Lễ tình nhân của anh với vợ như thế nào?
Tôi a, tôi cũng không tính mua cho cô ấy hoa hồng đỏ gì, tôi tính toán sau khi tan tầm đến chợ ngồi xổm nhặt một bó hoa hướng dương trở về là cô ấy thích.
Cám ơn vị này. Hữu tình gợi ý, việc này là có chuyên gia chỉ đạo, đừng bắt chước.
Draco dựa vào ghế sa lông, không quá hứng thú tắt TV.
Có nên đi mua một hoa lan không? Draco sờ sờ cằm bắt đầu nghiêm túc tự hỏi. Nhưng Scor và Harry cũng không thích ăn hướng dương.
Thôi.
Draco gãi gãi tóc, mái tóc chỉnh tề lòa xòa trên trán. Anh ngáp một cái, kéo cà vạt, dựa vào sô pha mềm mại.
Harry còn không chưa về, Scorpio còn ở trường học, căn nhà trống rỗng, tĩnh mịch làm Draco không vui.
Thôi, đi ra ngoài.
Trên cổ treo một cái cà vạt lỏng lẻo, quần áo xộc xệch, Draco cứ như vậy ngáp đi ra.
Trên đường rất náo nhiệt, các cửa hàng đều quảng cáo giá đặc biệt lễ tình nhân linh tinh, chiều tối thật sự là thời gian tốt cho tình lữ gặp mặt, các cô gái ăn mặc ngăn nắp xinh đẹp kéo cánh tay bạn trai, vui vẻ đi vào các cửa hàng.
“Có đẹp không?” Một cô gái quơ cánh tay, trong ánh mắt là hạnh phúc. Cô cười hỏi bạn trai đứng bên cạnh.
“Rất đẹp.”
Draco liếc liếc mắt, một sợi dây hồng tinh tế quấn quanh trên cổ tay cô gái, hoa tai chế tác tinh xảo.
Draco bĩu môi, không thú vị dời ánh mắt.
Hừ, đẹp cái gì, xấu chết. Tay cô ta không mảnh khảnh như tay Harry, cũng không trắng như tay Harry, đeo không đẹp.
Draco hơi đồng tình nhìn chàng trai bên cạnh, lắc lắc đầu đi.
Đi tiếp, có lẽ là cửa hàng phía trước rất đẹp, tình lữ tụ tập cũng rất nhiều. Đám người xô đẩy, không cẩn thận là đạp phải đầu ngón chân của một cô gái đi cao gót hay giày trắng mới mua của một chàng trai.
“A… Chân bị chảy máu, đau quá.” Cô gái dựa vào bả vai người yêu đứng thẳng, trong ánh mắt kẻ đậm chứa đầy nước mắt.
“Anh đỡ em đến bên kia ngồi.” Anh chàng đau lòng ôm đỡ bạn gái chậm rãi đi đến bên bậc thang.
Đạp chút đã chảy máu? Draco lắc đầu phỉ nhổ. Nếu là Harry thì sẽ lạnh mặt nói ‘Không cần chen’.
Draco chọn một con đường khác ít người hơn.
Có lẽ là hai bên đều là tình lữ thành quần kết đội, chàng quý tộc không ai bì nổi thậm chí có ảo giác cô độc. Anh chỉ có thể khinh thường dưới đáy lòng an ủi mình.
Hừ, tình lữ là gì! Ta và Harry đã kết hôn.
Nhưng là Harry tính không cùng ở bên anh trong lễ tình nhân! Nghĩ vậy, Draco đen mặt.
Những đôi trên đường sợ hãi nhìn chàng trai anh tuấn vẻ mặt khó chịu đứng giữa đường, sôi nổi đoán có phải anh bị bạn gái bỏ không, thổn thức rồi ăn ý đi vòng qua anh.
“Draco? Hôm nay công ty có một số việc, có khả năng tối em mới về, Scorpio ăn cơm ở nhà Hermione, anh ăn đi.” Harry mặc tây trang, ăn mặc rất đẹp nói qua gương hai mặt.
Mặc đẹp như vậy để làm gì! Draco không tình nguyện hừ lạnh một tiếng, Harry trấn an, anh yên lặng đáp ứng.
Quả nhiên anh không nên đáp ứng!
Draco mặt không đổi sắc đi qua một quán lại một quán cà phê, khách sạn, cách thủy tinh quan sát cả trai lẫn gái vui vẻ dưới ánh đèn mờ nhạt, trong lòng không biết là tư vị gì.
Thời điểm này, anh nên ôm Harry ở trên giường, bình tĩnh ngủ một giấc hoặc là chẳng bình tĩnh mà ngủ một giấc.
Thôi, Harry cũng có sự nghiệp cuả mình, anh sẽ không can thiệp, chỉ đơn thuần có chút không vui mà thôi.
Draco chán nản xoa tóc, xoay người tính về nhà.
A? Thân hình chỗ khách sạn kia sao quen thuộc vậy?
Draco đến gần vài bước.
“Xin chào ngài, là công ty của chúng tôi mời ngài sao?” Harry mỉm cười, mắt cong cong, trong đôi mắt là ôn hòa.
“Mời ngài kí tên.” Harry của anh hơi cúi người, vest ôm dáng hơn, thắt lưng cũng càng thêm rõ ràng, hai chân thẳng tắp.
“Đi thẳng rẽ phải là đến hội trường của chúng tôi.” Harry ôn hòa mà giải thích, khuôn mặt không có một chút không kiên nhẫn.
“Ngại ngùng, ngài chỉ có thể mang một người.” Harry tuy rằng ôn hòa nhưng thái độ lại rất kiên định, mỉm cười nhận lửa giận người tới.
Draco bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi, cười lắc lắc đầu. Để em ấy an tâm làm việc đi.
Anh xoay người về nhà.
“Không biết công ty làm ăn cái gì vậy! Ngày này còn làm mấy cái vớ vẩn này.” Một đồng sự nam bất mãn hút điếu thuốc oán giận với Harry.bg-ssp-{height:px}
“Thông cáo nói lần này tám giờ là kết thúc.” Harry lau mồ hôi. Trời nóng thế này còn mặc một bộ tây trang đứng ở cửa đón khách thật khó chịu.
Một nữ đồng sự lắc đầu: “Harry tính tình thật quá tốt. Ngày này không về nhà ăn, vị kia nhà anh đồng ý?”
Harry nhớ tới khuôn mặt giống như ăn ruồi bọ rồi cười.
“Đáp ứng a. Nếu không thì thế nào? Chẳng lẽ đến khiêng tôi về nhà?”
“Vợ a, vẫn là ở bên cạnh chia sẻ. Tuy rằng cho anh đi nhưng không có nghĩa là cô ấy muốn anh không ở bên cạnh.” Nữ đồng sự không tán thành lắc lắc đầu.
Nam đồng sự đột nhiên nở nụ cười: “Vợ tôi nói cái gì cũng không muốn mua, ngày hôm qua tôi chỉ mua hoa hồng về, cô ấy bảo bối cố ý đi mua thêm bình hoa.”
“Bạn trai em cũng thế! Em tặng anh ấy cà vạt, anh ấy ghét bỏ nói rất xấu nhưng sáng sớm hôm nay lại đeo trên cổ đi làm.”
Harry nghe bọn họ nói chuyện thì bị cuốn hút, trong đầu bắt đầu nhớ lại từng giây từng phút ở bên Draco.
Rõ ràng luôn luôn hoa lệ lại luôn bị những đồ đôi hấp dẫn, không mua liền không vui đi phía sau đến khi mình bất đắc dĩ đi ngược lại mua. Rõ ràng chủ nghĩa nam nhân luôn lớn, mình uy hiếp lại nguyện ý dùng móc khóa hồng nhạt, đeo nhẫn nữ. Rõ ràng luôn giảo hoạt từ chối trách nhiệm lại nguyện ý ngốc nghếch vụng về học nấu ăn sau lưng mình.
Harry nhìn những đôi tình nhân thân mật dựa vào nhau trên đường, mỉm cười.
Malfoy chết tiệt, anh làm em nhớ anh …
h.
Draco ngồi ở trên ghế đọc báo, cửa bị đẩy ra.
“Đã về?” Draco vừa muốn buông báo xuống, còn chưa nói hết, người kia bước đến chỗ anh, cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Draco nhướng mày, đặt báo xuống, tay đặt lên cái đầu đang áp vào mình, nhẹ nhàng xoa: “Làm sao vậy?”
“Đột nhiên… Nhớ anh.” Bên tai truyền đến giọng nói rầu rĩ.
“Ha ha.” Draco cười, “Potter thánh nhân khi nào thì nói được những câu hấp dẫn như vậy?”
“Đều là chồn thối sai!” Harry hừ lạnh một tiếng, há mồm cắn lên phần cổ yếu ớt.
Draco cảm thấy đau. Cảm giác đau lại kích thích dục vọng.
Tay anh không biết khi nào thì chui vào áo Harry, khóe mắt mang cười, như thế nào cũng giống như không có ý tốt.
“Harry, chúng ta làm đi!”
Harry cười, cánh tay đang ôm Draco chậm rãi trượt xuống, nắm nơi hơi chút nhô ra ở đũng quần.
“Anh dám động một chút em sẽ bóp nát thứ này.” Harry đứng thẳng dậy cười vui vẻ.
Draco cũng không thèm để ý, hôn lên đôi môi đang cười ngọt ngào, liếm làn da sau tai Harry, Harry cười to.
“Harry… Harry…”
Harry nắm tay, nhẹ nhàng chậm chạp lên xuống.
“May Scorpio không ở.” Draco cởi âu phục trên người Harry, mỉm cười nói.
“Ha ha.” Harry cười khẽ, “Bảo bối ở cũng không thấy anh thu liễm bao nhiêu.”
“A!” Harry đột nhiên hét lên một tiếng.
Thanh niên tóc đen nhe răng nhếch miệng vỗ vào vai Draco: “Chồn thối chết tiệt, anh làm đau em!”
“Potter phiền toái! Anh đã rất cẩn thận rồi!” Malfoy thở hổn hển dán vào hai má người yêu.
Bàn tay nắm vật kia lại chặt lại, anh cắn răng: “Nếu anh dám làm đau em, em sẽ bóp vỡ nó!”
“Đương nhiên không dám!” Chàng quý tộc trẻ tuổi cười đáp lời, tay chuyển động nhanh hơn.
“A đau quá!” Harry cắn lên vai Draco.
…
“Potter, mỗi lần trên giường với em đều như đánh nhau vậy.” Quý tộc tựa vào người cứu thế chủ, ôm thắt lưng anh, nhắm mắt lại giống như ngủ.
“Hừ, Malfoy, mỗi lần trên giường với anh đều như giết chết Voldemort!” Harry thở dốc nằm ở trên giường, tóc đen xõa trên gối đầu.
“Harry, em thích hướng dương không?”
Harry nghiêng đầu, đôi mắt rực rỡ xinh đẹp: “Rất ngon.”
Draco muốn nói gì đó nhưng lại nghe thấy mắt Harry sáng lên cười nói: “Không biết Ron học được từ nơi nào, cậu ta tặng Hermione hướng dương, Hermione tức giận mang Rose về nhà mẹ đẻ!”
Draco ho khan vài tiếng, sáng suốt lựa chọn không nói lời nào.