Năm học mới bắt đầu cũng chính là thời điểm lễ hội tưng bừng nhất, toàn trường đã rục rịch chuẩn bị hội thao cho học sinh. Hội thao, hay đại hội thể thao, bao gồm hơn loại hình thể thao khác nhau cho học sinh cùng thi đấu, và huy chương vàng ở mỗi hạng mục không chỉ đem lại nhiều tiền thường mà còn là cơ hội giao lưu với hội học sinh S. Toàn bộ học sinh trong trường đều cố gắng chuẩn bị cho hội thao này, bởi cơ hội nói chuyện với S sẽ giúp họ có thêm nhiều mối quan hệ hơn và đồng thời nhận được sự chú ý của họ. Chỉ cần gia nhập vào binh đoàn của Nhạc Huân hay Lộ Khiết cũng khiến gia tộc nhà họ được nở mày nở mặt rồi. Thế nhưng Thường Hi chỉ quan tâm đến số tiền kia, cô có thể trả cho thiếu gia tiền ăn, sau đó biển thủ một ít mua đồ ăn vặt nữa. Hí hí, thông minh quá!
Đối với hội thao này, ngoài việc ngắm các mĩ nam mĩ nữ trổ tài vận động, mối quan hệ phức tạp giữa anh em nhà Hoàng gia càng khiến cho học sinh toàn trường tò mò xem hai người đó sẽ cạnh tranh ở hạng mục gì. Năm nào cũng vậy kể từ năm năm trước, Hoàng Lăng Sở và Hoàng Minh Hạo sẽ không hẹn mà đăng kí cùng một hạng mục, và kết thúc đều là Hoàng Minh Hạo bỏ thi. Nghiễm nhiên, họ vẫn mong chờ xem trận đấu diễn ra giữa hai người bởi Hoàng Minh Hạo trước đây cũng là một nhân vật truyền kì không kém gì Hoàng Lăng Sở bây giờ.
Lần này là bắn súng – hạng mục mới được thêm vào trong năm nay. Hạng mục tham gia chỉ có đúng hai người là Hoàng Lăng Sở và Hoàng Minh Hạo, bởi lẽ S đã dán thông báo cấm người khác tham gia trừ Hoàng đại thiếu gia và nhị thiếu gia; ai dám chống lệnh chứ...
“Hạo thiếu gia, năm nay sao thiếu gia lại quyết định đi thi thế?” – Thường Hi lại lải nhải trên đường ra trường đua, tay lỉnh kỉnh xách theo một núi đồ dùng cần thiết. Đương nhiên, Hoàng Minh Hạo luôn tránh tiếp xúc với cô nhiều nhất có thể trừ giờ về, nên anh một tay chống gậy, tay còn lại giật túi đồ rồi xua xua ra hiệu đuổi Thường Hi đi.
“Thiếu gia~ Có phải là do em bảo em thích ăn Doner Kebap không? Thiếu gia thiếu tiền vậy hả? Em cho cậu mượn nhé? Hồi trước em đi giặt thuê tiết kiệm được k đấy! Em giỏi lắm, cậu không cần quá sức như vậy đâu! Ấy thiếu gia, em đang nói mà, sao cậu lại đi mất rồi?” – Thường Hi lon ton chạy theo Minh Hạo - người đã chán ngấy lời lải nhải của cô từ bao giờ.
“Hạo thiếu gia, em thi cũng được mà T_T cậu cố gắng vì bánh mì của em như vậy em rất đau lòng đó T_T” – Thường Hi lo sợ cho thân thể ngọc ngà của thiếu gia, kéo tay Minh Hạo nhất quyết không buông.
“Thường Hi, tốt nhất cô nên im miệng cho tôi” – Minh Hạo lườm cô sắc lẹm, yêu cầu cô tránh xa anh m. Thế nhưng, Thường Hi mà tránh thì đâu còn là hầu cận của thiếu gia cao cao tại thượng Hoàng Minh Hạo nữa. Biết thế, Minh Hạo thêm vào, “Có việc. Không phải lo.”
Thường Hi gật gật, không tranh cãi nữa khi cô phát hiện ra hai người làm trò mèo ở sân vận động khiến người ta chú ý.
Không xong rồi, Hoàng Lăng Sở lườm bọn cô rồi. Á, càng không xong rồi, nhìn Hàn Lộ Khiết như muốn lột da cô thế kia, chắc cô sống không bằng chết mất. Vẫy tay với Hạo thiếu gia chúc may mắn (người không thèm quan tâm tới lo lắng của cô lấy một lần), Thường Hi chuồn lẹ.
----------------------------
Trường Bắn.
Hoàng Lăng Sở đứng trên bục thi đấu, bộ đồng phục đen bám sát người càng khiến cơ thể cường tráng của anh lộ ra, đôi mắt phượng đầy phong tình cùng nụ cười quyến rũ mê người khiến nữ sinh phía dưới khán đài hò hét liên tục.
Hoàng Minh Hạo từ từ bước lên bục, trái ngược với vẻ đào hoa toả ra từ Lăng Sở, Minh Hạo trông giống như một con sói cô độc đến lạnh lùng, sát khí anh toả ra khiến người ta muốn chùn bước, vừa ngưỡng mộ vừa muốn tránh xa. Băng bịt mắt trái màu đen làm khuôn mặt anh càng trở nên tôn quý muôn phần, mang vẻ sang trọng của những thiếu gia cao quý cổ xưa. Dù anh đã mất đi quyền thế, không ít tiểu thư đài các vẫn bị mê hoặc bởi anh mà lên tiếng cổ vũ.
“Hoàng Minh Hạo, cuối cùng hôm nay ngươi cũng không ôm đầu chạy trốn như mọi năm. Thế nào? Túng thiếu quá nên cần tiền? Chi bằng đến trước cửa Hoàng gia quỳ xuống cầu xin một chút, có khi lại được quay lại cửa đấy” - Hoàng Lăng Sở tay vừa lên đạn, mắt chăm chú vào khẩu súng lục đen nhưng miệng không hề quên mỉa mai người anh trai “thân thiết” của anh.
Hoàng Minh Hạo trước sau đều im lặng, chỉ tập trung vào khâu chuẩn bị súng, bỏ ngoài tai toàn bộ lời nói của Lăng Sở. Anh lúc nào cũng vậy, tính cách âm trầm đã ngấm sâu vào máu đến mức một lời nói thừa cũng khiến anh khó chịu. Cái chân không hoạt động luôn làm anh phải bám víu vào chiếc gậy gỗ, nhưng việc lên đạn bằng một tay không hề cản trở anh. Động tác nhanh nhẹn và thành thạo đến mê hoặc, kết hợp cùng phong thái ung dung thư thái, trông anh không hề thua kém Hoàng Lăng Sở.
“Hội trưởng, đánh bại tên tán gia bại sản đó đi!”
“Hội trưởng, em yêu anh. Hoàng Lăng Sở, em yêu anh moa moa!!”
“Hoàng Minh Hạo, đồ chết giẫm. Xem hôm nay ngươi tự kiêu được bao lâu. Cũng chỉ là loại tầm thường, sao có thể bằng hội trưởng của chúng ta?”
“Trật tự. Phát bắn đầu tiên!” – Trọng tài hô vang.
Đoàng. Đoàng.
Hai phát súng gần như xảy ra cùng một lúc, trong chớp mắt, cả hai viên đạn lao thẳng tới vòng số điểm, không hề chệch một li khỏi tâm.
“Hòa điểm rồi.”
“Ngưỡng mộ quá đi mất! Nếu như tiểu thư Chu Uyển Dư không phải là hôn phu của học trưởng, có phải anh ấy sẽ nhìn mình không?
“Vớ vẩn, chi bằng yêu thiếu gia Hoàng Minh Hạo kia kìa, vừa đẹp trai vừa tài giỏi.”
“Gớm, người ta chống gậy thế kia. Tớ không muốn yêu một anh già đâu.”
“Phát bắn thứ hai! Chuẩn bị --- Sẵn sàng!”
Đoàng. Đoàng.
Tiếng súng đanh thép nhanh chóng khiến đám đông im bặt. Lại một phát hòa với hai điểm nữa. Quả nhiên, Hoàng gia vốn là gia tộc nổi tiếng về buôn vũ khí và thiết bị phòng hộ, không có lý nào hai thiếu gia lại có thể thất bại trong cuộc thi này.
Hoàng Lăng Sở trở nên sốt ruột. “Lẽ nào hắn ta không thấy khó khăn khi phải bắn bằng một mắt sao?” – Lăng Sở tức giận nghĩ thầm. Lúc nào cũng vậy, từ bé đến giờ, anh chưa bao giờ thắng được Hoàng Minh Hạo. Mọi việc anh làm đều luôn thua kém anh trai, cứ như số phận đã sắp đặt anh chỉ có thể đứng sau anh ta vậy. Dù đã sở hữu quyền thừa kế Hoàng gia, vì sao Lăng Sở lại có cảm giác thất bại như vậy...
“A Sở, bình tĩnh thôi” – Minh Hạo từ bục bên cạnh lên tiếng, nhưng ánh mắt không hề chuyển qua phía Lăng Sở. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng đầy an ủi mà mười năm trước Minh Hạo dùng để động viên Lăng Sở, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa hai người, giống như họ quay về quá khứ, khi mà Minh Hạo vẫn là người yêu thương, lo lắng và hiểu rõ Lăng Sở nhất.
