“Tới phiên tớ chọn, tớ ăn cái gì đây nhỉ? À, đúng rồi, tớ nên uống trà giảm cân. Gần đây tớ đột nhiên tăng cân nên cậu mua giúp tớ trà giảm cân.”
Tổ trưởng Lưu nhìn thấy ánh mắt của các đồng nghiệp thăm dò, nên cô nhắc nhở nói: ”Các em nhìn chị cũng vô ích, người giúp các em thực hiện nguyện vọng là Tiểu Quý. Tốt hơn là các em nên hỏi cô ấy.”
”Dĩ nhiên không thành vấn đề, các cậu muốn ăn uống thứ gì đều được, miễn là thứ tớ có thể mua được.” Quý Tiểu Đông cũng vui vẻ đáp.
”Vậy thì tốt, tớ muốn một hộp trà giảm cân, hai gói hạt điều, còn có tớ muốn ăn kem Haagen-Dazs.”
”Vừa rồi cậu nói muốn giảm cân, thế mà giờ lại ăn kem. Như vậy cậu rốt cuộc muốn tăng cân hay giảm cân đây?”
”Tớ thật sự rất thích ăn kem Haagen-Dazs, vì nó rất đắt tiền. Bình thường tớ không dám mua nó.”
Quý Tiểu Đông nhìn khuôn mặt bối rối của đồng nghiệp, cô cũng đang suy nghĩ cách giúp đỡ cô ấy: “Tốt, vậy tớ mua cho cậu một ly kem và hai hộp trà giảm cân, như vậy cậu cũng không cần lo lắng rằng mình sẽ bị béo phì.”
”Oh đúng rồi, Tiểu Quý, tớ thích cậu nhất, tớ biết cậu sẽ ủng hộ tớ mà.”
Quý Tiểu Đông vui vẻ đón chiếc hôn gió của đồng nghiệp, sau đó cô lại cúi xuống tiếp tục điền vào phiếu đăng ký món ăn nói: “Tiếp theo, đến phiên ai nào?”
Các đồng nghiệp cũng nhanh chóng nói ra những thứ họ muốn ăn. Còn Quý Tiểu Đông cũng cẩn thận ghi chép vào cuốn sổ, chuẩn bị đi mua và phát cho từng người.bg-ssp-{height:px}
”Còn chị thì sao? Tổ trưởng Lưu, chị muốn gì?”
Tổ trưởng Lưu thản nhiên trả lời: “Chị không thích, ăn đồ ăn vặt. Không, nói đúng hơn là chị không dám ăn đồ ăn vặt, bởi vì chị rất sợ mập. Vì thế em mua giúp chị đồ gì cũng được.”
”Được rồi, em hiểu rồi. Em sẽ mua giúp chị đồ ăn vặt có sốt ít béo. Thật ra chị cũng không cần lo lắng như vậy, dáng chị cũng không mập lắm đâu, dù chị có ăn nhiều đồ ăn vặt cũng không mập nổi đâu.”
”Vì em không biết thôi, bình thường chị chỉ ăn một nửa phần cơm nên chị mới vậy. Nếu chị ăn như người khác thì chị sẽ mập lên rất nhiều rồi. Còn đồ ăn vặt và thức ăn khuya hầu như chị không đụng tới. Bởi vì lần này em trúng thưởng nên chị góp vui một chút.”
”Chị cũng đứng khách sáo với em quá, nếu chị từ chối buổi chiêu đãi của em thì em cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ đâu. Thật sự cảm ơn chị, tổ trưởng Lưu.”
”Rõ ràng là mọi người khiến em phải hao tốn thế mà em lại cảm ơn chị sao? Đúng rồi, em có nên mua chút quà gì cho quản lý Dương không?”
Quý Tiểu Đông hoảng hốt, vội nói: “Chị ấy sao? Chút nữa là em quên chị ấy rồi. Nếu cùng là đồng nghiệp mà ai cũng có phần, cô ấy lại không có thì không tốt lắm.”
”Em nghĩ vậy là đúng. Dù chúng ta không thích cô ấy nhưng cô ấy cũng là cấp trên của chúng ta thì chúng ta cũng nên đối xử công bằng. Nếu không cô ta sẽ càng thêm bất mãn với bộ phận mình. Thật ra, mua đồ cho cô ấy là một chuyện nhưng cô ấy có chấp nhận hay không lại là một chuyện khác. Nếu cô ta vẫn còn căm ghét em vì em đã giành giải thưởng mà từ chối không nhận món đồ của em thì chứng tỏ cô ta là một cấp lãnh đạo công tư không phân minh. Đây cũng không phải là lỗi của em. Em chỉ cần làm những việc không thẹn với lương tâm của mình là được.”
”Đúng đó, thật ra lần này em cũng không nghĩ mình lại gặp may mắn như vậy, lại trùng hợp cùng cô ta trúng giải. Nếu em đã gặp may mắn như vậy thì em cũng nên biết điều một chút. Vậy lát nữa em sẽ đến phòng cô ấy hỏi xem cô ấy thích gì?”