Tin rằng mình ở rất xa khán đài nên Quý Tiểu Đông gan dạ dám nhìn lén Tổng Giám Đốc mấy lần. Tối nay anh ấy thật đẹp trai, có lẽ phải dùng hai từ “phong độ” mới hình dung được. Mấy đồng nghiệp nói đúng, nhiều người thích anh không phải vì anh đẹp trai mà là oai phong lẫm liệt. Đúng, người đàn ông như vậy chỉ khiến nhiều phụ nữ sinh lòng mơ mộng mà thôi.
Quý Tiểu Đông thừa nhận anh rất đẹp trai, phong độ nhưng cũng rất lạnh lùng. Nhưng việc anh đẹp trai với việc cô trúng thưởng thì có liên quan gì chứ? Chỉ cần cô trúng được bất kỳ giải thưởng nào thì cho dù cô có một người bạn trai xấu xí, thì cô cũng cam lòng.
Ai cũng biết, rút thăm trúng thưởng là rút từ dưới đi lên. Đầu tiên là giải cuối cùng, giải khuyến khích. Đó là phiếu mua sắm ở siêu thị trị giá một ngàn nhân dân tệ. Quý Tiểu Đông nhìn thấy người khác vui mừng vì được giải thưởng thì trong lòng cô có chút ham muốn. Cô ước nếu mình không đạt được giải thưởng lớn thì cô cũng chỉ mong mình có một giải thưởng nhỏ như thế thôi cũng được.
Giải khuyến khích cũng xong, sau đó là giây phút chờ đợi giải thưởng kế tiếp, khiến mọi người dưới khán đài hít thở không thông.
Người chủ trì trên sân khấu lớn tiếng công bố: “Mừng lễ kỷ niệm ba mươi năm thành lập tập đoàn Thái Tử lần này, người đoạt giải ba sẽ là——”
Hoàng Phủ đang thò tay vào trong hộp giấy, cầm lên một tờ giấy, mở ra nhìn, sau đó đưa cho người chủ trì: “Thường Lượng thuộc phòng thiết kế.”
Lúc này, có một người thanh niên trẻ mặc đồ Tây vung quyền trong không trung, kích động la lớn: “Là tôi.”
Người chủ trì nhìn về phía chỗ phát ra âm thanh, , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. sau đó nói : “Chúc mừng cậu. Vậy tiếp theo, ai sẽ là người đoạt hai giải ba đây? Chúng tôi mời Tổng Giám Đốc lên bốc thăm.”
Hoàng Phủ tiếp tục rút ra hai tờ giấy và cũng đọc hai tên của hai người trúng thưởng. Người được trúng thưởng thì cao hứng giơ tay lên, còn người không trúng thì tiếp tục hồi hộp, chờ đợi thần may mắn đến với mình. Giải ba đã được rút, vậy giải nhì sẽ là ai đây?bg-ssp-{height:px}
Theo lời chủ trì, Hoàng Phủ bắt đầu đọc tên người đoạt giải nhì: “Lương Thu thuộc phòng bảo vệ.”
Người nhân viên bảo vệ vốn là người thu tờ giấy rút thăm trúng thường của Quý Tiểu Đông ở cổng đang vui vẻ đáp lại:”Ở đây, tôi ở đây.”
Quý Tiểu Đông hoàn toàn không quan tâm anh ta, cũng không vui vẻ khi thấy anh ta nhận được quà thưởng. Lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi. Cũng giống mọi người, cô đứng lên vì sợ khi Tổng Giám Đốc gọi tên cô mà cô lại không nghe.
“Tiếp theo sẽ là người cuối cùng đoạt giải nhì, sẽ là ai đây? Chúng ta hãy cùng theo dõi.”
Hoàng Phủ xốc lên những lá thăm trong thùng. Sau đó, anh lấy ra một lá thăm, nhưng lá thăm này lại dính liền với một lá thăm khác. Nói chính xác là anh rút hai lá thăm cùng một lúc.
Ngồi dưới khán đài, quản lý Dương không ngờ lá thăm có dính kẹo cao su của cô lại dính với một lá thăm khác. May mắn là trước đó cô chỉ có dán kẹo cao su nhẹ nhàng ở hai góc mà thôi, nếu không bây giờ nó đã dính chung nhiều lá thăm lại với nhau rồi.
Người chủ trì cũng không ngờ rằng sẽ có tình huống như vậy xảy ra. Ông ta ngạc nhiên nói: “Hả? Có hai lá thăm lận. Nếu giải nhì không có thì hai người này sẽ phải phân chia đồng đều. Hoặc là trong hai người chỉ chọn một. Thưa Tổng Giám Đốc, vậy phải làm thế nào cho tốt đây ạ? “