“Đừng có tự kiêu. Tôi đã không còn là thằng nhóc của ngày xưa nữa. Nực cười” – Hoàng Lăng Sở nghiến răng. Xấu hổ. Nhục nhã. Hắn ta cố gắng năm năm để trở thành người ưu tú như vậy, Hoàng Minh Hạo vẫn coi hắn là thằng bé vô dụng năm xưa sao? Những thất bại trong quá khứ khiến hắn cảm thấy đắng nghét nơi cổ họng. Thù còn chưa trả, đừng mong Hoàng Minh Hạo có cơ hội ngóc đầu.
“Phát súng cuối cùng. Bắn!”
Chưa kịp điều chỉnh lại suy nghĩ, Hoàng Lăng Sở đã tức giận xả súng liên tục vào bảng điểm, đôi mắt phượng hiện lên những tia hung tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người hắn hận nhất.
“ điểm ---- và điểm. Hoàng Minh Hạo thắng.”
Mười phát bắn liên tiếp, nếu không lệch hẳn ra ngoài thì cũng sẽ ở vòng ngoài lệch tâm.
“Hoàng Minh Hạo, ngươi...” – Lăng Sở không tin vào mắt mình, đúng vậy, hắn không tin. Ở trường bắn tập, hắn đã có thể bắn liên tục trăm phát không trượt một li, vậy mà Hoàng Minh Hạo là cái thá gì lại khiến hắn suy sụp đến như vậy? Năm năm qua, hắn đã cử bao nhiêu người đến đánh đập tên anh trai kia, vậy mà bản thân hắn lại chẳng thể tự đánh bại đối thủ truyền kiếp của mình.
Hoàng Lăng Sở túm lấy cổ áo Hoàng Minh Hạo, đấm mạnh vào mặt của anh. Mắt trái Hoàng Minh Hạo không nhìn thấy, nên anh không chuẩn bị kịp mà lãnh đủ cú đấm vào má.
“A Sở, thua là thua. Đừng tự làm xấu mặt Hoàng Thị nữa.” – Minh Hạo đưa tay quệt vết máu trên môi, lạnh nhạt nói.
Nói rồi, anh đấm lại vào mặt Lăng Sở.
Hai người cứ đấm qua đấm lại như vậy, đám đông thì hò reo vui mừng, cho đến khi...
“Chết người rồi! Con nhà quê chết chìm rồi!!!”
Tiếng hét của ai đó vang vọng khắp trường bắn, chỉ một giây sau, mọi người đều nháo nhào chạy qua khu bể bơi để xem kịch, bởi “con nhà quê” còn tồn tại trong cái trường này chỉ có thể là Vương Thường Hi – mục tiêu sỉ nhục số một của S Hàn Lộ Khiết.
-------------
Bể bơi.
Học sinh đứng vây xung quanh bể bơi, hiếu kì ngó xuống: người thì cười ha hả, người thì quay livestream, người thì ngây ngốc bàn tán sôi nổi bởi cô nhóc nhà quê kia giờ đang ngụp lặn giữa bể, bao quanh là những tiểu thư đài các xinh đẹp phe Lộ Khiết đang giả vờ tỏ vẻ sợ hãi.
Vương Thường Hi biết mình bị bẫy khi tám vận động viên đều là kẻ đã từng bắt nạt cô, nhưng thật không ngờ, dù cô có tài năng xuất chúng về bơi lội đi nữa cũng không thể ngờ được bọn chúng lại vây quanh trói chân cô lại. Đám trọng tài bù nhìn huýt sáo làm ngơ, còn khán giả được một phen thưởng thức.
Thường Hi cảm thấy nước xộc thẳng vào mũi cô. Khó thở quá. Ngực cô căng tràn nào nước là nước, đến mức mụ mị, tay chân không còn sức lực mà quẫy đạp.
Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Thường Hi tự nhủ, nước mắt trào ra hòa vào với nước trong bể. Nỗi sợ hãi ăn mòn cơ thể cô, tay cô cố gắng gỡ nút thắt dây thừng cơ bản nhưng không tài nào gỡ ra được. Không xong rồi. Thật sự không xong rồi. Nước mắt trào ra nhanh hơn, cô cố gắng thở nhưng đổi lại chỉ là một vốc nước bịt kín mũi.
“Thiếu gia... thiếu gia... cứu em với...” – Thường Hi cầu cứu vô vọng trong tiềm thức. Chỉ cố gắng một chút thôi, rồi thiếu gia sẽ đến. Như khi cô làm trò rồi gây hại hồi bé. Như khi cô gặp ác mộng không dám nhắm mắt. Thiếu gia Minh Hạo của cô sẽ đến thôi.
