Edit: SmallTree
Beta: Tiểu Mai
Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!
Mộc Tiểu Đồng nghe thấy lời dặn dò của Thẩm Phong thì có chút không hiểu, rõ ràng ông đang cảnh cáo cô.
Cô tức giận oán thầm, cô nào dám chọc vào cái đồ ngốc kia, đều là anh ta lên cơn động kinh rồi tìm tới cô mà. Cô là người vô tội nhất có được không?
Nhìn bộ dạng khẩn trương của Thẩm Phong và Tần Ngọc, xem ra đến tám phần là Lăng Việt xảy ra chuyện rồi. Nếu đúng như vậy thì tốt nhất là anh ta mình đầy thương tích, chảy máu không ngừng, cuối cùng là chết luôn đi.
Mộc Tiểu Đồng vừa lên lầu vừa thầm rủa Lăng Việt.
Ngay lúc cô đi đến khúc quanh chỗ cầu thang lầu hai thì đột nhiên một bàn tay đầy máu vươn ra kéo lấy cánh tay trái của cô. Mộc Tiểu Đồng còn chưa kịp phản ứng thì đã ngã vào một lồng ngực cứng rắn, cô hoảng hốt không ngừng giãy dụa, lại bị người kia càng ôm chặt hơn.
Cô vừa định mở miệng la lên thì miệng đã nhanh chóng bị chặn lại, trên môi truyền đến cảm giác quen thuộc, một nụ hôn mạnh mẽ nhưng lại không có tí kinh nghiệm gì. Điều này khiến cô đột nhiên nhớ đến một người, cô mở to hai mắt, đúng như dự đoán, khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Lăng Việt đang phóng đại trước mắt cô.
Mộc Tiểu Đồng chán ghét sự đụng chạm của anh nên đã dùng sức đẩy ra, Lăng Việt cảm nhận được sự phản kháng của cô, đáy mắt lúc đầu đã có phần bất mãn nay lại càng thêm u ám, nặng nề.
Giãy giụa được một lúc thì Mộc Tiểu Đồng bắt đầu cảm thấy đầu óc nặng trĩu, trong lòng không ngừng căm hận Lăng Việt, anh ta căn bản chính là một con dã thú!
"Đừng ngủ!" Lăng Việt lo lắng mà lay hai vai của Mộc Tiểu Đồng.
Anh cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng bắt đầu trở nên vô lực, anh rất không hi vọng cô giống như tối hôm qua cứ như thế mà té xỉu. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng rời khỏi môi cô, hai tay anh nắm lấy hai vai của cô, rồi dùng sức muốn lay cho cô tỉnh.
"Dừng tay! Tên hỗn đản!" Mộc Tiểu Đồng bị anh lắc cho tỉnh táo, nhưng mà cô vẫn cảm thấy đầu óc mình còn hơi choáng váng.
Lăng Việt thấy cô lên tiếng thì lập tức dừng động tác lại, ánh mắt sắc bén chăm chú quan sát sắc mặt của cô, tựa hồ như muốn phán đoán ra tình trạng cơ thể bây giờ của cô.
Lúc này Mộc Tiểu Đồng mới để ý thấy bàn tay anh dính đầy máu tươi, mà vừa nãy cũng chính bàn tay này đã ôm chầm lấy hông và một phần của cánh tay cô, nên phần quần áo chỗ đó cũng dính màu đỏ của máu. Lòng của cô đột nhiên trùng xuống, nghĩ đến vừa rồi Tần Ngọc có nhắc đến cô hầu gái bị đánh trong bữa cơm trưa.
"Vậy mà anh lại giết cô hầu gái kia." Mộc Tiểu Đồng dùng một loại ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện.
Hai tay dính đầy máu tươi của anh lọt vào tầm mắt của Mộc Tiểu Đồng, cô không khỏi tức giận, cực kỳ căm ghét những kẻ mạnh đi ức hiếp kẻ yếu hơn, bởi vì từ nhỏ cô cũng bị người ta khi dễ.
"Anh là đồ ác ma! Chắc chắn anh sẽ chết không được yên thân!" Cô đột nhiên thống hận, hướng anh mà gào thét.
Sắc mặt Lăng Việt đột nhiên âm trầm tới cực điểm, cặp mắt xanh lam lạnh lùng như băng nhìn cô chằm chằm, giống như là muốn lăng trì cô tại ngay chỗ này vậy.
Anh dùng lực ép cô vào góc tường ngay cạnh cầu thang, Mộc Tiểu Đồng cảm thấy sau lưng đau nhức, vừa mới đứng vững lại bị anh hung hăng nắm lấy hai vai, ép sát ở trên vách tường.
Anh cúi đầu xích lại gần cô, trong nháy mắt khoảng cách giữa hai người không quá một tấc, lúc này anh mới ngừng lại.
Đối mặt với đôi mắt nóng bỏng, phức tạp của anh, Mộc Tiểu Đồng chỉ cảm thấy tim mình đập loạn. Anh dựa vào cô rất gần, hô hấp lại gấp rút lại nặng nề.
"Anh muốn làm cái gì? Anh muốn giết tôi sao?" Mộc Tiểu Đồng cố gắng đứng thẳng tắp sống lưng, quật cường ngẩng đầu lên, có chút không cam chịu hướng anh mà hét to.
Lăng Việt nghe thấy lời cô nói, bàn tay đang nắm vai cô lại càng tăng thêm sức lực, cả người tận lực hướng về phía trước, thu hẹp khoảng cách lại, đôi mắt lạnh lẽo nhìn sâu vào mắt cô.
Ánh mắt của anh mang quá nhiều cảm xúc phức tạp, trong con ngươi như bùng lên ngọn lửa giận nhưng lại như bị băng sương đè nén, đúng là rất mâu thuẫn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mộc Tiểu Đồng bị anh nhìn đến lòng cũng hốt hoảng.
"Tôi sẽ không làm tổn thương cô!"
Đột nhiên anh hét lên một câu, thanh âm rất lớn, vang vọng khắp hành lang khiến cho Mộc Tiểu Đồng có chút mờ mịt. Ngữ khí của anh tràn ngập sự không cam lòng cùng kiên định, còn có một số cảm xúc mà cô cũng không thể hiểu.
Nói xong, Lăng Việt buông cô ra, nhìn cũng không nhìn cô nữa mà trực tiếp quay người đi lên tầng sáu.