“Tiên Tử…” Tôn Trọng Nghĩa nuốt xuống một ngụm nước bọt khô khốc, không rét mà rung đi đến bên cạnh Phạm Liên Hoa.
Dù là một tán tu nay đây mây đó, kinh qua trăm chuyện, nhiều lần lăn lộn trên lằn ranh sống chết, cảnh tượng máu chảy đầu rơi trong mắt hắn đã hoàn toàn không còn gì xa lạ, thế nhưng, khi nhìn đến thảm trạng tàn khốc nơi đây, hắn vẫn không khỏi khiếp sợ trong lòng.
Mười mấy con người đang sống sờ sờ, chưa đến mấy giây thì đã biến thành một vũng máu không hơn không kém, thủ đoạn bực này, thật sự là quá mức khủng bố!
Đối với người con gái thiên kiều bá mị trước mặt, bên cạnh sự kính trọng và biết ơn sâu sắc, Tôn Trọng Nghĩa đã có thêm một cảm giác nữa, đó chính là kinh sợ… sự kinh sợ từ sâu thẳm bên trong linh hồn!
“Tôn tiên sinh, ngươi giải quyết hắn đi” Bỏ lại một câu, Phạm Liên Hoa không thèm quan tâm đến sự sống chết của An Lan Thành Tuấn nữa mà nhanh chân đi đến vị trí của Ôn Bích Thảo ở cuối góc động.
Nàng cẩn thận nâng thiếu nữ đang chìm trong hôn mê lên, đôi mắt nhìn đến gương mặt bầm tím, không giấu được sự đau lòng
“Thảo Thảo, không sao rồi, đã có ta ở đây” Phạm Liên Hoa yêu thương vuốt me mái tóc có chút rối bù của Ôn Bích Thảo, đồng thời lấy từ trong người ra hai bình ngọc nhỏ, trúc ra một viên đan dược chữa thương cho nàng uống rồi đem dược dịch trong bình còn lại nhẹ nhà thoa lên vết thương trên mặt.
Sau khi uống vào đan dược và tha thuốc, hơi thở của Ôn Bích Thảo liền dần ổn định hơn, hai má sưng húp đẫm máu, tuy rằng không có hoàn toàn bình phục trong chớp mắt nhưng cũng đã khá hơn rất nhiều, dấu vết bàn tay đỏ thẫm đã biến mất, máu bầm ứ đọng đang nhanh chóng tan dần theo thời gian.
Nếu cứ đà này tiếp diễn, không đến sáng hôm sau, toàn bộ thương thế của Ôn Bích Thảo đều sẽ được chữa khỏi. Một lần nữa trở lại bộ dáng của một tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi.
Được Liên Hoa Tiên Tử giao cho việc giải quyết An Lan Thành Tuấn, Tôn Trọng Nghĩa cũng chả cần nghĩ nhiều, liền một tay đập xuống, trong ánh mắt kinh hãi tột cùng của An Lan Thành Tuấn, vỗ đầu hắn thành một cái dưa hấu nát vụng.
Toàn bộ hai mươi bốn mạng người tham gia vào vụ bắt cóc Ôn Bích Thảo, tất cả… đã bị giết sạch.
Xử lý xong tên Bạch Công Tử làm cho người ta phi thường chán ghét, Tôn Trọng Nghĩa vội đến bên Phạm Liên Hoa, có phần lo lắng hỏi
“Liên Hoa Tiên Tử, Ôn cô nương không có vấn đề gì chứ?”
“Thảo Thảo không sao” Phạm Liên Hoa lắc đầu rồi nhẹ nhàn để Ôn Bích Thảo vào trong lòng Tôn Trọng Nghĩa
“Tôn tiên sinh, cảm phiền giúp ta mang nàng ấy, việc ở đây đã hết, chúng ta cũng nên về thôi!”
Tôn Trọng Nghĩa dễ dàng bế Ôn Bích Thảo lên như ôm một cục bông, ánh mắt quét ngang một vòng sơn động đầy rẫy cái chết rùng rợn, do dự hỏi
“Vậy những cái xác này phải xử lý ra sao? Nói gì thì nói, An Lan Thành Tuấn cũng là đại công tử của An Lan gia, nếu để bọn chúng điều ra được chuyện này là do chúng ta làm, sợ rằng sẽ không tốt lắm cho Liên Hoa Tiên Tử cũng như Bách Dược Đường”
Phạm Liên Hoa đẫn đầu bước ra khỏi sơn động, thờ ơ nói “Không cần lo, nơi đây là núi Sơn Dương, địa bàn hoạt động thường xuyên của quái thú cấp thấp, những cái xác này, tự khắc bọn chúng sẽ xử lý giúp ta, về thôi”
“Có lý!” Tôn Trọng Nghĩa cười nhẹ một tiếng, nhanh chóng ôm Ôn Bích Thảo theo sau Phạm Liên Hoa, màn đêm mịt mù, ba bóng người chậm rãi biến mất.