Hơi thở tắt dần, trước mắt là một mảng tối đen, các giác quan của Thường Hi dần mất đi cảm giác.
--------------------
“Hi Hi! Hi Hi! Tỉnh lại đi! Hi Hi!”
Tiếng gọi xa xôi đánh thẳng vào tâm trí của Thường Hi. Ai vậy? Thiếu gia đến rồi sao? Thiếu gia, em cần cậu lắm! Cậu đến rồi hả?
Đôi mắt nhắm nghiền từ từ mở ra, trước mắt là bóng hình mờ ảo dần hiện rõ khuôn mặt của người mà đáng lẽ ra là kẻ thù của cô – Hoàng Lăng Sở.
“Sở Sở? Sao cậu lại ở đây? Anh Minh Hạo đâu?” – Thường Hi lơ mơ nhớ về những ngày tháng xưa cũ, khi cô cũng chết ngập trong lúc chơi bên cạnh dòng sông.
“Hi Hi, tỉnh táo lại đi!” – Lăng Sở vỗ vỗ mặt cô, cúi xuống tính hô hấp nhân tạo.
“Lăng Sở, anh làm gì vậy? Để đội cứu hộ làm đi, anh ướt hết rồi kìa!” – Giọng nói hốt hoảng nhưng không kém phần nữ tính vang lên.
À, ra là Chu Uyển Dư – Thường Hi nghĩ thầm.
Mắt cô dần thích nghi với ánh sáng. Hoàng Lăng Sở còn nguyên bộ đồ bắn súng ướt sũng từ trên xuống dưới, đôi mắt tràn đầy sự lo lắng và tức giận. Bên cạnh là Chu Uyển Dư nhẹ nhàng khoác khăn tắm lên vai Lăng Sở, mắt không quên liếc Thường Hi mấy lần nhưng nét mặt vẫn duy một vẻ dịu dàng. Quả nhiên là cặp đôi thế kỉ, dù trong hoàn cảnh nào cũng có thể tỏa sáng – Thường Hi nghĩ thầm.
Liếc ngang liếc dọc một hồi, Thường Hi mới tìm thấy bóng hình cô mong mỏi. Hoàng Minh Hạo đứng xa xa, vẫn là dáng vẻ xa cách lạnh lùng, dường như thế giới có xoay chuyển cũng không hề liên quan đến anh. Anh lặng lẽ nhìn cô, mang trong đó vài tia cảm xúc kì lạ mà Thường Hi không hiểu được.
Hình như khuôn mặt thiếu gia bị thương, cô còn thấy những vết bầm tím nữa. Hình như thiếu gia thắng rồi, bởi vì cô nhìn thấy xấp tiền nhét vội vàng trong túi quần của cậu nổi cộm lên. Hình như thiếu gia rất tức giận vì cô gây rối, bởi cậu nhanh chóng quay mặt đi sau khi bắt gặp ánh mắt của cô, đứng đó cô độc đến lạ kì.
“Hạo thiếu gia...” - Thường Hi khẽ liếm đôi môi khô khốc, kiềm chế ham muốn chạy đến bên anh bây giờ, bởi cô biết mình đã khiến anh mất mặt đến chừng nào. Thường Hi chưa bao giờ thấy thiếu gia tức giận như vậy, anh sẽ chỉ làm bộ cáu gắt, nhưng vẫn sẽ nhìn cô; anh dù có mắng mỏ, cũng sẽ không bao giờ mặc kệ cô. Vậy mà bây giờ, thiếu gia kinh tởm việc nhìn cô đến vậy sao...
“Tôi đưa em về” – Lăng Sở mặc kệ Chu Uyển Dư, trực tiếp bế cô nàng đang ngây ngốc kia lên rồi bước thẳng ra phía hành lang. Tiếng xì xào bàn tán vang lên đầy hào hứng, giờ phút này Chu Uyển Dư giống như một người thừa vậy. Cô nhanh chóng hiểu rõ cục diện mà nói:
“Ta, Chu Uyển Dư, nhân danh phó hội học sinh, sẽ trừng phạt Hàn Lộ Khiết cùng những người có liên quan khác đến sự việc ngày hôm nay. Tất cả mau giải tán! Hàn Lộ Khiết theo ta về phòng.”
Đám đông vì sợ hãi uy lực của S mà tản ra, dù sao cũng là chuyện nội bộ, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, họ cũng nên thức thời mà rời đi.
Mặc cho Thường Hi giãy giụa, Hoàng Lăng Sở ôm lấy cô đi thẳng, không quên nói với Hoàng Minh Hạo chống gậy đứng ở cửa bằng một giọng nói chỉ riêng hai người nghe thấy:
“Hoàng Minh Hạo, kẻ vô dụng như mày sẽ khiến Hi Hi chết như mẹ mày mà thôi.”