Edit: SmallTree
Beta: Tiểu Mai
Không Re-up dưới mọi hình thức!!!!!!!!! Web truyện là trang truyện chính thức duy nhất, bọn mình đăng, hãy đọc ở đây để ủng hộ chúng mình nhé!!!!!!!
"Tôi sẽ không làm tổn thương cô!"
Mộc Tiểu Đồng tựa người ở trên vách tường, sắc mặt có chút khó coi, trong đầu đều là gương mặt anh tuấn của Lăng Việt, còn có câu nói mà khi nãy anh nói với cô.
Không biết đã qua bao lâu cho đến khi Tần Ngọc nhìn thấy cô đứng ở cầu thang, "Tam thiếu phu nhân, đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Trong giọng nói của Tần Ngọc còn mang theo sự hoảng sợ.
Mộc Tiểu Đồng nghe thấy âm thanh kinh ngạc của bà mới giật mình quay đầu lại nhìn bà, trong mắt còn hơi mê mang.
Tần Ngọc khẩn trương đi đến bên cạnh cô, bà nhìn chằm chằm vào vết máu dính trên áo, sau đó lại quan sát trên người cô. May quá! Cô không bị thương.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, bà lớn tiếng hỏi lại: "Có phải cô vừa gặp được Tam thiếu đúng không?"
Trên người Mộc Tiểu Đồng không có vết thương, vậy vết máu ở trên người cô chắc hẳn là của Tam thiếu.
Mộc Tiểu Đồng hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, ngữ khí lãnh đạm “ừ” một tiếng.
Căn bản là cô cũng không muốn nói về cái người kia, bởi những việc anh ta làm chỉ khiến cô cảm thấy ghê tởm.
Nhìn vào đôi mắt đen láy kia, Tần Ngọc thấy rất rõ ràng sự chán ghét mà Mộc Tiểu Đồng dành cho Lăng Việt, điều này khiến cho bà nhíu chặt mi tâm lại. Dù rất khó chịu về thái độ mà cô đối xử với Tam thiếu, nhưng vào lúc này bà cũng không có tâm tình mà so đo với Mộc Tiểu Đồng, " Bây giờ Tam thiếu đang ở đâu?"
Mộc Tiểu Đồng nhìn Tần Ngọc một cái, ánh mắt đầy sự chế giễu. Đúng vậy, Lăng Việt là người thừa kế hợp pháp của Lăng thị, cho nên toàn bộ Lăng gia đều mặc cho anh ta tùy ý làm bậy.
"Hai tay Tam thiếu bị đinh thép đâm, vết thương rất lớn, rất nghiêm trọng. Nếu cô biết cậu ấy ở đâu thì mau nói cho tôi!" Tần Ngọc rất bất mãn với việc Mộc Tiểu Đồng lạnh lùng như thế, bà lay lay người cô, ép cô nói ra.
Mộc Tiểu Đồng nghe mấy lời Tần Ngọc nói thì khẽ giật mình, đột nhiên có chút khó hiểu.
"Lăng Việt tự làm mình bị thương sao?" Mộc Tiểu Đồng theo bản năng hỏi lại, đôi mắt đảo qua vết máu loang lổ trên người, "Những vết máu này không phải là của cô hầu gái kia sao?"
"Rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì vậy?" Tần Ngọc hỏi cô một câu, "Hiện tại tôi lười nói với cô, mau nói cho tôi biết Tam thiếu đang ở đâu?" Bà vội vàng truy vấn.
Mộc Tiểu Đồng nhìn bộ dạng nóng lòng như lửa đốt của bà thấy không giống giả, nên cũng không dám trì hoãn liền chỉ tay lên trần nhà, nói: "Tôi nghĩ anh ta đi lên sân thượng."
Mộc Tiểu Đồng vừa nói xong, Tần Ngọc lập tức chạy lên sân thượng.