-----------------
Hai ngày sau, trấn Lạc Ngôn
Lộc cộc… lộc cộc… lộc cộc… hí…
Một đoàn người ngựa trên dưới ba mươi con, dừng lại ngay trước đại môn An Lan phủ.
“Chào mừng gia chủ đã về!” Hai hàng hộ vệ canh giữ trước cổng đồng thanh cuối đầu
Từ trên con Phong Mã cao lớn nhất, một trung niên hơi mập nhưng không béo bước xuống.
Hắn ta có gương mặt hòa ái, râu ria nhẵn nhụi và một đôi mắt hữu thần, toàn thân hắn khoát lên một bộ cẩm bào phi thường hoa lệ, tay đeo nhẫn ngọc, cổ xích vòng vàng, nhìn như thế nào cũng không giống cường giả võ đạo đứng đầu trấn Lạc Ngôn mà chỉ là một thương nhân dày dặn kinh nghiệm mua bán.
Gia chủ An Lan gia – An Lan Khánh đại danh đỉnh đỉnh chính là hắn ta.
An Lan Khánh hoàn toàn không để mắt đến hai hàng hộ vệ đang kính cẩn cuối chào trước cổng mà nhất chân đi thẳng qua đại môn cao lớn, gương mặt trăng trắng có phần tức giận, nói với người sau lưng
“Hứa Minh, ngươi đi gọi Thành Tuấn đến đây ngay cho ta!”
“Cái thằng con hồ đồ này, vậy mà dám đi trêu chọc Bách Dược Đường khi ta không có mặt ở đây, chẳng lẽ nó không biết là An Lan ta chỉ mới chân ướt chân ráo đến trấn Lạc Ngôn hay sao? Căn cơ chữa vững, rễ cắm không sâu, dù cho có mạnh đến mấy thì cũng không thể đấu lại địa đầu xà được”
“Hừ, nhất định phải bắt nó qua tạ tội với Bách Dược Đường, bằng mọi giá phải kết nối lại mối quan hệ làm ăn giữa hai nhà, nếu không, An Lan gia chúng ta trong trấn Lạc Ngôn sẽ nửa bước khó đi”
Hứa Minh là đội trưởng đội hộ vệ riêng của An Lan Khánh, tu vi không hề tầm thường, vừa nghe chủ tử nói vậy thì liền cau mày hỏi
“Thưa gia chủ, kết nối lại việc làm ăn giữa hai nhà đúng là chuyện bắt buộc phải làm, có điều, một cái tát tai kia, sợ rằng người cao ngạo như đại công tử sẽ khó lòng bỏ qua”
An Lan Khánh hừ lạnh “Khó đến mấy cũng phải bỏ, cái này là do nó tự chuốt lấy, còn đổ lỗi tại ai?”
“Thẳng oắt con đó, từ nhỏ đến lớn mang trên mình cái danh thiên tài, lỗ mũi gần vểnh đến tận trời rồi, đến cả lời nói của người cha như ta, nó cũng chẳng thèm để ý, nếu không, An Lan gia chúng ta cũng không đến mức bị ép rời bỏ thành Thanh Hải phồn hoa giàu có, lưu lạc đến cái trấn Lạc Ngôn chim không thèm ỉa này”
“Giờ thì hay rồi, ngông nghênh lâu ngày, cuối cùng cũng gặp phải thiết bản, không những bị đau mà còn chịu nhục, vừa hay để cho nó biết, trên đời này, núi cao còn có núi cao hơn, nó là thiên tài thì còn có người thiên tài hơn nó mấy lần, từ đó mài giũa tâm trí, rèn luyện bản lĩnh, học cách ẩn nhẫn mà thu liễm mình”
“Độc xà chỉ nguy hiểm khi không ai nhìn thấy nó, cái đạo lý này… chính là như vậy!”
“Huống chi, một cái bạt tai này, ta cũng không phải là ép nó ngậm đắng nuốt cay mà quên đi toàn bộ? Quân tử báo thù, mười năm không muộn, đợi đến khi nào An Lan gia đặt vững bước chân rồi, thì lúc đó chính là ngày tàn của Bách Dược Đường”
“Đã đánh con trai của An Lan Khánh ta mà còn muốn an ổn sống tiếp, nào có giấc mơ đẹp như vậy! Hừ!”
An Lan Khánh kết thúc lời nói bằng một nụ cười âm độc.
Đúng như những gì mà Phạm Liên Hoa đã nhận định, hắn ta đích thị là một con cáo già phi thường nham hiểm. Thể loại như An Lan Thành Tuấn, còn lâu mới sánh kịp.
“Gia chủ quả nhiên là người nhìn xa trông rộng, thuộc hạ vĩnh viễn không cách nào sánh bằng. Xin ngài đợi một chút, thuộc hạ sẽ lập tức cho người gọi đại công tử đến ngay”
Hứa Minh khâm phục không thôi, khẽ cuối đầu với trung niên hơi mập rồi lủi ra sau, gấp rút đi làm việc mà bản thân được phân phó.
……
Một lát sau, trong đại điện của An Lan gia, Hứa Minh đã quay trở lại, thần sắc có phần mơ màn khó hiểu, bẩm báo với An Lan Khánh
“Bẩm Gia chủ, đã hai ngày rồi, đại công tử không có mặt trong phủ”
“Hai ngày?” An Lan Khánh hơi nhướng mi “Ngươi có kiểm tra kỹ chưa, chẳng lẽ nó không hề về phủ một lần nào?”
Hứa Minh chắc chắn đáp “Thuộc hạ đã kiểm ra kỹ rồi, đến cả nô tì phục vụ phòng đại công tử cũng đã tra vấn đến mấy lần, trong hai ngày nay, không… nói đúng hơn là từ sau khi ăn cái bạt tai kia, công tử đã hoàn toàn mất tích”
“Dù là đám hộ vệ thường xuyên tuần tra trong trấn hay là sản nghiệp buôn bán của chúng ta, tất cả đều không một ai nhìn thấy bóng dáng của đại công tử”
“Với lại, toàn bộ đội cận thân hộ vệ của đại công tử cũng chẳng thấy đâu”
An Lan Khánh hơi ngẫm một chút rồi vuốt cằm nói “Không lẽ, nó đã chán sống ở đây nên đã tự động trở về thành Thanh Hải rồi?”
“Có lẽ là như vậy!” Hứa Minh gật đầu đồng tình
“Chắc là đại công tử đã đoán được rằng, gia chủ sẽ không chịu ra mặt cho công tử, vậy cho nên đã trở về thành Thanh Hải, tìm Mộng Nguyệt phu nhân để cáo trạng rồi”
“Ngài cũng biết, Mộng Nguyệt phu nhân thương đại công tử như thế nào mà, nếu công tử đã mở lời, phu nhân chắc chắn sẽ đồng ý!”
“Không đúng!” An Lan Khánh bổng lắc đầu “Với bản tính cao ngạo, không coi ai ra gì như nó, làm sao nó có thể vứt hết mặt mũi để cáo trạng với tỷ tỷ rằng, nó chính là bị một ả nô tì hèn mọn bộp tai chứ?”
“Dù cho có bị đánh chết, Thành Tuấn cũng chắc chắn không bao giờ chịu nói ra việc mất mặt này”
“Theo ta nghĩ, trong chuyện này, nhất định là có ẩn khuất gì đó”
Vỗ nhẹ thành ghế, An Lan Khánh nghiêm giọng ra lệnh
“Hứa Minh, ngươi lập tức cho người điều tra rõ ràng mọi chuyện cho ta. Nội trong ngày hôm nay, ta muốn có được đáp án!”
Không hiểu vì sao, trong lòng An Lan Khánh bổng nhiên dâng lên một nỗi lo sợ khó tả, tựa như, con trai của hắn, An Lan Thành Tuấn đã…
“Rõ!” Hứa Minh dõng dạc đáp lời
---------------
Cùng lúc đó, tại cửa lớn Bách Dược Đường, một cỗ xe ngựa được kéo bởi bốn con Phong Mã đã bắt đầu lăn bánh.
Bên trong xe có tổng cộng bảy người, bao gồm: Phạm Côn Bằng, Phạm Liên Hoa, Liêu Trai, Khang Mẫn, Ôn Bích Hà, Mỹ Hiền và Tôn Trọng Nghĩa.
Trong đó, Liêu Trai và Khang Mẫn đều là đồ đệ của Phạm Côn Bằng, năm nay trên dưới ba mươi và đều chưa lập gia đình.
Mỹ Hiền chính là kế toán Mỹ, mẹ ruột của Ôn Bích Hà.
