Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp có chút đau đớn vì những hạt mưa rơi vào mặt. Vừa rồi mặc dù cô không hề nhìn thấy Lăng Việt, nhưng cô nhận ra giọng nói của anh, là anh tự mình tới bắt cô.
Với tính tình của anh, nếu như cô bị bắt được, như vậy… toàn thân Mộc Tiểu Đồng không nhịn được mà run rẩy. Cô tuyệt đối sẽ không để mình bị bắt trở về, nếu không… cô chỉ có một con đường là chết thôi.
Không có thời gian để than khóc cho bản thân, rất nhanh Mộc Tiểu Đồng liền lấy lại tâm tình, cởi quần áo trên người ra, bộ đồng phục màu cam này thật sự là dễ gây sự chú ý cho người khác.
Cô nhìn một lượt xung quanh để xác định phương hướng, sau đó lập tức rời đi, biến mất dần trong màn mưa dày đặc.
...
"Cậu nói cái gì? Không thấy người đâu!"
Thẩm Phong nghe được thông tin từ phía những người vừa đuổi theo Mộc Tiểu Đồng, trong giọng nói lộ rõ vẻ kinh ngạc. Mộc Tiểu Đồng này, ông quả thật đã xem thường cô quá rồi.
Nhất thời bên trong chiếc Cadillac là một mảnh yên tĩnh, Thẩm Phong lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Lăng Việt, anh từ đầu tới cuối đều duy trì sự trầm tĩnh, lười biếng tựa ở ghế sau xe, biểu lộ thoạt nhìn như là không hề lo lắng mà muốn đi tìm Mộc Tiểu Đồng. Chỉ là đáy mắt ẩn chứa sự giận dữ cùng hung tàn, nhưng chỉ trong nháy mắt anh đã khôi phục lại vẻ mặt bình thản, lãnh đạm.
Tay phải theo thói quen sờ cúc áo sơ mi ở tay áo, em trốn không thoát khỏi tôi đâu!
Lăng Việt nhếch môi mỏng, đầy tự tin.
Anh ngược lại là muốn nhìn một chút xem, con mèo hoang nhỏ của anh rốt cuộc có bản lĩnh tung tăng được đến bao giờ?
Lăng Việt chậm rãi nâng mắt, nhìn thoáng qua Thẩm Phong.
Thẩm Phong lập tức hiểu ý, quay lại đám người phân phó.
"Tài xế, nói với bọn họ kiểm tra tất cả các cửa ra vào ở liên khu phía Tây, rồi truyền tin tức cho tất cả mọi người ở thành phố A biết rằng Tam Thiếu phu nhân của Lăng gia bị lạc đường, nếu có ai thấy cô ấy, hãy ngay lập tức liên hệ với Lăng gia."
Đem tin tức này truyền đi để tất cả mọi người ở thành phố A đều sẽ biết chuyện Mộc Tiểu Đồng bỏ trốn.
Tâm tình của Lăng Việt có vẻ không tệ, anh nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ xe. Có lẽ anh không nên để cô ở bên người bảo vệ, mà nên để chính cô đi đối mặt, cho cô học tập một chút kiến thức để biết hiện thực tàn nhẫn như thế nào. Chỉ có vậy thì cô mới có thể hết hy vọng đối với tên Tống Nho Thần kia!
...
"Tiểu thư, xin hỏi cô cần gì?"
Mộc Tiểu Đồng tiến vào một cửa hàng quần áo cao cấp kiểu Hàn, cô nhân viên phục vụ rõ ràng đã bị cô dọa cho một trận.
Mộc Tiểu Đồng biết bây giờ nhìn mình sẽ vô cùng chật vật, trên người cô còn mặc sườn xám bằng lụa màu trắng sáng nay được người làm ở Lăng gia giúp cô thay, mà mái tóc xoăn, dài đến ngang eo cô đã rối đến mức không chịu nổi.
"Làm phiền cô lấy cho tôi một bộ quần áo bình thường một chút."
Mộc Tiểu Đồng lấy ra một chút tiền đặt ở trên bàn và nói với cô nhân viên kia.
Cô gái phục vụ lập tức gật đầu, các cô đều cho là cô chỉ là người đi đường chẳng may gặp mưa mà thôi.
Mộc Tiểu Đồng nhận khăn mặt cùng nước nóng từ cô nhân viên tốt bụng mang tới, sau đó cô đổi một bộ quần áo thể thao mùa hồng phấn, đem mái tóc dài buộc thành bím tóc đuôi ngựa.
Cả người cô lúc này thoạt nhìn cực kỳ giống một học sinh nhỏ năng động.
Phục vụ có chút ngơ ngác nhìn cô, cô gái này dáng dấp đẹp quá đi!
"Tiểu thư, đây là quần áo của cô."
Mộc Tiểu Đồng ghét bỏ nhìn thoáng qua, đây là bộ sườn xám trắng được thêu bằng lụa bạc.
"Vứt đi." Cô nhàn nhạt nói một câu.
Uống xong cốc nước ấm, cô không tiếp tục dừng lại lâu mà trực tiếp đi ra ngoài.
"Cô gái vừa rồi có phải là minh tinh hay người mẫu không?"
"Không biết nhưng làn da của cô ấy thật đẹp nha! Chỉ là, bộ sườn xám quý như thế mà cô gái kia nói bỏ liền bỏ, thật là có chút lãng phí."
"Tôi xem qua bộ sườn xám này rồi, chính là sườn xám được thêu thủ công có gia huy, bộ đồ đẹp như thế chỉ có một chiếc duy nhất mà thôi."
Phục vụ viên trong lòng hốt hoảng, nói như vậy, vừa rồi cô gái kia chính là người Lăng gia.
Thế nhưng người của Lăng gia làm sao có thể sẽ giống như cô gái vừa nãy được chứ?