Lần trước Lăng Việt tự mình tới đưa cô về Lăng gia, bà ta đã nghĩ Mộc Tiểu Đồng kiểu gì cũng bị Lăng Việt dọa cho một trận, không còn dám làm loạn nữa. Nhưng lại không nghĩ tới, đứa con gái kia lại còn có gan chạy trốn.
Bà ta cúi đầu suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới chuyện gì quan trọng, lập tức lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho con gái mình là Mộc Tiểu Bội.
Lăng Tử Diêu vừa ngắt điện thoại thì một vị phu nhân trung niên xinh đẹp đi tới chỗ anh, mở miệng hỏi: "Người đâu? Có phải cô ta trốn về Mộc gia rồi không?"
"Không phải." Giọng Lăng Tử Diêu lãnh đạm trả lời.
"Thật không nhìn ra Mộc gia vậy mà nuôi được một đứa con gái có gan lớn như thế." Vị phu nhân kia chậm rãi ngồi xuống, giọng nói lộ rõ vẻ mỉa mai. Có điều cô ta và tên Lăng Việt cứng đầu, ngu ngốc kia vừa hay lại đẹp đôi."
Tiếng nói của bà vừa dứt thì sắc mặt của Lăng Tử Diêu liền trở nên âm trầm, giọng nói của anh lạnh hẳn đi: "Mẹ, người đừng nói như vậy."
Thư Khải Nhã khinh thường hừ lạnh một tiếng, "Mẹ nói, con đúng là ngốc quá đi, con rõ ràng mới là con trai trưởng của Lăng gia thế mà lại không có quyền thừa kế! Mộc Tiểu Đồng là do tên ngốc kia tự mình chọn, nhưng xem cô ta đi, gây ra bao chuyện náo nhiệt. Có điều vị Mộc tiểu thư này mà bị cậu ta bắt trở về lần nữa thì Lăng gia chắc sẽ náo nhiệt lắm đây."
Lăng Tử Diêu nghe được lời mẹ mình nói, anh chỉ mấp máy môi chứ không nói gì, rồi khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía ngoài cửa sổ, cơn mưa rơi như trút nước, đáy mắt anh hiện lên một tia lo lắng.
Nếu như lần này Mộc Tiểu Đồng bị Lăng Việt bắt trở về, như vậy, chắc chắn cô sẽ phải chịu khổ.
Mà lúc này anh lại hận mình không có năng lực để bảo vệ cho cô.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành phố A trở nên u ám, những đám mây đen nặng nề kéo đến, tầng tầng lớp lớp che khuất đi ánh sáng mặt trời, mưa càng ngày càng nặng hạt, tiếng mưa rơi dồn rập khiến cho lòng người càng thêm buồn bực.
Mà lúc này ở liên khu phía Tây lại có một sự khẩn trương chưa từng xảy ra, rất nhiều kẻ nhộn nhạo đổ đi khắp mọi phía nhằm bắt giữ Mộc tiểu thư không biết tốt xấu kia.