷ Hằng kéo hông của cô vào trong thang máy, ánh mắt nhu hòa nhìn cô: "Em còn sợ anh thấy nữa hả?"
Lan Khê đối mặt với anh, cũng không nhịn được cười lên.
Ừ, trên cái thế giới này chắc chắn sẽ có một người như vậy, một người làm cho tâm hồn cô không bị ngăn cách.
Nhưng cô thì không phải, luôn luôn làm cho những người yêu thương cô bị tổn thương.
Nghĩ đi nghĩ lại hốc mắt của cô lại ướt đi .
Đi vào trong nhà, hơi thở ấm áp còn lưu lại ập vào trong mặt, mặc dù không khí không khí mát mẻ nhưng Lan Khê lại thấy rất ấm áp, đi vào nhà nhiệt tình gọi anh: "Học trưởng anh vào đi, không cần thay dép đâu!"
Kỷ Hằng cười nhẹ, nhàn nhạt nhìn lướt qua bố cục trong nhà.
—— Gần như không khác gì lắm so với lúc cô mới chuyển vào, chỉ là đồ dùng uống trà lại dành cho hai người, trên ghế salon dài lại có thêm một cái gối lớn, trên giá sách cũng có thêm rất nhiều tạp chí về tài chính.
Trở lại thành phố A thì trời đã rạng sáng. Cảnh sắc bắt đầu sáng dần, nhưng trời lại giá lạnh đến đóng băng.
Mùa thu ở thành phố A, hình như không ngày nào là không có mưa, trời càng lúc càng lạnh.
Vừa mới khởi động máy lập tức có hàng loạt số điện thoại và tin nhắn hiện ra. Lan Khê nhìn một chút, thậm chí có cả số điện thoại ở văn phòng do Tống Mẫn Tuệ gọi đến. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vốn hồng hào bị giá lạnh trở nên trắng bợt. Cực kỳ mất tự nhiên, cô xoay người nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông bên cạnh.
"Để anh đưa em về nhà trước, rồi đến công ty để xử lý chút chuyện, buổi tối sẽ trở về với em." Mộ Yến Thần cũng ôm lấy cô, ngón tay thon dài vừa nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve mái tóc vừa nói với cô.
Trong lòng Lan Khê run lên! diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.
... Anh phải xử lý công việc sao? Chuyện gì vậy?
"Anh cũng ngồi máy bay quá lâu, chẳng lẽ không nghỉ ngơi một chút mà đã lại đi? Chuyện gì mà cấp bách như thế?" Cô ngửa mặt lên hỏi.
Mộ Yến Thần khép hờ mi mắt, gương mặt đầy mị hoặc cúi xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn: "Ngoan. Anh đã quen rồi."
Nhịp điệu làm việc không cho phép anh được sai thời gian, lại càng không cho phép có thời gian nghỉ ngơi.
Lan Khê có chút đau lòng, nhưng bởi vì trong xe có người ngồi ở phía trước nên cô không dám lớn mật có chút vô cùng thân thiết với anh. Nhưng Mộ Yến Thần lại chăm chú nhìn cô, trong con ngươi của anh lóe ra những tia sáng, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô cúi xuống đặt một nụ hôn. Cô run lên một cái muốn lui về phía sau, trong nháy mắt anh giữ chặt cô lại, đôi môi mỏng yên lặng trằn trọc trên đôi môi mềm mại của cô, ngậm chặt, tiếp đó cạy mở kia hai phiến môi mềm mại xinh đẹp của cô mà cắn nuốt .
Lan Khê bị nụ hôn trộm bất thình lình, tình cảm bị kích thích mãnh liệt khiến cho đầu váng mắt hoa.
Xa chậm rãi dừng lại ở dưới lầu khu nhà trọ của cô.
"Mộ tiên sinh, chúng ta đã đến nơi." Người đàn ông ở phía trước trầm giọng nói, cực kỳ biết điều, không hề liếc nhìn vào kính chiếu hậu.
Mộ Yến Thần buông ra đôi môi của cô ra, vỗ vỗ vào sau gáy: "Em lên nhà trước đi."
Lan Khê chìm trong nụ hôn vụng trộm chợt thanh tỉnh, sắc mặt đỏ lên, tiếng nói khàn khàn nói: "Anh. . . Em có lời muốn nói với anh."
...Về vụ sao chép đồ án kia, cô không muốn anh tới để chống đỡ thay cô, cô cũng biết hoàn toàn không có cách nào để chống đỡ được.
Đôi mắt thâm thúy của Mộ Yến Thần nhìn sâu vào trong đôi mắt như một đầm nước trong veo của cô, lại đặt một nụ hôn nhẹ vào trán của cô: "Em vào đi."
Xem ra, anh không có thời gian nghe.
Khuôn mặt của Lan Khê thoáng chốc trở nên đỏ hơn một chút. Cô biết Mộ Yến Thần phải vội vàng tới công ty không phải chỉ vì một chuyện này, nếu cô còn làm phiền e rằng có vẻ làm kiêu, vì thế cô ngoan ngoãn nghe lời xoay người xuống xe. Vừa định mở cửa xe, trong nháy mắt bàn tay to của anh lại từ phía sau vươn tới ngăn cô lại.
Lan Khê khó hiểu ngoái đầu nhìn lại.
Mộ Yến Thần cởi chiếc áo bành tô trên người, kéo cô vào trong lòng quấn chiếc áo quanh cô thật chặt, lúc này mới mở cửa giúp cô.
Lan Khê bối rối, theo bản năng túm chặt chiếc áo của anh rồi đi xuống xe.
Xe chạy đi, trong nháy mắt nhìn thấy ánh mắt lạnh bạc của Mộ Yến Thần giống như thoáng nhìn về phía bên này, sau đó lại lạnh nhạt dời đi, ánh mắt hình như là nhìn hướng về phía sau lưng cô...
Lan Khê quay đầu lại cũng mới nhìn thấy, thời gian còn sớm, vậy mà ở dưới nhà trọ của cô có một người đang đứng đợi.
Mi tâm Lan Khê đang nhíu lại liền nhẹ nhàng giãn ra, Lan Khê kêu lên: "Học trưởng!"
Một tiếng gọi ấy, như có chút ỷ lại, cũng có chút tủi thân, giống như đã một thời gian thật lâu mà không gặp nhau, đã có rất nhiều chuyện long trời lở đất xảy ra vậy.
Kỷ Hằng nhìn thấy cô, nụ cười trên khóe miệng tự nhiên trở nên yếu ớt.
"Em đã về rồi sao?" Anh hỏi.
"Vâng, em vừa xuống máy bay.
Máy bay vừa mới hạ cánh, sao anh biết thời gian cụ thể như vậy? Hay là. . . anh vẫn luôn đứng đây để chờ em vậy?" Lan Khê nhìn về phía đằng sau anh, anh lái xe tới đây nhưng lại lại cứ một mực đứng ở bên ngoài chờ cô.
"Cũng không đợi lâu lắm, là Branda đã nói cho anh biết thời gian... " Kỷ Hằng cười, vẫn tao nhã ôn hòa như cũ, nhưng trong vẻ tươi cười vẫn mang theo một tia đau thương, "Em không lên nhà sao?"
Chạm vào ánh mắt của anh, ánh mắt trong trẻo của Lan Khê cũng thoáng vẻ u ám, khóe miệng với lúm đồng tiền nho nhỏ cố gắng bật lên câu nói: "Em lên đây!"
Khi hai người vừa đi lên lầu, di động của Lan Khê cũng vừa vặn đổ chuông. Cô lấy ra xem, là điện thoại của công ty, do dự một chút nhưng cô cũng không dám nhận, hình ảnh phản chiếu gương mặt cô ở trên mặt tường bằng đá cẩm thạch thoáng qua một chút đau thương kịch liệt.
Kỷ Hằng ở phía sau vỗ vỗ vai cô, đi lên phía trước giúp cô ấn nút thang máy tầng trệt.
