“Việc này cũng không cần thiết lắm. Dù sao cô ta cũng là cấp lãnh đạo, không thể nào giống chúng ta mà mở miệng đòi quà. Nếu làm thế, có lẽ cô ta sẽ bị người khác mỉa mai. Mặt khác, em tặng cái gì cũng không quan trọng. Gia thế cô ta hiển hách như thế, muốn ăn thứ gì mà không có, có lẽ cô ta cũng chẳng quan tâm đâu. Chủ yếu cô ta muốn xem em có kính trọng cô ta hay không thôi. “
”Tổ trưởng, chị thật sự tốt quá, cám ơn chị đã nhắc nhở em, nếu không em lại phạm sai lầm nữa rồi. Bình thường chị che chắn giúp chúng em, giờ chị lại dạy chúng em đạo lý làm người. Em thật sự kính trọng chị.”
Tổ trưởng Lưu cố ý làm ra bộ dạng vô cùng đau đớn, nói: “Em cho rằng chị không dạy em mà được sao? Nhớ lại lúc chị mới chân ướt chân ráo vào công ty làm việc, chị rất ngốc, ngốc đến nỗi thứ gì cũng không biết. May mắn là có một tiền bối dạy chị rất nhiều kiến thức về kinh doanh nên chị mới từ từ thích ứng được. Bây giờ nhìn em so sánh với chị năm đó cũng giống nhau. Hơn nữa cô ta làm gì tốt đến nỗi dạy dỗ em đến nơi đến chốn? Đợi đến lúc em phạm sai lầm thì em lại chạy đến tìm chị cứu nữa. Không phải vậy sao? “
”Tổ trưởng, em biết mình rất ngốc, nhưng dù nói thế nào thì em cũng tự xem mình là “trẻ nhỏ dễ dạy”, có đúng không chị? Chỉ cần chị ra hiệu cho em thôi thì em cũng tự hiểu, bảo đảm không làm mất mặt chị đâu.”
”Hừ, tuy em ngốc nghếch nhưng em lại được cái miệng rất ngọt ngào, hơn nữa mức độ nhõng nhẽo còn hơn bảo bối nhà chị nữa. Được rồi, lần sau nếu cần dạy dỗ em thì chị sẽ nói tiếp. Còn bây giờ để chị đi toilet, sau đó còn phải tiếp tục công việc của chị nữa.”
”Mời sếp đi thong thả”
”Em đó, đúng là một tiểu yêu tinh.”
Buổi chiều, trước khi tan ca, Quý Tiểu Đông truy cập vào trang web của ngân hàng để kiểm tra xem tiền thưởng đã đến trong tài khoản của mình chưa. Sau khi kiểm tra xong, cô mới có cảm thấy nhẹ nhõm, cảm giác vui sướng đến tột độ vì cuối cùng số tiền kia cũng chân chính nằm trong tài khoản của mình.
Tan ca, cô chạy đến siêu thị gần nhất, tìm những thứ đồng nghiệp muốn để mua chọ họ. Đột nhiên cô lại nhớ đến quản lý Dương. Cô đang phân vân không biết mình nên mua món gì tốt cho cô ta đây?bg-ssp-{height:px}
Tổ trưởng Lưu nói rất đúng, cô ấy là một tiểu thư nhà giàu, có sơn hào mỹ vị gì mà cô ấy chưa từng ăn qua? Chỉ cần cô thật lòng tặng cô ta, thì dù là thứ gì, quản lý Dương cũng sẽ nhận. Nghĩ vậy, lòng Quý Tiểu Đông cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô cẩn thận lựa chọn hai hộp chocolate cao cấp, chuẩn bị mang tặng quản lý Dương.
Quý Tiểu Đông đi lòng vòng trong siêu thị khoảng ba giờ đồng hồ. Khi cô đã mua đầy đủ các thứ cho đồng nghiệp, nhìn vào giỏ xe, thấy đồ nhiều đến nỗi sắp tràn xe nên cô giật mình, mà những người đứng bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn cô. Cô thật sự không ngại tốn bao nhiêu tiền, nhưng điều làm cô băn khoăn chính là cô sẽ làm cách nào để đưa hết những thứ mình đã mua về nhà và ngày mai cô làm thế nào để mang hết chúng vào công ty?
Dường như việc thuê xe chở về là biện pháp duy nhất rồi.
Cô thu ngân và một vài khách hàng gần đó nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, họ không biết làm thế nào cô có thể vác bao nhiêu đồ đó về nhà. Cuối cùng, để chở về bốn túi đồ, Quý Tiểu Đông phải mất gần một tháng tiền lương để chuyên chở chúng.
Về được tới cửa nhà mình, hai tay cô tê cứng, cô không có cách nào móc chìa khóa ra để mở cửa. Vì thế, cô dùng chân liên tục đá mấy cái vào cửa phòng, cô bạn cùng phòng với cô chạy ra mở cửa.
”Tiểu Quý, cậu làm gì vậy? Sao cậu lại mua nhiều đồ thế?”
”Tớ… cậu cầm giúp tớ vào phòng đi, rồi tớ sẽ giải thích với cậu sau.”