Khi Hoàng Minh Hạo về tới nhà, Thường Hi đã tắm rửa sạch sẽ ngồi đợi anh từ bao giờ. Sao cô có cảm giác như đợi chồng về xơi thịt thế nhỉ... Aiz, không được không được, nghĩ bậy nghĩ bạ sẽ khiến thiếu gia thất vọng hơn về cô mất...
“Thiếu gia, mừng cậu về nhà” – Thường Hi mỉm cười lấy lòng với anh – “Thiếu gia, chúc mừng thiếu gia thắng cuộc nhé! Thiếu gia tuyệt vời quá hì hì.”
Thế nhưng trái ngược với sự vui vẻ của cô hầu, Hoàng Minh Hạo bước qua một cách lạnh nhạt, không nói lấy một lời, nhanh chóng đi vào trong phòng đóng sầm cửa lại.
Thường Hi đần độn ra đó một hồi, nhận ra thiếu gia đã chuồn mất liền lon ton đuổi theo.
“Thiếu gia, em chuẩn bị cà phê không đường đá với hai lát bánh ngọt thiếu gia thích rồi nè! Thiếu gia cho phép em vào nhé?” – Thường Hi rụt rè gõ cửa ở bên ngoài, dù cô biết căn phòng kia không khóa, Hạo thiếu gia tức giận như vậy thật khiến cô không dám xông vào hỏi cho ra lẽ.
“Hạo thiếu gia, cậu đừng giận em nữa. Em thật sự không cố ý làm mất mặt thiếu gia đâu, lúc đó em không để ý móc khóa chân mà...”
“Thiếu gia, em xin lỗi thiếu gia mà, là tên chết tiệt Hoàng Lăng Sở vác em về, em không chống trả được sức mạnh của hắn ta! Hắn ta là tên cặn bã xấu tính xấu nết, không thể so sánh với thiếu gia cao quý xinh đẹp của em được.”
Mặc cho Thường Hi thỏ thẻ xin lỗi bên ngoài, Hoàng Minh Hạo bên trong không hề có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy tiếng đập vỡ đồ đạc, càng khiến cho Thường Hi không dám làm gì quá phận. Tội lỗi của cô đúng là ngàn lần không thể tha thứ mà... Kĩ năng bơi của cô một tay do thiếu gia dạy dỗ, hôm nay lại chính vì nó mà thất bại, Hạo thiếu gia chắc ghét cô lắm.
“Hạo thiếu gia, em mỏi chân lắm rồi, thiếu gia cho em vào nhé! Em chuẩn bị vào đây này...”
Có phải Hạo thiếu gia mải mê đập đồ quá mà quên luôn cô rồi không... Ơ, thế nhỡ cô vào anh ném luôn cô ra ngoài cửa sổ cho đỡ giận thì sao O.o??
“Thiếu gia, nếu cậu không muốn thấy em thì em đi nhé? Em đặt điểm tâm ở bên ngoài, thiếu gia nhớ ăn để giữ sức nhé! Thiếu gia đừng làm việc quá sức đấy...”
Thường Hi rơm rớm nước mắt, tủi thân. Quãng thời gian ở bên cạnh thiếu gia, thiếu gia chưa bao giờ cáu với cô như vậy, bây giờ tự dưng tấn công đột ngột thế, cô làm sao mà biết cách chống trả chứ! Thường Hi toan quay lưng bước ra phòng khách thì...
Cạch.
Cánh cửa mở ra.
“Ai cho cô đi đấy?” – Giọng nói quen thuộc mà cô hằng ngày ngóng trông vang lên.
“Thiếu gia!!!” – Thường Hi quay ngoắt lại, gạt nước mắt ôm chầm lấy Minh Hạo, “Em biết cậu không bỏ em mà! Huhu, cậu đừng giận em nữa, em biết lỗi rồi. Tội em ngàn lần đáng chết huhuhu...”
Thấy thiếu gia nhẹ nhàng xoa đầu cô, Thường Hi vốn tủi thân liền khóc dữ hơn, ôm chặt lấy anh không buông, khiến anh ngã nhào ra đằng sau, còn cô thì nằm đè lên trên.
Minh Hạo cứng nhắc xoa xoa đầu cô, bàn tay anh đầy vết chai sạn do tập bắn súng, chỉ sợ vuốt mạnh một chút thì sẽ khiến Thường Hi đau.
“Xin lỗi, là tôi vô dụng, không bảo vệ được em” – Minh Hạo nói, mang theo có chút gì đó thất vọng cùng đau lòng. Anh không giận cô, mà là giận chính bản thân mình.
Có trời mới biết anh hận thù thân thể tàn tật của mình như thế nào khi nghe lời bàn tán của học sinh trong trường hôm nay. Cho đến tận bây giờ, anh mới biết rằng Thường Hi luôn bị coi là “con nhà quê” và bị chế nhạo bởi chiếc miệng bẩn thỉu của bọn học sinh kiêu ngạo. Rằng Thường Hi chính là đối tượng bị bắt nạt liên tục của S Hàn Lộ Khiết, rằng trước mỗi buổi chiều cô chạy qua đón anh, cô đã hứng chịu không biết bao nhiêu là đòn roi và sỉ nhục. Rằng Thường Hi, con nhóc luôn tỏ ra vui vẻ hạnh phúc trước mặt anh, đã luôn gồng mình che giấu vết thương để anh không đau lòng.
Anh có xứng đáng không? Anh có thể cho cô điều gì đây, để đổi lại với sự hi sinh ấy?
Hoàng Minh Hạo, lần đầu tiên sau năm năm, cảm thấy bản thân thật vô dụng. Anh thậm chí còn không thể bảo vệ người hầu của mình, phải để người khác cứu cô. Khi biết cô gặp tai nạn ở bể bơi, dù anh có cố chạy hết sức, cũng không bằng một người bình thường đi bộ. Chiếc chân gãy khiến anh lê lết một cách đáng thương, để rồi khi anh tới được nơi, Thường Hi đã được cứu lên rất lâu rồi. Nếu không nhờ Lăng Sở, không nhờ người xung quanh làm loạn lên, liệu có phải Thường Hi đã ngủ yên mãi mãi trong làn nước tuyệt tình kia không? Sự tồn tại của anh có phải chỉ khiến cô ngày càng đau khổ hay không?
Minh Hạo không biết, mà cũng không muốn nghĩ tới đáp án nữa.
Thường Hi nhìn thấy tia phức tạp trong mắt Minh Hạo, nhanh chóng xua tay: “Hạo thiếu gia, không phải đâu! Là do em không cẩn thận, không để ý thôi. Với lại, bảo vệ thiếu gia là sứ mệnh quang vinh thần thánh của em, sao em lại để cậu bảo vệ em được?”
Minh Hạo càng ôm cô chặt hơn, đau lòng thở hắt.
“Thường Hi, ở bên cạnh tôi sẽ không hạnh phúc được đâu.”
“Hạo thiếu gia!!” – Thường Hi tức giận, cắn tai Minh Hạo.
“...” – Hoàng Minh Hạo kinh ngạc buông cô ra, mắt trợn trừng.
Thấy vậy, Thường Hi cúi đầu sang cắn thêm phát nữa.
“Đây là trừng phạt thiếu gia vì tội nghĩ linh tinh! Em đã nói với thiếu gia vào năm năm trước rồi, rằng em không quan tâm đến điều đó nữa. Thiếu gia là hạnh phúc của em, không ở bên thiếu gia em sẽ chết trong đau khổ đó. Em mong thiếu gia hạnh phúc vui vẻ an nhàn sống một cuộc sống không lo âu buồn phiền mà...”
“Thường Hi...” – Hoàng Minh Hạo hít sâu, rít lên – “... Im mồm.”
“Vâng!” – Thường Hi gật gật đầu ngoan ngoãn, nhanh chóng buông người thiếu gia rồi chạy biến. Thiếu gia tha thứ cho cô rồi, mà sao trái tim cô đập dữ dội trong lồng ngực muốn nhảy ra ngoài như cô đã làm điều gì tội lỗi thế này. A a a, rốt cuộc mình vừa làm trò gì với thân thể ngọc ngà của thiếu gia vậy huhu, cô đúng là con hầu hư đốn mà...
Thường Hi không hề hay biết, khuôn mặt thiếu gia nhà cô cũng hiện lên vầng đỏ nhàn nhạt.
“... Đồ ngốc.”
“Tôi sẽ không để em phải đau khổ nữa đâu.”
Hoàng Minh Hạo âm thầm lập lời thề với lòng mình rằng Thường Hi sẽ trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới...
... trong vòng tay của anh.
-----------------------
Trong một diễn biến khác...
“Lộ Khiết à Lộ Khiết, ta đã nói với cô bao nhiêu lần. Hành sự nên cẩn thận một chút, cớ sao cô lại ngu như vậy nhỉ?”
“A, Uyển Dư, thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin đừng đánh sập công ty nhà chúng tôi. Tôi biết lỗi rồi, tôi đáng chết, đáng chết... Chu Uyển Dư, à không, Chu tiểu thư làm ơn cho tôi đường sống với” – Hàn Lộ Khiết khóc lóc, sợ hãi cầu xin.
Chu Uyển Dư giờ phút này trở nên lạnh lùng đáng sợ hơn bao giờ hết, vẻ ác độc thấu xương đã thế chỗ cho sự dịu dàng ở bể bơi ban nãy. Cô như nữ hoàng địa ngục uy nghiêm nhìn xuống đám nô lệ tùy tùng thấp kém vậy.
“Hàn Lộ Khiết, chuyện thường ngày cô làm, ta đã mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi vì suy cho cùng cũng không tổn hại gì đến quan hệ của ta và Lăng Sở. Thế nhưng ngày hôm nay, cô thật đáng chết lắm.”
Nói rồi, Uyển Dư uyển chuyển dẫm đôi giày gót nhọn lên mu bàn tay Lộ Khiết, đạp mạnh xuống. Lộ Khiết đau đớn không thôi, nhưng không dám thốt ra bất cứ âm thanh nào. Chu Thị thực sự là tay khét tiếng trong thế giới ngầm, trực tiếp thâu tóm hàng loạt gia tộc, mà Hàn Thị là một trong số chúng. Chu Uyển Dư lại khôn khéo ranh ma như vậy, trở thành người thừa kế duy nhất của Chu Gia, nên ai ai cũng phải nhường cô ta đến ba phần... dù cho cô ta chỉ là con nuôi không máu mủ gì với Chu Thị.
Hàn Lộ Khiết uất ức không thôi, nhưng luận bàn về mánh khóe, cô thắng không nổi Chu Uyển Dư. Biết rất rõ Lăng Sở và Thường Hi có gì đó với nhau, Lộ Khiết ra sức bắt nạt Thường Hi để Uyển Dư vui lòng, vậy mà cô ta lại mắc sai lầm liên tiếp. Lần này, chỉ trông mong vào “lòng tốt” của Chu Uyển Dư mà thôi... Chết tiệt, gia đình cô thật toàn là bọn chết dẫm vô dụng, nếu không cô đã không phải luồn cúi như thế này!
Cánh cửa phòng học bật mở. Là Tử Nhạc Huân.
“Dư Dư, dừng lại được rồi đấy. Khiết Nhi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, sau này có gì hãy để anh lo. Em đừng nhúng tay vào” – Nhạc Huân căng thẳng nhìn bàn tay gãy nát của Lộ Khiết, cố gắng che dấu lo lắng trong lòng mà khuyên nhủ.
“Tử Nhạc Huân, hi vọng anh nên biết vị trí của mình ở đâu. Đừng làm phiền tôi. Hàn Lộ Khiết hôm nay không trả giá cho việc làm ngu xuẩn của cô ta thì đừng hòng toàn vẹn mà đi về” – Uyển Dư nhàn nhạt nói chuyện, dường như không hề quan tâm đến sự đau đớn và rên rỉ của Lộ Khiết dưới sàn.
“Nhạc Huân, anh cút đi... Ai cần anh... cần anh lên tiếng chứ... Mau cút đi!” – Lộ Khiết nhìn Nhạc Huân. Anh ta bị ngu sao mà nói ra những lời như thế? Chu Uyển Dư sẽ phá hủy cả gia tộc anh ta mất!
Không quan tâm tới ánh mắt cầu khẩn của Lộ Khiết, tiếp tục nhìn Chu Uyển Dư:
“Dư Dư à, bây giờ bên ngoài đang nhiều người như vậy, em làm thế này sẽ khiến người ta bàn tán về chúng ta và cả hình ảnh của em nữa. Tốt nhất chúng ta nên giải quyết sau đi, chuyện quan trọng là gọi Lăng Sở về đã, đừng để cậu ấy bên Thường Hi quá lâu.”
“Thôi nhé” – Nhìn thấy vẻ mặt của Uyển Dư dịu đi, Tử Nhạc Huân đến gần dẫn Uyển Dư ra ghế ngồi, nhẹ nhàng xoa chân cho cô – “Đau chân lắm phải không? Để anh giúp em nhé! Có gì em tha thứ cho Khiết Nhi, anh sẽ trừng phạt nó thay em, được không?”
Giọng nói dịu dàng của Nhạc Huân khiến Chu Uyển Dư bình tĩnh đi không ít, dù sao đối với cô, Tử Thị có là một gia tộc bé nhỏ không sức sống đi nữa thì Nhạc Huân cũng là đàn anh luôn suy nghĩ thấu đáo và hợp tình hợp lý. Về điểm này, Chu Uyển Dư không thể không phủ nhận, Tử Nhạc Huân dù mang dáng dấp của một tên ăn chơi trác táng thì anh ta cũng rất khôn ngoan, hiện nay Nhạc Huân đang thích cô chính là một lợi thế để cô kiểm soát Tử Thị trong lòng bàn tay.
“Được rồi. Phiền anh lôi cô ta ra ngoài giúp em, S có lẽ cũng nên thay người rồi” – Chu Uyển Dư day trán ra chiều mệt mỏi.
“Không, không!! Xin Chu tiểu thư đừng làm vậy mà... Đừng làm vậy...” – Lộ Khiết khóc đến cạn nước mắt, S chính là nơi giúp cô có vị thế như ngày hôm nay. Nếu cô bị đuổi ra, bao nhiêu kẻ thù trước giờ sẽ tìm đến giết cô mất! Lộ Khiết bò đến ôm chân Uyển Dư, cầu mong Uyển Dư sẽ suy nghĩ lại. “Làm ơn, đừng làm vậy, tớ sẽ bị giết mất! Uyển Dư à, chúng ta là bạn bè rất lâu rồi mà... Cậu đừng làm như vậy được không... Xin cậu mà...”
“Đủ rồi. Cút.” – Uyển Dư nói, chỉ tay ra cửa. Bạn lâu năm ư? Chắc cô ta còn chưa quên cô ta đã làm trò gì với cô mười năm trước đâu! Thật kinh tởm.
“Lộ Khiết, cô trật tự đi. Theo tôi ra ngoài” – Nhạc Huân bế xốc Lộ Khiết lên, vác cô ra ngoài theo cửa sau, nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
-------------------------
“Chết tiệt, Tử Nhạc Huân, anh còn nghe lời cô ta như vậy? Cô ta chỉ coi chúng ta như con rối thôi!” – Lộ Khiết cáu gắt chửi rủa, bàn tay cô nhức không chịu được nữa.
“Còn không phải là do em ngốc quá sao? Giờ thì hay rồi, sắp chết rồi đấy!” – Nhạc Huân mất hoàn toàn vẻ dịu dạng lúc nãy, nạt lại cô.
“Anh thích cô ta như vậy nên mới nghe lời cô ta chứ gì? Chu Uyển Dư là cái thá gì, cũng chỉ là con nuôi của Chu Gia, không bằng một con chó ngoài đường...”
“Em im miệng ngay cho tôi! Thật rắc rối, thà lúc đó tôi để em tự tiêu tự diệt còn hơn.”
“Anh... Anh còn nói thế hả? Đúng rồi, thà rằng em chết trong đấy còn hơn. Ra khỏi S không phải chính là án tử sao... Anh ra thì cũng chả sao, em chắc chắn... chắc chắn...”
Hàn Lộ Khiết khóc nấc lên. Cô sao lại không biết mình đã làm bao nhiêu chuyện độc ác gì! Đứa duy nhất cô chủ động bắt nạt là Thường Hi, còn lại đều là Chu Uyển Dư sai khiến cô làm, là Chu Uyển Dư mong muốn cô trở thành như vậy, để giờ cô ta đẩy cô vào chỗ chết, bao che cho cô ta. Một nước cờ thật hay, chỉ tiếc lại áp dụng vào Lộ Khiết này! Tử Nhạc Huân thật may mắn, Chu Uyển Dư mặc kệ anh ta, những người anh ta xử lý cũng toàn là bọn tán gia bại sản bị ghét toàn trường, nên hiển nhiên anh ta được yêu quý như hoàng tử, còn cô chỉ là kẻ ác độc đáng chết một ngàn lần. Tử Nhạc Huân còn không biết sao, anh ta chẳng đang cười ha hả sung sướng vì người chết trước chính là cô! Nghe nói thành viên trước của S là một nam sinh bị Chu Uyển Dư hủy diệt hoàn toàn đến mức không ai dám nhắc đến tên anh ta nữa... Càng nghĩ, Lộ Khiết càng khóc lóc thảm thiết hơn.
“Được rồi... Được rồi...” – Nhạc Huân bối rối bế Lộ Khiết vào trong xe, tránh để người khác để ý – “Sẽ có cách thôi... Sẽ có cách thôi...”
Chu Uyển Dư, hồi trước vốn đâu phải là một con người như vậy – Nhạc Huân thầm nghĩ. Sự thay đổi của con người thật khiến anh cảm thấy đau lòng. Đi đến bước này, rốt cuộc Chu Uyển Dư thật sự muốn gì, anh cũng không rõ nữa. Sự yêu thích dành cho Chu Uyển Dư từ nhỏ như thứ gì đó trói chặt anh với mối quan hệ phức tạp này, mà với anh, Hàn Lộ Khiết lại chỉ là một đứa nhóc chưa hiểu chuyện bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực phức tạp giữa các gia tộc. Cô ấy không đáng bị đối xử tàn bạo như thế này.
Lộ Khiết gục đầu vào vai Nhạc Huân, khóc nức lên. Chẳng ai có thể hiểu được nỗi khổ tâm của cô, trừ Tử Nhạc Huân – người cũng tình nguyện bị lợi dụng để cứu lấy gia tộc đứng bên cạnh bờ vực phá sản. Cô ghét cái xã hội này, bởi vẻ ngoài hào nhoáng của nó chỉ để che đậy những thứ dơ bẩn bên trong.
Họ chỉ là hai con người cố gắng sống sót trong cái xã hội đầy gió tanh mưa máu này thôi mà.