Trong lòng Lan Khê xẹt qua một tia thật cảm kích, khi nhìn thấy thang máy từ tầng trên đi xuống tầng trệt, đột nhiên như nhớ tới chuyện gì đó, chợt cô đỏ mặt ngước mắt lên nói: "Học trưởng, em. . . Khi em ra khỏi nhà do cực kỳ vội vàng, nên chưa kịp thu dọn đồ ở trong nhà, sợ rằng. . ."
Sợ rằng sẽ có chút bề bộn, có chút không sạch sẽ, thậm chí. . .
Còn có dấu vết của cô và Mộ Yến Thần sau trận quấn quít...
Kỷ Hằng ôm hờ vào thắt lưng của cô đi vào thang máy, ném sang một ánh mắt đầy nhu hòa: "Em còn sợ anh trông thấy gì đó hay sao?"
Lan Khê đang đứng đối diện với anh, cũng không nhịn được liền cười rộ lên.
Đúng vậy, tất cả thế giới này, đây là người duy nhất khiến cô thật sự không chút mảy may phải bận tâm khúc mắc.
Nhưng mà, có phải cô cũng không nên làm cho người luôn luôn quan tâm đến cô bị thất vọng trong lúc này hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, vậy mà tròng mắt cô đã thoáng nổi lên hơi ươn ướt.
Đi vào trong nhà, bầu không khí ấm áp còn sót lại ập ngay vào mặt. Mặc dù không khí không được trong lành lắm, nhưng mà trong lòng Lan Khê thật ấm áp. Vừa đi vào cửa, cô đã gọi anh thật nhiệt tình: "Học trưởng anh vào đi, không cần đổi dép lê đâu!"
Kỷ Hằng cười yếu ớt, hờ hững nhìn lướt qua bố cục ở trong phòng.
... Dường như so với khi cô chuyển vào, lúc này bài trí trong phòng cũng không có gì khác nhau, chỉ có bộ cốc uống trà đã đổi thành của hai người, vẫn một chiếc gối ôm đặt trên đệm ghế sofa dài, trên giá sách lại vẫn để một số tờ tạp chí tin tức thời sự về cổ phiếu tài chính và kinh tế lẫn tạp chí quân sự.
Mới vừa tiện tay lật đi lật lại, Lan Khê đã rót nước nóng trong chiếc phích điện vào trong cốc uống trà rồi bưng tới mời anh.
Kỷ Hằng đón lấy, thản nhiên nói: " Anh đã biết chuyện của em ở Los Angeles rồi."
Tay Lan Khê run lên, cái chén suýt nữa rơi xuống đất.
Ngước cặp mắt như nước lên, bên trong ẩn chứa một chút hơi nước nong nóng, cô thoáng hiện một nét cười khó coi: "Cho nên không chỉ có anh, mọi người trong công ty trên dưới đều đã biết rõ rồi phải không?"
Kỷ Hằng nhìn ánh mắt cô liền cảm thấy khó chịu, anh mở to đôi mắt tinh nhanh đi qua ngồi ở trên ghế sofa: "Kiều tổng giám đốc không trở về cùng với em sao?"
"William nói hắn muốn ở lại thêm một ngày, em cũng không biết rốt cuộc hắn định làm cái gì." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê ảm đạm, cô đi qua cầm lấy chiếc gối ôm nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, ngồi đối diện với anh.
Kỷ Hằng bưng cốc nước nói: "Lan Khê, chẳng lẽ em không thông báo một câu cho anh trai em biết hay sao, chuyện này em định thế nào đây?"
Lan Khê ngước đôi mắt trong như nước lên: "Học trưởng, vì sao câu đầu tiên anh không chút hỏi em , có phải em đã thực sự sao chép ý sáng tạo của đối phương hay không?"
"Em là do một tay anh đào tạo nên, em như thế nào, chẳng lẽ anh lại không biết hay sao?"
"Vậy chắc hẳn anh cũng đã thấy, so sánh ý sáng tạo của hai bên, hoàn toàn hầu như không có những điểm khác biệt đáng kể, đôi khi đến ngay bản thân em cũng không tin nổi, càng xem càng cảm thấy như chính mình trước đây đã từng gặp bản thiết kế này ở nơi nào đó, nếu không làm sao có thể giống nhau như thế."
Kỷ Hằng dừng một chút, chăm chú nhìn vào mặt cô: "Lan Khê, em không tự tin vào mình sao?"
Cặp mắt của Lan Khê đột nhiên run lên!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cô ôm chiếc gối ôm thật chặt, đầy căng thẳng, mãi một lúc lâu mới ngẩng mặt lên, nói giọng khàn khàn: "Anh trai em không phải là người không phân biệt được trắng đen như thế. Trước khi hai công ty hợp tác, cũng đã từng có quan hệ làm ăn chung. Anh nên biết, nếu bản thiết kế không đáp ứng đầy đủ những điều kiện anh ấy đã đưa ra, có thể nói, chắc chắn anh ấy tuyệt đối sẽ không chọn dùng, cho dù em có phải là em gái anh ấy hay không, công tác và tình cảm là hai chuyện khác nhau."
Kỷ Hằng nghe xong, hồi lâu rốt cục cũng hiểu rõ ràng.
Một nét chua xót thoáng hiện không sao ức chế nổi nở rộ trên môi, anh nói: "Chẳng lẽ em sợ rằng nếu bị thua kiện, em phải gánh chịu tội danh, bởi vì em có vết nhơ nên anh ta sẽ không thích em nữa phải không?"
Trong lòng Lan Khê cả kinh!
Cô cơ hồ liền muốn thốt ra ý kiến thật ấu trĩ phản bác lại Kỷ Hằng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt của anh thì đột nhiên cô lại có chút thiếu tự tin, ánh mắt vội né tránh không dám nhìn anh!!!
Kỷ Hằng bật cười ra tiếng: "Lan Khê, em thực ngây thơ."
Lan Khê có chút thẹn quá thành giận, cầm cái gối ôm mềm mại lên ném về phía anh!
Dĩ nhiên Kỷ Hằng cũng không trốn chạy, dù sao chiếc gối đập vào người cũng không đau, chẳng qua anh cảm thấy cái đập mềm mại kia bỗng chốc như đập vào trong lòng anh, khiến lòng anh đau đến lợi hại... Anh nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu cái không khí nồng đậm hơi thở của hai người ở trong căn phòng này. Kỷ Hằng sợ chính mình nếu còn ở lại nữa nhất định sẽ không chịu nổi, bèn lên tiếng nói: "Lan Khê, anh đến là muốn nói với em rằng, nếu quả thật sẽ phải ra toà, em đừng kiêng nể bất cứ điều gì, nếu như cần phải có người làm chứng cho những tác phẩm trước kia của em, em có thể đến tìm anh... nếu thật sự anh có thể nói giúp em."
Lan Khê nhìn anh, trong lòng thoáng cảm động, gật gật đầu.
Kỷ Hằng nhìn đồng hồ: "Không còn sớm anh phải đi làm, em có muốn đi cùng với anh hay không?"
Nghĩ tới việc đến công ty sẽ phải đối mặt với nhiều nghi ngờ như vậy, Lan Khê lại đau đầu, cô vùi đầu thật sâu ở trong gối ôm. Một lúc lâu sau, cô mới ngửng khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng hiện một chút nhợt nhạt lên: "Em thật sự không muốn đi. . ."
Nhưng rồi cô lại cười cười, vẻ mặt vừa đau thương lại vừa kiên cường: "Nhưng có lẽ nên đi cùng anh sẽ hay hơn."
Lan Khê, là chính mày nói muốn đối mặt đấy nhé!
Cô đứng dậy định đi thay quần áo, mobile phone đột nhiên lại truyền đến một dòng tin nhắn, Lan Khê cúi người cầm lấy liếc nhìn một cái, là tin nhắn của Tiểu Kha, đoạn tin nhắn chỉ đơn giản có mấy chữ, nhưng lại gây một chấn động khiến lòng cô thấy kinh hãi, tay cô run lên suýt nữa làm rơi điện thoại di động xuống đất.
Kỷ Hằng chú ý tới vẻ khác thường của cô.
Anh nhíu mi lại, hỏi: "Làm sao vậy?"
Hơi thở của Lan Khê cũng đã bắt đầu bất ổn.
