Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

chương 222: không phải kỳ an toàn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người yêu.

Làm ơn đi.

Cái từ ngữ này chí cực nhạy cảm kích thích Mộ Yến Thần thật sâu, một người luôn luôn trầm tĩnh lạnh nhạt .

Anh lạnh lùng nhướng mắt lên, quét nhìn người đàn ông một cái, môi mỏng mân thành một đường thẳng sắc bén, lộ ra một tia mùi vị đáng sợ.

Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt càng lúc càng khiêu khích. Kính nhường.

Mộ Yến Thần khóe miệng ngoắc ngoắc, giọng nói trầm thấp từ tính khạc ra hai chữ: "Tiễn khách."

Bợ đỡ.

Anh nói xong đứng lên bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi, cũng không quay đầu lại đi thẳng ra cửa, hoàn toàn giống như không thấy bản hiệp nghị để trên bàn có tác dụng uy hiếp trí mạng, giọng nói lạnh nhạt lạnh lùng cùng thái độ kia, liên tục bức ép người đàn ông gian giảo ngồi ở đối diện nóng nảy! !

Một tiếng vang nhỏ, phụ tá đã mở cửa ra cho Mộ Yến Thần.

Phó Minh Lãng cười lạnh một tiếng, giọng nói khàn khàn: "Anh quyết định cự tuyệt vậy sao? . . . . . . Vậy cũng tốt, Mộ tiên sinh, chúng ta gặp lại nhau trên tòa án!"

Một tiếng uy hiếp lạnh lùng lại khiến trong ánh mắt sâu thẳm Mộ Yến Thần thoáng qua một tia ánh sáng lạnh, nhưng anh vẫn không dừng chân tiếp tục bước ra ngoài.

William từ đầu cắn chặt răng, cũng không biến sắc đi theo. . .

Ra khỏi phòng họp, nét trầm tĩnh trên mặt William rốt cuộc cũng không kềm được rồi.

"Tổng giám đốc Mộ, chúng ta cứ như vậy đi, hòa đàm coi như là đàm phán không thành rồi, dựa theo tính tình Phó Minh Lãng có thể sẽ mở phiên toà thẩm án ở trong nước. . . . . ."

"Vậy anh cảm thấy thế nào thì đàm phán mới thành?" Mộ Yến Thần lạnh lùng trả lời.

William hít sâu một hơi, ngẫm lại một chút thì cũng thế.

Tâng bốc.

Phó Minh Lãng yêu cầu % cổ phần đó không phải là công phu sư tử ngoạm, mà hoàn toàn là chuyện viễn vông, anh ta ra điều kiện như vậy cũng là nói cho Mộ Yến Thần biết, muốn anh ta rút vụ án lại, không có cửa đâu.

Ngón tay thon dài nới lỏng cà vạt, Mộ Yến Thần chậm rãi hỏi: "Buổi chiều còn có vụ án gì nữa?"

William ngẩn ra, phản ứng kịp thời nói: "Còn có hai trường hợp cũng cần, có thể ảnh hưởng bởi vì quan tòa này có chút dao động, trên điều kiện hợp tác án sẽ có thay đổi rất lớn, đối với chúng ta bất lợi."

Cau mày: "Loại bỏ."

"Tổng giám đốc Mộ. . . . . ."

"Buổi chiều và buổi tối tôi có việc bận." Mộ Yến Thần dùng từ ngắn gọn mà không thể kháng cự giải thích, bởi vì trong đầu đột nhiên lóe lên bóng dáng mảnh mai mềm mại của người kia nên ánh mắt lạnh lùng trở nên hơi nhu hòa một chút.

William hít một hơi nói: "Tôi sẽ an bài tốt. Nhưng mà Tổng giám đốc Mộ, lần này Phó Minh Lãng rõ ràng cho thấy vụ án này anh ta nắm được nhược điểm sẽ tiến hành trả thù đối với ngài, ai cũng biết trước đây ngài có va chạm một chút với anh ta, chắc anh ta cũng đã điều tra qua quan hệ của ngài và Mộ tiểu thư, biết Mộ tiểu thư đối với ngài rất quan trọng, vậy thì anh ta sẽ càng không buông tay . . . . Trận này quan tòa chạy trời không khỏi nắng rồi."

Mộ Yến Thần anh mi cau lên, giống như đang cực kỳ phiền não vì chuyện tình dây dưa.

Trở lại phòng làm việc ngồi lên ghế xoay ở trong phòng, anh lạnh lùng phun ra hai chữ: "Ra ngoài."

William nhận thấy tâm tình của anh không tốt, biết điều đi ra ngoài.

Nhưng chưa đi tới cửa, giọng nói Mộ Yến Thần từ phía sau truyền đến . . . : "Anh xác định anh ta chỉ biết tôi và Lan Khê ở chung một chỗ sao? Chúng tôi quan hệ huyết thống rõ ràng như thế, lấy năng lực của anh ta sẽ không tra ra được?"

Sống lưng William cứng đờ.

Lan Khê là em gái anh, cũng là người anh yêu, chuyện này vô luận lúc nào cũng đều có thể bùng nổ gièm pha.

. . . Phó Minh Lãng một mặt là đối thủ cạnh tranh của anh trong sự nghiệp, một mặt lại là quan hệ cá nhân, nếu anh ta đã nắm được nhược điểm của anh như vậy, anh ta không chớp lấy cơ hội dốc sức trả thù, là không thể nào .

Đã qua nhiều năm như vậy, mặc dù Phó Minh Lãng coi anh như kẻ thù, nhưng trong lòng lại biết rõ không có việc gì có thể uy hiếp được Mộ Yến Thần, cho nên hận thì hận, không có lý do chân chính gì để có thể trả thù.

Nhưng bây giờ không giống nhau.

Hiện tại Mộ Lan Khê hiện diện rõ ràng, gần như có lẽ đã biểu hiện với toàn thế giới, đây là nhược điểm của Mộ Yến Thần.

Khóe miệng lạnh lùng thoáng hiện nụ cười, tuy hấp dẫn nhưng lại lộ ra một tia hung ác, Mộ Yến Thần cất giọng khàn khàn nói: "Anh đi ra ngoài đi."

William không kềm chế được, quay đầu lại nhìn anh một cái.

Nhiều năm qua, anh rất ít khi thấy Mộ Yến Thần lộ ra vẻ mặt mệt mỏi mà bất đắc dĩ, mặc dù chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn bị anh bắt được. Nhớ năm đó công ty gặp khủng hoảng tài chính, thời điểm thoi thóp trên đầu sóng ngọn gió, Mộ Yến Thần cũng không hề hốt hoảng hay chán nản dù một chút, mà bây giờ chỉ vì một nữ nhân, lại làm khó anh ta như thế.

Sắc mặt William tái nhợt, đột nhiên có chút sợ anh làm thật sẽ đưa % cổ phần của công ty trao đổi với tên cầm thú kia, không biết vì sao, đột nhiên William cảm thấy cô gái xinh đẹp đơn giản đó, uy lực thật sự đáng sợ như vậy .

Buổi chiều lúc lái xe trở về, Mộ Yến Thần biết được tin Lan Khê bị công ty buộc thôi giữ chức vụ.

Biết được tin tức, chân mày anh chỉ cau lại.

Sâu trong mắt thoáng qua một tia ánh sáng lạnh, trong lòng anh dâng lên đau lòng vô tận, môi mỏng nhàn nhạt mím chặt, đảo tay lái hướng công ty của cô đi đến, anh biết theo tính cách của cô, thời gian này tuyệt đối sẽ ở trong công ty bàn giao công việc.

Chiếc xe màu đen đường đường chính chính dừng ở trước cổng công ty.

Mộ Yến Thần mở cửa xe, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi đi vào.

Lại không nghĩ rằng khi vào bên trong, càng nhìn anh cũng không nghĩ như thế nào lại thấy hình ảnh . . . .

Tầng cao nhất của công ty.

Nhân viên cả tầng lầu đều bị tiếng cãi nhau phát ra từ trong văn phòng của ủy viên ban quản trị làm cho kinh sợ không dám nhúc nhích, bên trong một giọng nữ ôn hòa cãi vả với giọng nam thô bạo, vừa nghe cũng biết đương gia Thái hậu cùng Thái Tử Gia đang ở đây, nhưng hình như, còn có một người khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio