Hào Quang Mặt Trời

chương 356

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nội thành Cổ Loa, Chánh Điện Đế Vương.

Sau khi xác định mối quan hệ cũng như cách xưng hô với chủ nhân mới, Cổ Nguyệt liền tự động chui tọt vào bên trong Linh Giới, tiếp tục quá trình ngủ nghĩ dưỡng thương của mình, đồng thời cũng trau dồi tình cảm với một người bạn mới, một cậu nhóc vừa to, vừa dài lại vừa đen, mang tên Hắc Ngục Xà.

Trong đại điện xa hoa tráng lệ, chỉ còn lại một mình Đăng Dương trên chiếc ngai vàng cao cao tại thượng.

“Chuyện của người khác, cuối cùng cũng làm xong rồi, giờ thì đến việc của mình thôi”

Đăng Dương cười khẽ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại rồi vận chuyển sức mạnh của Ngai Vàng Cửu Long, một trong hai đại Thần Khí thuộc về hắn

“Với tư cách là tân chủ nhân của thành Cổ Loa, ta sử dụng Quyền năng – Cảm Thụ Sinh Mệnh”

‘Oong!’ Ngay khi mệnh lệnh được ban hành, trong đầu Đăng Dương liền vang lên một tiếng chuông ngân thánh khiết, và rồi cũng trong tức khắc đó, hắn và thành Cổ Loa đã hòa hợp làm một.

Với trạng thái nhất thể hóa này, giờ đây, hắn có thể tùy ý kiểm tra toàn bộ sinh mệnh sống đang hoạt động trong thành Cổ Loa đơn giản như kiểm tra cơ thể của mình lại, chỉ cần liếc nhẹ mắt là thấy rõ toàn bộ.

“Hừm, may mắn…vẫn còn đến tận người đang hoạt động trong thành” Đăng Dương có chút vui vẻ lầm bẩm

AI chợt hỏi

‘Sao vậy AI, đến cả một tên chuyên đi guốc trong bụng ta như ngươi mà vẫn không biết ta đang định làm gì sao?’ Đăng Dương hài hước đáp

AI giải thích với giọng vô cảm

Nghe vậy, Đăng Dương không khỏi ngạc nhiên rồi cười tươi như hoa, nói ‘Hệ thống vẫn chưa thích ứng kịp với Huyết Mạch của ta? Ha ha, tốt… rất tốt, xem ra cái huyết mạc Dòng Máu Lạc Hồng này mạnh mẽ đúng y như Thần Rùa quảng cáo rồi, không tồi… không tồi… hư ha ha ha’

AI không cho là đúng, chạm rải trả lời, và dù cho chất giọng điện tử không hề mang theo cảm xúc, chúng ta vẫn có thể cảm nhận được một chút gì đó ngạo khí nhàn nhạt.

‘Ta cũng chỉ là thuận miệng nói chơi mà thôi, ngươi cần gì phải kiêu ngạo như thế’ Đăng Dương xì một tiếng, bĩu môi nói ‘Mà thôi, thích kiêu ngạo thì cứ kiêu ngạo, đến cùng, chủ nhân của hệ thống Thần Ma vẫn là ta cơ mà, hắc hắc’

Cười đắc ý một hồi, Đăng Dương dần thanh tỉnh lại, nét mặt không buồn không vui, nghiêm túc hỏi

‘Thế AI, nếu hiện giờ hệ thống đã thích nghi thành công với huyết mạch Dòng Máu Lạc Hồng của ta rồi, vậy thì ngươi có thể giúp ta quản lý tòa đại thành Cổ Loa này không, tựa như thay ta thực hiện các Quyền năng chẳng hạn?’

Câu trả lời rành mạch của AI, lập tức khiến cho Đăng Dương hài lòng đến không thể hài lòng hơn.

Muốn sử dụng các Quyền năng chỉ thuộc về chủ nhân của thành Cổ Loa, hắn bắt buộc phải cực kỳ tập trung ý nghĩ để thực hiện, đồng thời, trong quá trình đó cũng không thể phân tâm đi làm việc khác, giống như vừa rồi.

Điều này, thực sự khiến hắn không ưng ý cho lắm, bởi vì những dự tính hắn sắp thực hiện sau nay, có rất nhiều thức bắt buộc phải vừa sử dụng quyền năng, vừa dấn thân hành động, nếu thiếu một trong hai, độ khó nhiệm vụ nhất định sẽ tăng lên vài lần, vô cùng rắc rối.

Bất quá, giờ thì tốt rồi, có được sự hổ trợ đắc lực của AI, hắn cũng không cần phải lo mấy chuyện đó nữa mà đã có thể thoải mái thực hiện kế hoạch của mình.

Chậm rãi hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm thần xao động, Đăng Dương nói trong đầu

‘AI, mau sử dụng Quyền năng – Khiển Rối Vương, giúp ta tính xem, hiện nay ta đã có thể điều khiển Rối Đá cấp bậc nào và số lượng là bao nhiêu’

Không đến một giây sau, AI đã đưa ra câu trả lời chính xác

Nghe AI hồi đáp, Đăng Dương hơi khó hiểu hỏi ‘Cấp bậc của mấy con Rối Đá này được phân chia như thế nào? Nhưng con Rối Đá từng canh gác một trăm lẻ một bậc thang dẫn lên Cung Điện Hoàng Gia có cấp bậc gì, rồi đám Rối Đá ở Đại Sảnh Đường có cấp bậc gì, con Thạch Long đã khiến cho Phá Thiên Tông gần như toàn quân bị diệt tại chính nơi này lại có cấp bậc gì?’

AI vừa dứt lời, Đăng Dương liền chép miệng một tiếng, xuýt xoa nói

‘. con Rối Đá có lực chiến ngang Võ Tướng, . con Rối Đá có lực chiến ngang Kình Quân, chật chật… bao nhiêu đây Rối Đá là tương đương với lực lượng tầm trung của một đại tông môn rồi, ghê thật!’

‘Nói như vậy có nghĩa là, ngoài việc sử dụng Rối Đá vào công việc phòng thủ và quét dọn vệ sinh, ta không thể mang bọn chung đi chinh chiến ở bất cứ nơi nào khác?’ Đăng Dương vuốt cằm hỏi

‘Cũng không sao!’ Đăng Dương bật cười ‘Dù sao mục đích của ta cũng không phải là dựa vào những con Rối Đá này để đi trang đạo địa bàn’

‘Bất quá, ngay lúc này, ta đang có một công việc cực kỳ quang trọng cho bọn chúng đi làm đây!’

Thoáng ngừng một chút, Đăng Dương bổng cao giọng ra lệnh, lần này, không còn nói thầm trong đầu nữa mà lời thật tiếng thật, thanh âm hùng hồn vang vọng khắp không gian.

“AI, lập tức cho tất cả Rối Đá, bao gồm . con cấp và . con cấp , đi lùa hết toàn bộ võ giả vẫn còn đang hoạt động ở vùng Trung và Ngoại Thành vào Nội Thành cho ta. Nhớ rõ, hạn chế việc giết chóc đến lức tối thiểu, ưu tiên khống chế lên hàng đầu”

“Tốt!”

Đăng Dương gật đầu hài lòng, tâm ý hơi chuyển, cong môi nói

“Trong thời gian chờ đợi đám Rối Đá hoàn thành nhiệm vụ, ta cũng nên đi xem những người đồng đội hờ một chút chứ nhỉ”

“Quyền năng – Dịch Chuyển Tức Thời!”

Thanh âm dứt khoát vừa cất lên, Đăng Dương liền biết mất khỏi Ngai Vàng Cửu Long

……….

Cổ Thần Tháp, tầng thứ nhất.

Tại một vùng sa mạc khô cằn rộng lớn, trải dài hết tầm mắt không thể nhìn thấy một bóng cây ngọn cỏ, ánh sáng chợt lóe lên và một bóng người đã xuất hiện trên thạch đài cổ xưa.

Một lần nữa trở lại Cổ Thần Tháp sau ba ngày xa cách, Đăng Dương hoàn toàn không có một chút gì gọi là hồi niệm, ánh mắt như điện xẹt, lập tức quét ngang tứ phía, và rồi rất nhanh, hắn đã thấy được thứ cần tìm.

Chỉ thấy, cách Đăng Dương chưa đến một cây số về phía bên phải, có vài cái xác bất động đang nằm lăn lốc trên biển cát khô cằn, khắp nơi xung quanh bọn họ là vô số hố to lổ nhỏ, đường đao vết kiếm rạch dài ngổn ngang.

Không có lấy một giây do dự, Đăng Dương liền bộc phát toàn bộ sức mạnh của bản thân, thi triển thân pháp Đa Trùng Vạn Lôi Ảnh đến tốc độ tận cùng, kéo theo tầng tầng tàn ảnh sau lưng, bắn người đi như một tia sét mờ nhạt.

Chưa đến mười giây sau, Đăng Dương đã xuất hiện bên cạnh những cái xác.

Tổng cộng có khoảng ba mươi cái xác và đại đa số đều không còn nguyên vẹn, không đứt tay thì cũng lìa đầu, chân không cụt thì cơ thể cũng bị xé ra thành hai mảnh, bởi vì thời thiết nắng gắt cho nên không có bất kỳ hiện tượng thối rữa hay mùi vị tanh hôi gì, thế nhưng nhìn từ bên ngoài vẫn cực kỳ ghê tởm và kinh dị.

Chẳng qua là, đối với một kẻ liên tục ra vào quỷ môn quan không khác gì đi dạo xem hoa như Đăng Dương, cảnh tượng thảm khốc này vẫn còn bình thường chán.

Hoàn toàn không để tâm đến những thức không cần thiết, Đăng Dương nhất chân đi đến vị trí của cái xác mà không phải là cái xác, trên cơ thể tàn tạ đó, vẫn còn một hơi thở mỏng manh đến nỗi có thể đứt đoạn bất kỳ lúc nào.

Người này… không phải là ai khác mà chính là Ngô Thừa Dực.

Tình trạng của hắn ta hiện nay, phải nói là xấu không thể tả, tâm trí chìm trong hôn mê sâu, hô hấp phi thường yếu ớt, hơn nữa còn lúc có lúc không, trên người thì chằng chịt vết thương lớn nhỏ, trong số đó có không ít vết thương sâu đến tận xương, cục kỳ nghiêm trọng, ngọn lửa sinh mệnh có thể chợp tắt bất cứ lúc nào.

Với sức mạnh nhìn thấu vạn vật của Thiên Đạo Chi Nhãn, chỉ cần liếc sơ qua một lượt thì Đăng Dương đã nắm rõ toàn bộ thương thế kinh khủng của Ngô Thừa Dực.

Không nói nhiều lời, Đăng Dương ngay lập tức lấy ra ngân châm, trong chớp mắt liền cắm đầy khắp người Ngô Thừa Dực như con nhím. Những mũi kim châm này, mặc dù không thể chữa khỏi cho Ngô Thừa Dực đồng thời cũng không có khả năng khôi phục một chút thương tổn nào, thế những đã thành công giữ lại cho hắn một cái mạng, kéo dài hơi tàn thêm một hai ngày nữa là không vấn đề gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio