Nóng quá, mồ hôi đổ ra nhưng lại rất lạnh, lạnh đến mức hận không thể vùi mình vào trong chăn. Áp lực này làm Harry không nói được một tiếng. Chẳng lẽ là ngày hôm qua chơi quá vui, hôm nay sức lực cạn hết sao? Harry nghĩ lung tung, không nghĩ được gì.
Nóng quá, lại rất lạnh…
Một bàn tay lạnh lẽo áp lên trán anh. Làn da nóng bỏng sắc bén nhận ra độ ấm thoải mái này, anh vô thức cọ cọ như cầu xin bàn tay kia dừng lại trong chốc lát.
“Sốt. Thật phiền toái.” Có ai đang nói, giọng nói hơi khó chịu rất quen thuộc.
Bàn tay kia nhẹ nhàng lướt qua trán, vén những sợi tóc ướt sang một bên.
Chăn hình như nặng lên, độ ấm xung quanh cũng bắt đầu tăng cao, cái lạnh giảm bớt rất nhiều. Anh lại cố chui vào chăn né tránh.
Draco nhíu mày ngồi ở bên giường, nhìn Harry mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ngủ không an ổn bộ dáng, không kiên nhẫn ‘hừ’ một tiếng.
So với hiện tại Harry nhíu mày sắc mặt tái nhợt, anh càng thích Harry híp mắt mỉm cười. Draco vươn tay, bàn tay dán vào trán Harry.
Thực nóng. Draco hé mắt, nhếch môi.
Harry mê man như cảm nhận được độ ấm hợp lòng người trên trán, anh than thở một tiếng vô thức mà cọ cọ lòng bàn tay Draco.
Draco chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực.
“Thật phiền toái!” Anh vừa phỉ nhổ khinh thường vừa kéo chăn mềm nhẹ phủ lên trên người Harry vẫn luôn lui vào chăn.
“Cha?” Scor đã mặc quần áo chỉnh tề đứng ở cạnh cửa tò mò sao hôm nay cha dậy muộn như vậy.
“Cha sốt, ba đưa con đến trường.” Anh vuốt tóc người yêu rồi mới đứng lên. Còn chưa bước một bước, anh lại nghĩ tới cái gì đó, rút đũa phép ra dùng chú giữ ấm, độ ấm trong không khí lại cao lên, giống nhiệt độ giữa trưa.
Scor vội vàng lui lại mấy bước, né tránh không khí ấm áp trong phòng.
“Đi thôi. Ba mang con đi mua bữa sáng.” Draco vừa lòng cất đũa phép, chậm rãi đóng cửa lại.
“Ai ai, cậu nói người kia muốn làm gì?” Một cô gái trẻ mặc áo blue dựa vào quầy nói chuyện với cô bạn tóc ngắn bên cạnh.
Cô gái tóc ngắn nhún nhún vai: “Còn có thể làm gì, mua thuốc a!”
“Nhưng anh ta đã loanh quanh chỗ đó hơn mười phút.”
Đại khái là bởi vì buổi sáng mới vừa mở cửa nên cũng không có nhiều người vào mua thuốc, nơi này trống trải đến đáng sợ, ngay cả người bán hàng cũng chỉ có hai ba người. Vì thế một người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc đi bốn năm vòng rất nổi bật.
“Thưa ngài, xin hỏi ngài cần cái gì?” Cô gái mỉm cười lễ phép hỏi.
Người kia liếc cô, ngũ quan anh tuấn lại vì anh không vui mà rất áp lực. Có lẽ là phát hiện dựa vào chính mình không tìm ra thuốc nên anh trầm ngâm rồi mở miệng nói: “Thuốc hạ sốt.”
“Bên này thưa ngài.” Cô gái dẫn anh đến một cái giá, bên trên bày rất nhiều loại thuốc.
“Những cái này đều là thuốc hạ sốt. Loại này hạ sốt tốt nhưng rất nhiều người đều mẫn cảm. Loại này cũng được nhưng…”
Draco trầm mặc nhìn mười hai mười ba loại thuốc hạ sốt, cảm thấy Muggle thật phiền toái.
“Những thứ này là thuốc viên, còn có thuốc pha nước uống, không biết ngài có cần hay không?”
Viên và pha nước uống? Phù thủy chỉ có độc dược với độ sệt khác nhau.
“Có cái gì khác nhau không?” Người đàn ông cao lớn lạnh mặt hỏi.
Cô gái sửng sốt.
“A… Đại khái thuốc viên đắng, loại pha nước uống ngọt hơn.”
Người đàn ông gật đầu, sợi tóc bạch kim xinh đẹp lay động theo động tác của anh. Anh nhếch môi, như nghĩ đến cái gì mắt lóe một chút, anh nói: “Ừm, cho tôi loại pha nước uống đi.”
“Thuốc đó ở bên cạnh, ngài muốn loại nào?”
Anh không kiên nhẫn, nghĩ tới người bệnh sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường thì mày nhíu lại.
Có thể là anh phóng ra hơi thở không kiên nhẫn, cô gái lấy xuống một loại thuốc màu xanh: “Loại này rất tốt.”
Người đàn ông gật gật đầu, đã sớm không kiên nhẫn nên anh cũng không hỏi nhiều, như sấm đánh gió thổi cầm thuốc đi tính tiền.
Ra cửa hàng thuốc, anh trực tiếp quẹo vào một ngõ tắt nhỏ không người, thừa dịp sáng sớm người không nhiều lắm, rút đũa phép độn thổ.
“Harry, uống thuốc.”
Anh ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy có người gọi mình. Là ai? Tiềm thức cho đáp án —— Malfoy.
Anh cố gắng mở to mắt, không mang kính nên trong mắt là một mảng mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ phân biệt hình dáng Malfoy.
“A… Nóng!” Anh nhìn thấy Malfoy nhanh chóng để thứ trên tay lên tủ đầu giường, rút tay về vung vẩy trong không khí. Anh đoán mặt Malfoy nhất định đen sì.
“Còn phải chờ lạnh.” Harry nghe thấy Malfoy nói như vậy, còn nghe thấy được anh ta nhỏ giọng oán giận: “Thật phiền toái!”
Malfoy cũng không vội vã đỡ Harry đứng lên uống thuốc mà cầm bản thuyết minh đọc.
“Hừ, còn muốn uống thuốc sau khi ăn!” Anh nghe thấy Malfoy nói như vậy, không cần đoán cũng biết hiện tại mặt Malfoy nhất định sẽ khó coi như ăn phải ruồi bọ.
Một bàn tay đặt lên trán anh, nhiệt độ cơ thể hơi thấp dán vào trán nóng làm Harry thoải mái cực kỳ.
“Em ngủ trước, anh đi mua cái gì đó ăn.” Khuôn mặt kia rất gần, Harry không đeo kính cũng có thể thấy rõ ràng ngũ quan anh tuấn đó. Kỳ thật bộ dạng Malfoy có chút dọa người. Nói như thế nào đây, nếu như Malfoy không cười lạnh mặt, toàn thân phát ra cảm giác áp bách thì có thể làm cho người đối diện không nâng nổi đầu. Nếu như Malfoy cười, nhìn thế nào cũng giống như không có ý tốt lạnh cả người.
Nhưng hiện tại, Harry không biết hình dung như thế nào.
Ba tuần này, anh còn nhìn thấy rất nhiều biểu tình của Malfoy. Mím môi không tình nguyện, vô cảm cố chấp, lạnh mặt bốc đồng…
Hình tượng Malfoy nhát gan yếu đuối trong lòng đã sớm bị phủ định, một chút một chút bổ sung vào là Malfoy giảo hoạt, trẻ con lại không thể nói lý, sinh hoạt tàn phế hết ăn lại nằm.
Nhìn anh ta ra ra vào vào đun nước pha thuốc, nhìn anh ta đột nhiên ý thức được thuốc là sau khi ăn xong, nhìn anh ta vội vội vàng vàng lao đi mua đồ ăn, Harry khó hiểu cảm thấy anh ta rất ngu nhưng anh thực hưởng thụ loại ngu đần này.
Trước đó khi bệnh, phần lớn là đau bụng cảm mạo linh tinh, nhịn một chút chính mình ngủ một giấc hoặc là đau bụng vài ngày là tốt rồi, Hermione có khi sẽ chăm sóc anh nhưng cô cũng có gia đình của mình, không có khả năng cả ngày ở với anh.
Bị Malfoy chăm sóc như vậy, Harry bắt đầu lo lắng nếu thói quen không cách xa được anh ta thì làm sao.
Draco đi rất nhanh, đương nhiên, độn thổ sao có thể không nhanh.
Malfoy vụng về nâng Harry dậy, để Harry vô lực dựa vào ngực mình, trong cái đĩa dĩ là khoai tây nghiền và thịt nướng.
Harry rất muốn cười. Quả nhiên là Malfoy không có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, bị bệnh nên ăn thức ăn lỏng cũng không biết…
“Ăn chút đi.” Anh ta nghiêm trang chững chạc dùng thìa múc khoai tây đưa tới bên miệng Harry.
Harry thật sự không muốn ăn. Nóng lên lầmnh không muốn ăn nhưng nhìn Malfoy nghiêm túc, anh đành phải hé miệng nuốt xuống.
“Thịt?”
Thịt nướng làm Harry có chút buồn nôn. Anh lắc lắc đầu, chỉ đồng ý nuốt xuống khoai tây.
Cứ như vậy từng muỗng từng muỗng, Harry ăn một nửa khoai tây, Harry không chịu ăn tiếp, Draco cũng không ép, kéo chăn lên bả vai Harry, vươn tay sờ cốc thuốc.
“Lạnh!” Anh nhíu mày. Đáng chết, quên không giữ ấm.
Hiện tại? Liệt hỏa? Phỏng chừng sẽ thiêu cháy cả nhà.
Thôi, lại đi đun nước.
“Đô, đô, đô…” Điện thoại đột nhiên vang lên.
Draco nhìn Harry vừa mới uống thuốc xong đã ngủ, vội vàng nhấc máy.
“Alo.” Ống nghe truyền đến giọng một cô gái.
Draco lập tức nhíu mày. Anh nghiến răng, ánh mắt không tốt, buông tay, cúp điện thoại.
“Hừ.”
Điện thoại lại vang.
“Hừ.” Anh không kiên nhẫn gãi gãi tóc, hai hàng lông mày dựng thẳng, cầm lấy ống nghe.
“Xin hỏi có phải là ngài Potter không? Sao ngài không tới công ty?”
A! Thì ra là công ty. Anh lập tức thở ra.
“Harry sốt.”
Tiếp tân cầm điện thoại micro, còn thấy kỳ quái sao bên kia không trả lời, một giọng nam trầm thấp từ tính vang lên.
Như nghe thấy giọng nói là mặt đã đỏ hồng.
“Dạ dạ!”
Draco cúp điện thoại, ngồi xuống bên giường Harry, vươn tay xem độ ấm trên trán Harry.
Không có xu thế hạ nhiệt độ.
Draco nhìn hai má Harry hồng hồng, tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đau lòng. Được rồi, anh đau lòng.
Thuốc thế giới Muggle thật vớ vẩn! Bạch kim quý tộc oán thầm.
Nếu không… Về trang viên Malfoy lấy độc dược.
Draco dùng tay lau mồ hôi cho Harry, ức chế ý đồ hôn môi Harry.
Ngoan ngoãn nằm.bg-ssp-{height:px}
Nhìn xem Harry sẽ không tỉnh lại nhanh như vậy, Draco hơi chút yên tâm, cẩn thận kéo chăn rồi mới đi.
Quả nhiên không ra khỏi những gì anh dự đoán, nghênh đón anh nhất định sẽ là gia tinh cung kính, sau đó là bà mẹ hùng hổ.
“Thằng nhóc, con còn dám trở về!” Narcissa xinh đẹp cầm làn váy, không thuận theo không buông tha đi phía sau, hùng hùng hổ hổ căn bản không thấy phu nhân Malfoy tao nhã cao quý.
“Mẹ, chú ý hình tượng.” Draco đau đầu đi nhanh hơn, còn không sợ chết quay đầu lại nhắc nhở.
Narcissa rõ ràng chạy chậm kéo lấy vạt áo Draco, Harry mua T-shirt màu trắng hiển nhiên không vừa mắt mẹ Narcissa. Narcissa ghét bỏ, tiện đà thấp giọng nói thầm với Draco: “Dra, chỗ ấy xảy ra chuyện gì a?”