Tôn Trọng Nghĩa vì muốn trả ơn Liên Hoa Tiên Tử nên chủ động xin đi theo làm hộ vệ.
Tất cả hạ nhân còn lại của Bách Dược Đường, do không thể đi theo cho nên đều đã được Phạm Côn Bằng cho một khoảng tiền lớn rồi giải tán toàn bộ.
Kể từ ngày hôm nay, Bách Dược Đường người người kính trọng đã chính thức biến mất khỏi trấn Lạc Ngôn.
Với quyết định không thể lay chuyển của Phạm Liên Hoa, đoàn người cùng nhau thẳng hướng đến kinh đô Việt quốc mà tiến bước.
Một hành trình mới, một câu chuyện mới lại bắt đầu!
Hồi phụ thứ nhất – Liên Hoa Nở Rộ, kết thúc!
---------------
Như đã nói từ đầu, truyện của Tác ít ‘sắc’.
Tuy nhiên mỗi ‘sắc’ trong đó đều không phải bình hoa di động, ‘đổ’ rồi liền quên, nhạt nhòa vô vị.
Mỗi nữ nhân đi qua đời Đăng Dương, đều sẽ có chỗ đứng và vị thế của riêng mình trong cốt truyện, có biệt ly và cũng có hội ngộ, song hành cùng hắn đi đến hết chặng đường.
Vì thế, đôi khi Tác sẽ ra vài Hồi Phụ như thế này, chạy song song với mạch truyện của Hồi Chính, kể về những ‘sắc’ màu cô đơn.
Và cũng do tuyến truyện phụ lấy ‘phụ nữ’ làm trung tâm cho nên văn phong của tác sẽ bớt phần nghiêm túc và có một chút gì đó mang hơi hướng ‘ngôn tình’.
OK… chỉ vậy thôi, mong mọi người tiếp tục dõi theo những câu chuyện này.
----------------
Bonus bản thông tin nam chính cho ai cần
---o-o---
Đăng Dương
Danh hào: Tinh Anh
Tôn hiệu: Sát Nhân
Cấp độ: (/)
Sinh lực: / Đấu khí:
Hồn Lực: Hồn Tinh
Sức mạnh:
Tốc độ:
Trí tuệ:
Thể chất:
Sát Lục:
Thiên phú:
Điểm tích lũy:
Hệ đấu khí: Tử Lôi, Bạch Hỏa Lôi, Hắc Hỏa Lôi, Luyện Binh Chi Hỏa
Phẩm chất linh hồn: Lục Diệp Hồn Tinh
---o-o---
Chức nghiệp:
Lôi Hiệp Sĩ
Tinh Linh Pháp Sư (Hồn Sư)
Y Sư - Độc Sư - Nam Dược Thần Thư – Hải Thượng Y Tâm Lĩnh
Luyện Khí Sư - Thần Binh Phổ – Đại Khí Diệt Thần
Học giả - Thiên Đạo Chân Kinh – Cội Nguồn Của Sự Sống
Binh gia - Thiên Sát Binh Pháp – Bá Chủ Chiến Trường
---o-o---
Thể chất: Thủy Thần
Huyết mạch: Dòng Máu Lạc Hồng, khai phá %
---o-o---
Kỹ năng:
Giám Định Sơ Cấp
Thuần Hóa Thuật
Triệu Hồi Tinh Linh
Đồ Tể
Nhãn Thuật Thần Cấp - Vũ Khúc Của Lửa
Nhãn Thuật Thần Cấp – Thiên Đạo Chi Nhãn
Bạch Cốt Linh Dị Hỏa - Bạch Hỏa Thiêu Hồn
Hắc Long Ma Viên Hỏa – Hắc Hỏa Ma Long
Kỹ năng huyết mạch:
Ngự Thủy Thuật
Đằng Vân
---o-o---
Công Pháp:
Nhân giai sơ cấp công pháp - Lôi Đạo Công, độ thành thạo đạt %, đại thành
Nhân giai sơ cấp hồn thuật - Dẫn Hồn Thuật, độ thành thạo đạt %, đại thành
Nhân giai cao cấp luyện thế công pháp - Huyết Khí Tiên Công, độ thành thạo đạt %, đại thành
Địa giai sơ cấp hồn thuật - Hải Kình Hồn Thuật, độ thành thạo %
Địa giai trung cấp công pháp - Tam Kiếp Chấn Lôi Công, đã luyện thành tam trọng: Tử Lôi, Hắc Hỏa Lôi, Bạch Hỏa Lôi, độ thành thạo %, Bán Đại Thành
---o-o---
Võ Kỹ:
Nhân giai sơ cấp võ kỹ - Bạo Lôi Quyền, độ thành thạo đạt %, đại thành
Nhân giai trung cấp võ kỹ - Thiên Lôi Nhất Kích, độ thành thạo đạt %, đại thành
Nhân giai cao cấp thân pháp - Đạp Lôi, độ thành thạo đạt %, đại thành
Nhân giai sơ cấp võ kỹ - Ngạnh Lôi, độ thành thạo đạt %, đại thành
Nhân giai trung cấp võ kỹ - Lôi Bì Giáp, độ thành thạo đạt %, đại thành
Nhân giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thuẫn, độ thành thạo đạt %, đại thành
Địa giai sơ cấp võ kỹ - Cửu Ảnh Kiếm Ý, độ thành thạo đạt %, tiểu thành
Địa giai trung cấp kiếm pháp - Tiếu Tiêu Diêu, độ thành thạo đạt %, tiểu thành
Địa giai cao cấp thân pháp – Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh, độ thành thạo đạt %
Địa giai cao cấp võ kỹ - Long Thần Vũ Khải, độ thành thạo đạt %
Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Thú, độ thành thạo đạt %, đại thành
Địa giai cao cấp võ kỹ - Chưởng Tâm Lôi, độ thành thạo đạt %
Địa giai cao cấp võ kỹ - Diệt Thế Thánh Lôi Kiếm, độ thành thạo đạt %, tiểu thành
Địa giai cao cấp võ kỹ - Lôi Bộc, độ thành thạo đạt %, tiểu thành
Thiên Sát Kích Pháp – Bá Chủ Chiến Trường, độ thành thạo đạt %, yêu cầu cường độ Thể Chất để thi triển
---o-o---
Hồn Thuật:
Hồn Thuật không cấp độ - Áo Choàng Lông Ngỗng – Bạch Vũ Vô Hình – Hắc Vũ Thời Không – Hắc Vũ Sưu Hồn…
Phong thuật bậc - Bát Điệp Phong Tiễn
Thổ thuật bậc - Địa Chấn Khai Lộ
Thủy thuật bậc – Đóng Băng
Mộc thuật bậc – Quỷ Đằng Trói Buộc
Thổ thuật bậc – Sa Lầy
Ám thuật bậc – Suy Nhược
Quang thuật bậc – Mê Muội
Hỏa thuật bậc – Đại Hỏa Bạo Cầu
Thủy thuật bậc – Vũ Khúc Băng Châm
Lôi thuật bậc – Đại Lôi Bạo Cầu
Kim thuật bậc – Ngũ Đao Phanh Thây
Phong thuật bậc – Bách Điệp Phong Tiễn
Phong thuật bậc – Long Quyển Phong
Kim thuật bậc – Hoàng Kim Thiên Xích
Ám thuật bậc – Suy Nhược Quần Thể
Quang thuật bậc – Cường Hóa Tinh Thần
Phong Thuật bậc – Phong Hành Gia Tốc
Hỏa Thuật bậc – Cường hóa đấu khí hệ Hỏa
Thủy Thuật bậc – Cường hóa đấu khí hệ Thủy
Hỏa thuật bậc – Kháng sát thương hệ Hỏa
Lôi thuật bậc – Cường hóa đấu khí hệ Lôi
Hồn thuật bậc – Sóng Chấn Động Linh Hồn
Hồn Thuật Hắc Ám Cổ Đại bậc – Triệu Hồi Âm Binh
V.v…
Khai Ấn Hồn Thuật
Âm Dương Ngũ Hành Tỏa Không Trận
“Tu luyện độ thành thạo Hồn Thuật dễ dàng hơn tu luyện Võ Kỹ rất… rất nhiều, về cơn bản, chỉ cần hiểu rõ bản chất của Hồn Ấn (cách vẽ bùa) là được. Nói đơn giản, mua về là dùng được ngay, không cần tu luyện quá nhiều, cho nên phụ thuộc chủ yếu về ‘số lượng’ hơn là về ‘chất lượng’, đây chính là chỗ đáng sợ của Hồn Sư”
---o-o---
Linh Thú:
Hắc Ngục Xà: Quái thú bậc
Cổ Nguyệt Mẫu Vương Trùng: Thú Vương, không rõ đẳng cấp sức mạnh
---o-o---
Tinh Linh:
Băng Phách Tinh Linh - Lam Điểu
Đại Địa Tinh Linh - Thổ Địa
“Bản chất Tinh Linh là phân thân của linh hồn, mang ý thức của chủ nhân, không có ý thức của riêng mình”