Mãi một lúc lâu sau, cô mới ngước mắt lên, gương mặt tái nhợt đi không sao kiềm chế nổi, nói giọng khàn khàn: "Học trưởng, em. . ."
"Từ giờ trở đi, em sẽ không được đi làm nữa rồi."
Cùng với tiếng gầm rú cực đại, chiếc máy bay lượn một vòng ở trong không trung thành một đường cong.
Kiều Khải Dương sợ mình quay trở về đã quá muộn.
Máy bay đường dài, TMD, làm người ta bị lăn qua lăn lại sắp chết mất rồi đây.
Từ sân bay đi ra, gân cốt của Kiều Khải Dương cử động cứng ngắc, anh đeo kính mắt để giảm bớt sự chói chang của ánh nắng chiếu vào mắt, ánh nắng rực rỡ khắp thành phố A , nhưng nhiệt độ lại vẫn như cũ, lạnh thấu xương... Kiều Khải Dương vừa mở mobile phone ra, mấy chục tin nhắn chưa kịp xem, lại tiếp tục có tin nhắn khác nhanh chóng gửi tới.
Anh mặc kệ những tin nhắn phía trước, chọn tin nhắn mới nhất mở ra để xem nội dung. Vừa nhìn thấy thông báo trong tin nhắn kia, lúc đó, gương mặt tuấn tú thoáng chốc trở nên tái nhợt!
Anh không thể tin vào nội dung tin nhắn anh đang nhìn trước mắt.
Tay run nhè nhẹ, anh tìm trong danh bạ số di động của Tống Mẫn Tuệ, ai ngờ gọi mấy lần cũng không thông.
Sau cùng anh gọi điện thoại cho trợ lý tổng giám đốc, rốt cục cũng có người nhận rồi.
"Mẹ tôi đâu?" Anh lạnh giọng hỏi.
"Kiều thiếu, Tổng giám đốc đang họp. . ."
"Anh lập tức bảo bà ấy nhận điện thoại của tôi, hoặc là chính anh tới giải thích cho tôi, lúc này đang có chuyện gì xảy ra!" Kiều Khải Dương nghiến răng nói.
Trợ lý dừng một chút: "Kiều thiếu, Tổng giám đốc đã ghi rất rõ ràng ở trong bưu kiện rồi. . ."
"Rõ ràng cái gì?" Kiều Khải Dương cười lạnh, cắt ngang lời nói của ông ta "Ngay cả tôi cũng còn chưa thể biết rõ ràng sự việc, làm sao bà ấy có thể nói đã biết rõ ràng được đây??? Anh nhớ nói hộ với bà ấy một tiếng, đêm nay tôi không trở về nhà, để cho bà ấy đi mà giữ gìn cái đống của cải cho tuổi già của bà ấy, xem có cực kỳ an tâm được hay không! Anh nhớ nói đấy nhé!”
Trợ lý quýnh lên: "Kiều thiếu. . . Kiều thiếu? !"
Chỉ có tiếng "Đô đô đô" truyền đến, chứng tỏ, Kiều Khải Dương đã cúp điện thoại.
Đôi mắt rét lạnh như băng mang theo sát khí nhìn quét bốn phía, anh cảm thấy sống lưng lạnh buốt, chưa từng bao giờ anh mong muốn gặp được Mộ Lan Khê như giờ phút hiện tại. Không biết vì sao trong đầu anh lại bắt đầu hiện lên hình ảnh khi anh gặp cô vài năm trước... Thời điểm ấy, cô ở giữa sự hắc ám vẫn giữ nguyên vẻ trong trẻo như nước, đôi mắt vẫn như vậy, trong đó mang theo vẻ kiên định tuyệt đối. Có lẽ đó là tất cả nguyên nhân làm anh động tâm với cô.
Trong phòng họp lớn của Digland York ...
Không khí từ lúc xế chiều bắt đầu trở nên xơ xác tiêu điều.