Draco nghiêm mặt, căn bản không tính trả lời vấn đề này.
“Mẹ, trong nhà còn độc dược hạ sốt không?”
“Không có!” Narcissa hừ lạnh một tiếng, rất có tư thế ‘Con không nói cho mẹ mẹ không nói cho con’.
“Xem ra chính là có.” Draco không chút để ý nhìn hàng loạt độc dược.
“Draco Malfoy! Nếu con không nói cho mẹ, mẹ nói cho ba con!”
Draco nhún nhún vai, căn bản không lo lắng Narcissa uy hiếp.
Narcissa thấy con mình mềm cứng không ăn, cũng không có biện pháp. Bà chủ động lui ra phía sau một bước đề nghị: “Nếu không con lấy ảnh lần trước lấy từ chỗ Zabini cho mẹ xem.”
Draco quay đầu đi, nhếch khóe miệng ——
“Hừ.”
Narcissa nhìn con trai cười nhạo, bất giác có chút giận. Phản, thằng nhóc chết tiệt!
“Con có tin mẹ nói cho ba con biết hay không!”
Draco cầm một chai độc dược, nhìn nhãn rồi lại để lại, không phải.
“Con có tin mẹ lập tức đi nói cho ba con không!”
Anh ngồi xổm xuống tìm trong đống thuốc.
“Mẹ thật sự đi nói cho ba con biết!”
Anh đứng dậy, nhăn mày. Nếu không hiện tại lập tức làm một chai.
“Draco mẹ…”
“Được rồi mẹ.” Draco xoa trán, có chút đau đầu nhìn mẹ cố chấp đi phía sau mình, đuổi người, “Cháu mẹ giống con mẹ khi còn bé đến năm phần, mẹ đi ngắm ảnh con khi bé là được.”
Ảnh con, ai thèm… Khóe miệng Narcissa giật giật.
“Cháu mẹ tên là gì? Nói cho mẹ biết mẹ sẽ không phiền con.”
Draco nhướng mày, ở trong lòng tự hỏi cân nhắc lợi và hại. Nói cho mẹ tên cũng không có gì.
“Scorpio.”
“Scorpio Malfoy!” Narcissa nhắc lại, đột nhiên cười, vỗ vỗ bả vai Draco cao hơn mình một cái đầu, vẻ mặt tán thưởng, “Tên không tệ a!”
Draco nghe mẹ nói, trầm mặc.
Đích xác không tồi, chẳng qua không họ Malfoy mà là họ Potter mà thôi.
Draco sẽ không nhắc nhở mẹ mình, não bổ một chút có lợi cho thân thể khỏe mạnh.
Draco nhún nhún vai, bắt đầu chuẩn bị tài liệu làm độc dược hạ sốt.
Harry mơ mơ màng màng mở mắt. Anh muốn uống nước.
Yết hầu bị đốt cháy phát đau, sốt cao làm hơi nước bốc hơi nhanh chóng.
“Ma... lfoy?” Giọng nói như tiếng cát sa sa, rất khó nghe.
Đầu rất nặng, như có ngàn cân, anh ngẩng đầu cũng là cố sức.
Không có tiếng bước chân vang lên, không có người đi tới, không có người nâng anh dậy cho anh dựa vào ngực…
Malfoy đâu?
Harry cảm thấy mình mở to mắt cũng cực kỳ khó khăn. Anh vươn tay sờ kính trên tủ đầu giường.
Trong nhà không có người.
Cặp g đựng thức ăn Malfoy mang về còn đặt ở tủ đầu giường, thịt lạnh làm Harry càng thêm khó chịu. Thậm chí ngay cả thuốc cũng đặt ở tủ đầu giường nhưng Malfoy lại không ở đây.
Anh ta đi đâu vậy? Đại khái đi làm… Dù sao cũng chăm sóc mình ăn cơm uống thuốc, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Harry lắc lắc lắc lắc đi tìm nước uống.
Anh không trông cậy vào Malfoy có thể ở bên cạnh mình cả ngày. Như vậy không hiện thực, sốt cũng không phải bệnh nặng…
Nhưng một góc tận lực bị xem nhẹ lại nói cho Harry biết kỳ thật anh càng hy vọng Malfoy có thể ở bên cạnh mình, kỳ thật anh càng thích vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy Malfoy. Có lẽ là bệnh có thể làm ý chí người biến mất, giờ khắc này Harry đột nhiên thấy thực ủy khuất.
—— Vì sao anh không ở đây?
Harry nhu nhu cái mũi, cười nhạo tại sao mình đột nhiên yếu ớt như thế. Nước lạnh như băng, mặc dù có như vậy trong nháy mắt làm anh thoải mái nhưng khi uống xong thì bụng như là lửa nóng lại đổ thêm dầu, thân thể vừa lạnh vừa nóng.
Buông cốc nước, anh muốn lên đi ngủ một giấc nhưng đứng đó, đột nhiên lại phát hiện thì ra cầu thang trong nhà dài như vậy. Không có chút sức lực nào, Harry lại lắc lắc lắc lắc ngồi xuống ghế.
Ngồi xuống, sô pha lập tức lún xuống, ôn nhu nhận trọng lượng Harry.
Harry ôm chân ngồi trên sô pha, cuộn tròn lại, cằm gác trước ngực.
Đại khái là người sốt đầu não sẽ chậm chạp, anh ngồi ở trên ghế nhìn chằm chằm cửa nhà.
Anh đang nhìn cái gì? Anh cũng không nói nên lời.
Khi Draco đẩy cửa ra thì nhìn thấy bóng người cô đơn ngồi ở trên ghế không nhúc nhích.
“Potter chết tiệt, không biết rằng sốt là phải ở trong chăn sao?!” Harry nhìn Malfoy tức đến khó thở sờ trán mình, hung hăng châm chọc, vẻ mặt kia giống như anh làm chuyện gì quá đáng vậy.
“Anh đi đâu vậy?” Harry thề mình không để ý Malfoy đi nơi nào có trở về hay không, chỉ là thói quen mở miệng.
“Đi làm độc dược cho en!” Malfoy tức giận để cái chai chứa chất lỏng kỳ quái ở bên miệng anh.
Ngửi cái mùi làm mình buồn nôn. Harry ghét bỏ.
“Tự chạy xuống trúng gió, không cần trông cậy vào anh cho em mứt hoa quả!” Tựa hồ bị tức nóng nảy, Draco luôn luôn áp dụng chính sách dụ dỗ với Harry hung tợn mà để độc dược bên miệng Harry.
Harry một tay cầm cái chai, một tay bóp mũi đổ vào miệng.
Độc dược thực đắng, nhưng tốt hơn quả đa dịch nhiều lắm. Harry nghĩ lung tung.
Mới vừa buông cái chai, miệng lại bị nhét vào một khối mềm mềm.
Vật kia dần dần tan ra trong miệng, ngọt.
“Nhìn em đáng thương.” Malfoy lạnh mặt, ghét bỏ mở miệng.
Harry mỉm cười.
“Cười ngốc ngếch.” Malfoy khinh thường, đứng lên vươn tay, “Đi ngủ, tỉnh lại là tốt rồi.”
“Không đi được.” Harry cự tuyệt, kỳ thật khi phát sốt anh cũng rất tùy hứng.
“Anh ôm em?” Malfoy nhướng mày.
“Cõng!”
Malfoy nhận mệnh, sắc mặt không tốt ngồi xổm trước mặt Harry: “Còn chưa lên!”
Draco nhìn Harry cuốn trong chăn, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Buồn ngủ giống như sẽ lây bệnh, nhìn Harry ngủ ngon như vậy, chính mình cũng muốn ngủ một giấc.
Ngủ đi ngủ đi.
Cánh tay to lớn ôm nem rán Potter, ngửi mùi mứt hoa quả ngọt ngào trên người Harry, nhắm mắt.
Bọn họ tỉnh lại như thế nào?
A, thiếu chút nữa quên nói.
—— “Tỉnh?” Draco nhận thấy nem rán trong ngực có động tĩnh cũng mở mắt.
—— “… A! Đã muộn! Muốn đi đón Scorpio!”
Dựa vào giường nhìn người kia vội vội vàng vàng xuống dưới, quý tộc căn bản không có cơ hội muốn thưởng hôn môi cái gì.
Đối với cái này quý tộc tỏ vẻ:
—— quả nhiên con chính là bóng đèn lớn nhất.