William nhận được thông báo sớm của văn phòng tổng giám đốc gửi đến ở bàn làm việc. Khi Mộ Yến Thần được thông báo cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, thậm chí ngay cả anh cũng không ngờ được động tác của M&R lại nhanh như vậy, bọn họ vừa mới chân trước đến Trung Quốc, bọn hắn đã tiếp bước sau lưng chạy đến. Thế là lúc này, một “trung đội” mang theo hơi thở quý tộc đầy người đi tới, mí mắt William liền nhảy lên!
Đối phương tới cũng không ít người, nhưng quan trọng nhất là người trung gian kia.
Người đàn ông này mắt và tóc đều màu đen, dáng dấp cường tráng giống như người châu Âu châu vậy, thực ra ông ta là một người mang dòng máu pha trộn giữa Âu Mỹ với châu Á. Nói đúng ra William có quen biết người này, vài năm trước anh đã từng gặp. Về nghiệp vụ, truyền thông M&R và DiglanYork cũng không kết giao với nhau nhiều lắm. Nhưng hai năm qua, những cuộc gặp gỡ xuất hiện càng ngày càng nhiều, thậm chí ở chút lĩnh vực nào đấy đã bắt đầu đối địch, cũng không phải không có nguyên nhân. .
Còn về phần nguyên nhân, William cảm thấy thực buồn cười, cũng không hề muốn nói ra.
William đón tiếp rồi đưa những người này vào phòng họp, khi chạm vào ánh mắt của người đàn ông có mắt và tóc đều màu đen kia, anh chỉ gợi lên một nét cười lạnh nhạt, lễ phép gật đầu.
Đi ra khỏi cửa phòng họp, William đã biết ngay, hôm nay sẽ là một trận chiến đấu ác liệt.
Cực kỳ may mắn mũi nhọn M&R lại chỉ hướng vào Digland York, mà không phải chĩa thẳng vào Mộ Lan Khê, thậm chí có thể nói, trước sau tất cả chuyện này cô là người vô tội bị hại. Sở dĩ thái độ của M&R trở nên cường ngạnh như vậy, nguyên nhân thật sự không phải ở chuyện cô sao chép ý sáng tạo, mà là do nguyên nhân khác gây ra.
"Tổng giám đốc Mộ, người đã đến rồi." William đi vào, chậm rãi lên tiếng báo.
Mộ Yến Thần nhìn lướt qua tập tài liệu hạng mục đã được xếp gọn gàng trong tay mình, ánh mắt lạnh nhạt dời đi, ném chúng ở trên mặt bàn phun ra một câu ngắn gọn: "Thay đổi."
Mí mắt William nhảy lên, thu hồi lại tập văn kiện, chờ lát nữa trở về thông báo lại cho người phụ trách hạng mục.
"Tổng giám đốc Mộ, vẫn còn một việc nữa. . ." William thấy anh đứng dậy, toàn thân rét lạnh nhanh chóng muốn đi ra , vội vàng nói với ở phía sau anh.
"Cái gì?" Mộ Yến Thần mở cửa mạnh mẽ vang dội, cặp mắt sắc lạnh như băng giá.
"Bạn của ngài, Nhiếp tiên sinh hai ngày trước đã dặn, tiên sinh hiện đang ở tại thành phố A, ngày mai sẽ đi... Vì hai ngày trước ngài đi công tác tại Los Angeles nên tối đã không thông báo với ngài, không biết hôm nay ngài có thời gian để gặp tiên sinh hay không?"
Mộ Yến Thần ngừng bước, nhíu mi.
"Vậy tại sao ngay cả điện thoại của hắn cũng lại gọi tới chỗ của anh vậy?" Anh thấy kỳ quái, sao Nhiếp Minh Hiên lại không gọi điện thoại cho chính anh chứ?
Vẻ mặt William gượng gạo: "Lần trước ngài đổi lại số điện thoại riêng, sau đó ngài dặn chỉ có Mộ tiểu thư và tôi mới có thể gọi vào, cho nên..."
Lúc này Mộ Yến Thần mới giật mình nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy.
"Được rồi, tôi sẽ liên hệ lại với hắn." Đôi mắt lạnh lẽo của Mộ Yến Thần hiện lên một tia nhu hòa, tiếp tục đi về phía phòng họp.
William theo sát ngay đằng sau.
"Tổng giám đốc Mộ, " William trầm giọng có ý nhắc nhở anh, "Phó Minh Lãng cũng ở trong đó... hắn là người của M&R, Thái Tử Gia là cổ đông sau lưng, lẽ ra không nên nhúng tay vào những chuyện bên ngoài công ty, lần này sợ rằng là muốn nhằm về phía ngài."
Một câu giống như nhắc nhở Mộ Yến Thần, một chút chuyện xưa cũng từ từ hiện lên trong đầu.
Cặp mắt đen thâm thúy thoáng hiện vẻ rét lạnh, khiến người ta hít thở không thông, ánh mắt Mộ Yến Thần hờ hững quay đi, đẩy cửa phòng họp.
. . .
"Kỳ thật muốn hòa đàm cũng không phải là không thể được, " người đàn ông có mắt và tóc màu đen ôm lấy môi cười cười, trong ánh mắt rét lạnh lộ rõ vẻ hung ác của chim ưng, cầm một phần hiệp nghị thư đẩy qua ". Tổng giám đốc Mộ nhìn qua cái này, nếu đồng ý hãy ký một chữ ở mặt trên, đúng ba giờ sau M&R lập tức triệt án, ngài cảm thấy thế thế nào?"
Bầu không khí trên trận chiến thoáng căng thẳng.
Người hai bên đều ngồi ung dung bất động, William cầm lấy phần hiệp nghị kia nhìn qua, thay đổi sắc mặt.
Đi theo bên người Mộ Yến Thần đã mười năm, sóng to gió lớn đến chừng nào anh cũng đã từng gặp qua, nhưng chưa từng thấy một bản hiệp nghị nào giống như thế này, thật hung hãn hoang đường... Anh không khỏi nhếch khóe miệng cười lạnh một phen. "Bộp" một tiếng, cầm bản hiệp nghị vứt quăng trở lại!
... Bảo Mộ Yến Thần đưa ra cổ quyền % sản nghiệp DiglandYork tại Los Angeles, hành vi cưỡng bức để giành lợi thế này, sao hắn không cút đi mà tìm chỗ chết???
Người đàn ông làm càn nhíu nhíu mày, cười lớn hơn nữa: "Thế nào, Tổng giám đốc Mộ không muốn? A. . . Tôi đây cần phải hoài nghi thành ý hoà đàm của đối phương... Mộ tiên sinh, muốn tôi rút đơn kiện để giữ gìn danh dự của DiglandYork cùng sự bình an của vị nữ thiết kế trẻ tuổi kia, điều kiện này có cần phải tính toán nhiều không nhỉ, ngài thử nói xem?"
Mộ Yến Thần vẫn bất động thanh sắc, tao nhã ngồi tựa vào ghế, như đang nhìn một vai đang thể hiện diễn xuất trong vở kịch.
Người đàn ông có đôi mắt đen liếm liếm môi, càng phát ra tiếng cười kỳ quái, suồng sã: " Tổng giám đốc Mộ, thật ra chuyện này cũng rất đơn giản, dù sao người có lỗi cũng không phải là người có địa vị cao quý, công ty bên này đưa ra ý kiến, ngài chỉ cần bảo bên hợp tác với ngài chịu trách nhiệm đưa ra người để gánh vác hậu quả, như vậy là đủ rồi. Ở nước Mỹ, những người phạm phải tội danh thế này, nói nhẹ thì cũng không phải nhẹ, nói nặng thì cũng không nặng, vừa vặn để cho người trẻ tuổi mua được một bài học kinh nghiệm, lần sau không thể mắc lại loại hành động xấu xa, ghê tởm này nữa, chẳng phải là chuyện vẹn toàn cả đôi bên hay sao? Thế nào, Tổng giám đốc Mộ không muốn sao?"
"A.... . . Hình như tôi có nghe nói... " người đàn ông như đột nhiên tỉnh ngộ vậy, liền gật gật đầu, nở một nụ cười kỳ quái: "Cô gái đã thiết kế bản đồ án kia hình như là người yêu của tổng giám đốc Mộ phải không?"