Dạo này Harry ở lại biệt thự Malfoy. Lúc Abraxas đi Bộ Pháp thuật thì anh giúp chăm sóc Lucius. Đứa trẻ mềm nhũn ấy căn bản không thể khiến người ta liên tưởng đến cha của Draco, Harry cực kỳ cưng Lucius, thậm chí anh còn giống ba đỡ đầu của Lucius hơn.
Harry ở lại đây, đương nhiên Tom cũng không rời đi. Tuy vết thương của y cũng gần như khỏi hoàn toàn, nhưng y vẫn ở lại, chỉ là Lucius không thích tới gần y, chỉ cần Tom ôm thì gương mặt tươi cười của nhóc sẽ biến mất ngay, rồi im lặng nhìn Tom. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy cha con đỡ đầu này có chút ngăn cách, nhưng trong mắt Harry thì giống Lucius đang cậy mạnh với Tom, tỏ vẻ đã lớn.
Lần cuối Harry kiểm tra cơ thể y, phát hiện đã không còn vấn đề gì nữa.
“Không sao rồi.” Harry nhìn Tom nói, “Nhưng…” Anh hơi mím môi, “Tôi đã dùng linh hồn Voldemort để tu bổ linh hồn cậu, nhưng mảnh linh hồn đã mất không thể quay về, Ron đã hủy nó, vì thế…”
“Sao vậy?”Tom nhìn Harry, hỏi nhẹ.
“Vì thế, dù ngày sau cậu lại nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá thì cũng không thể cắt linh hồn, một khi cậu tiếp tục phân tách thì lý trí của cậu sẽ bị phá hỏng.” Anh không biết năm đó Voldemort phân tách đến Trường Sinh Linh Giá thứ mấy thì tinh thần bị hỏng, nhưng tình huống của Tom lại không cho phép linh hồn Tom có bất cứ sự cố nào nữa. Một khi linh hồn Tom tiếp tục bị thương thì lý trí Tom sẽ bị phá hủy.
“Đến lúc đó có thể cậu chỉ biết tới bản thân, người chung quanh sẽ bị cậu coi là kẻ thù.” Đến lúc đó, Tom sẽ không còn tin ai, hoài nghi mọi thứ xung quanh, cũng muốn hủy diệt tất cả. Đây là một việc cực kỳ nghiêm trọng. Harry nói xong rồi nhìn Tom, không nói.
Tom gật đầu với anh. “Anh yên tâm.” Y nhẹ đặt tay lên tay Harry, “Tôi sẽ không để chuyện này xảy ra nữa.”
Hai ngày sau, y tiêu hủy toàn bộ tư liệu liên quan tới Trường Sinh Linh Giá mà mình đã nghiên cứu trong vài năm trước mặt Harry, với y thì chúng không còn tác dụng gì. Đến hôm nay y mới nhận ra, y hoàn thành rất nhiều giấc mơ, cũng từ bỏ rất nhiều, y làm sai rất nhiều chuyện, đương nhiên cũng cần quên vài giấc mộng không thực tế kia. Y không hỏi lại Harry có bằng lòng tha thứ cho mình không, y biết, có một số chuyện không nên nói vào lúc này. Giống như rất nhiều chuyện đều bị bỏ qua, rất nhiều đáp án họ đều biết rõ trong lòng.
Harry đăng ký vào đội Quidditch quốc gia, lúc Tom chưa kịp ngăn cản thì đi huấn luyện, hơn nữa anh nghiêm túc quy định nếu Tom muốn tới gặp anh thì đừng để người ta biết thân phận của mình. Tom đồng ý. Từ đó về sau, thời gian hai người gặp mặt giảm đi rất nhiều.
Trên thực tế, phải nói từ đó về sau thời gian Harry nhìn thấy Tom giảm hẳn đi, đội Quidditch quốc gia huấn luyện nghiêm khắc, dù là cầu thủ dự bị cũng không ngoại lệ, Harry có phòng nghỉ của riêng mình, sau mỗi lần huấn luyện thì đều mệt đến mức không nhấc nổi tay chân.
Lúc Tom đến gặp anh thì anh đã ngủ. Tom vĩnh viễn sẽ không làm phiền Harry, vì Harry đã quen hơi thở của Tom, chỉ cần có Tom thì Harry có thể yên lòng đi vào giấc ngủ. Rất nhiều lúc, dù mình ngoài miệng cố chấp không muốn tha thứ cho một người, nhưng trong lòng lại sớm coi là quen thuộc, cho phép y đi vào thế giới của mình, không còn đề phòng y.
Harry biết mỗi tối Tom đều tới cạnh mình, vì lúc Tom tiến vào thì người đội bóng đều nhìn thấy, người nọ tự xưng là bạn đời của Harry, vì thế toàn lấy chuyện này để trêu anh. Bởi vậy mọi người đều đang hâm mộ Harry lại có thể có một người bạn đời như thế, vì địa điểm huấn luyện của họ rất hoang vắng, ít nhất không hề gần thung lũng Godric, nhưng bạn đời Harry lại độn thổ tới đây vào mỗi tối, dù Harry đã ngủ say thì y cũng ở cạnh anh, vào ban sáng không đành lòng làm phiền Harry, tự mình rời đi.
Có người hâm mộ, có người ghen ghét, cuộc đời chính là vậy, bạn không thể yêu cầu tất cả mọi người đều phải thích bạn.
Harry không nói gì với những lời thảo luận của người khác, lúc huấn luyện nghe huấn luyện viên nói, dù ở đội bóng không lâu nhưng biểu hiện của anh được huấn luyện viên thích hơn so với một số cầu thủ khác, nhưng anh vẫn không kiêu không nóng nảy.
Đôi khi Tom đến, Harry còn chưa ngủ. Anh sẽ chuẩn bị một phần ăn khuya cho hai người, vừa ăn vừa thảo luận chuyện gần đây, Harry huấn luyện ở đội bóng ít tiếp xúc với bên ngoài, có thể nói đều là chuyện khi mình huấn luyện hay vất vả. Gần đây Harry chỉ có thể biết tin tức qua báo chí. Đương nhiên dù trên báo anh có thể biết khá nhiều, nhưng anh cũng không ngại khi nghe Tom lặp lại.
Thời gian cứ thế dần trôi.
Lần này World Cup Quidditch tổ chức tại Italia. Và Harry nổi tiếng nhờ nó.
“Nước Anh yêu cầu tạm dừng trận đấu, Tầm thủ của họ bị Bludge đánh bị thương.” Đội Bulgary đập một quả Bludge qua bên này, mà Tầm thủ đội nước Anh lại chạy tới trong lúc tìm Snitch, rồi Bludge đập vào cằm hắn, hắn đụng vào Tầm thủ Bulgary bên cạnh, đối phương phải cố mãi mới không rớt khỏi chổi, nhưng Tầm thủ nước Anh lại rớt xuống. Hắn không thể không chữa trị, Harry cần phải thay thế hắn trong lúc này. Đương nhiên, ở giới phù thủy, cằm bị gãy cũng không phải chuyện gì quá lớn, Harry chỉ cần kiên trì khoảng phút không để đối phương bắt được Snitch thì Tầm thủ trước đó sẽ quay về.
“Đội nước Anh cử Tầm thủ dự bị ra, nghe nói là mới vào đội bóng năm ngoái, tôi nghĩ chiến thuật của họ là để Tầm thủ dự bị ngăn Bulnesi, chỉ cần kiên trì tới lúc Tầm thủ của họ trở về, a, Emily đang giữ bóng, hiện tại đội nước Anh đang có điểm hơn đội Bulgary điểm, chênh lệch này không lớn, chỉ cần Bulnesi có thể bắt được Snitch trước thì Bulgary có thể giành chiến thắng…”
Tất cả mọi người đều cho rằng Harry sẽ rất căng thẳng, ngay cả Harry cũng không ngạc nhiên. Nhưng anh không hề khẩn trương. Dù nơi này là trận đấu cấp thế giới, dù nơi này có hàng vạn người đang nhìn. Ngay thời khắc cưỡi chổi bay lên, mọi thứ chung quanh đều trở nên mơ hồ, sự hò hét và cổ vũ cách anh quá xa, dường như anh lại trở về thời đại học trò, mặc đồng phục Gryffindor, ngồi trên chổi, chung quanh có tiếng truyền bóng, cũng có tiếng Bludge vút qua, còn có…
Đôi mắt nhắm lại của Harry chợt mở, bay về phía Bulnesi. Còn có tiếng ù ù do Snitch đập cánh.
“A, anh ấy bay về phía Bulnesi, anh ấy đang định làm rối tầm mắt của Bulnesi sao? Anh ấy lên sân đã phút, qua phút nữa là có thể hoàn thành nhiệm vụ, đợi đã, anh ấy lướt qua, anh ấy vượt qua Bulnesi…” Tất cả mọi người không rõ là tại sao lại thế.
Harry dừng bay. Nhìn qua như muốn nhằm vào Bulnesi lại không khống chế tốc độ. Có người đã nhếch miệng, sau đó lúc Harry giơ cánh tay mình lên thì tiếng cười muốn phát ra lại bị kẹt ở cổ họng, suýt nữa khiến họ khó thở.
“Anh ấy bắt được Snitch, không sai, vị cầu thủ vừa mới tham gia trận đấu năm nay mà còn là dự bị, trong vòng phút lên sân đã bắt được Snitch!” Theo tiếng bình luận viên, mọi người mới hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Trận đấu này diễn ra tròn ngày, trong lúc đó không phải đội nước Anh không để cầu thủ dự bị lên sân, nhưng phần lớn họ chủ yếu đánh lạc hướng đối phương, vì cầu thủ dự bị không có kinh nghiệm bằng Tầm thủ chính thức, cũng dễ dàng bị đội đối phương tính kế. Mà Harry lên sân mới phút đã bắt được Snitch, thậm chí Tầm thủ Bulgary còn đang ngơ ngác.
Tất cả mọi người hoan hô. World Cup diễn ra trong ngày lại kết thúc đột nhiên, Harry nổi tiếng. Anh chỉ mất phút.
Mọi người phỏng vấn người mới nổi ở giới Quidditch, lại phát hiện dù nổi tiếng nhờ trận này thì anh vẫn cực kỳ khiêm tốn. Chưa từng kiêu ngạo, chưa từng hèn mọn. Đây là ấn tượng của đội bóng về anh. Có người thấy như làm màu, cũng có người thấy anh bắt đầu đầu cơ trục lợi, trận đấu đã tiến hành trong ngày, rấtn hiều người đều mệt mỏi, mà vị tầm thủ Bulgary kia đã một ngày một đêm chưa được nghỉ ngơi.
Harry chỉ mỉm cười cho qua. Có báo chí ca ngợi anh, có báo chí chửi bới anh. Nhưng anh không còn là thiếu niên tức giận vì lời nói vô căn cứ trước kia nữa. Rất nhiều người sau khi nổi tiếng sẽ cố ý tìm tin tức liên quan tới mình, khi thấy khen ngợi thì mỉm cười, khi thấy chửi bới hay không nói nhiều thì có người sẽ cân nhắc mình có nên tiếp tục cố gắng không, cũng có người cảm nhận đối phương không có mắt nhìn.
Người kiêu ngạo sẽ dùng cằm nhìn người khác, người khiêm tốn sẽ tiếp thu ý kiến của người khác. Harry lại không phải là hai loại này. Nên huấn luyện thì huấn luyện, nên ăn cơm thì ăn cơm, không kêu khổ cũng không kêu mệt, đến cực hạn thì sẽ đề xuất xin nghỉ ngơi. Không khác gì so với trước kia, người khác hâm mộ, ghen tị, huấn luyện viên tán thưởng, dường như chẳng liên quan gì tới anh.
Bạn đời anh dường như cũng không tự hào quá độ vì bạn đời mình trở nên nổi tiếng, y vẫn đúng hạn đến, đúng hạn đi. Đôi khi huấn luyện viên có tâm trạng tốt sẽ cho họ nghỉ một ngày, họ sẽ thấy Harry đi với bạn đời, rồi tối lại về.
Không ai biết, bắt đầu từ tuổi Harry đã cảm nhận được sự tệ hại mà nổi tiếng mang tới. Người khác nhìn chằm chằm vào bạn, bạn làm tốt thì không sao, làm không tốt họ sẽ mắng bạn, dường như bạn không nên làm vậy. Có người từng nhìn vết sẹo anh không chớp mắt, cũng có người không nghe anh giải thích mà một mực khăng khăng anh là người thừa kế Slytherin, cũng có người bất hòa vì cho rằng anh đã đăng ký Thi đấu Tam pháp thuật trong lúc mọi người không chú ý, càng có người ghét anh chỉ vì lời xuyên tạc trên báo. Anh cũng từng nôn nóng vì người khác không nghe anh giải thích, cũng từng đau lòng vì người khác lạnh lùng, cũng từng lo lắng vì người khác hiểu lầm, lại càng nổi trận lôi đình vì báo chí vô căn cứ.
Mọi chuyện đều đã qua, anh không hề còn là thiếu niên không thể kiểm soát được cảm xúc kia nữa. Ngay cả Kẻ Được Chọn cũng có người ghét thì huống chi hiện tại anh chỉ là một người bình thường?
Lời đề nghị thì anh nhận, lời sỉ nhục thì anh coi như gió thoảng bên tai, ở thế giới này, không ai sẽ nhìn vết sẹo của anh, không ai bắt anh phải làm gì, anh chỉ là anh. Harry rất hài lòng về cuộc sống hiện tại của mình. Lúc rảnh rỗi thì anh sẽ nhận lời mời của Tom đi du lịch xung quanh, cũng sẽ tới thăm Lucius.
Ngày tháng thoi đưa, Lucius đã dần dần lớn lên, thậm chí Abraxas đã bắt đầu cho thằng bé nhận giáo dục gia tộc, thằng bé càng hiểu chuyện hơn. Chỉ là sau khi tiếp nhận gia tộc giáo dục thì Harry cảm nhận rõ sự ngây thơ của Lucius dần biến mất. cậu bé bắt đầu hiểu rõ mình đang gánh trên lưng trách nhiệm gì, hiểu rõ trách nhiệm của mình, trả giá bằng sự hồn nhiên, thằng bé trở nên trầm ổn hơn.
Mỗi người đều phải trưởng thành, giống như Tom, như anh, như Lucius bây giờ. Harry cảm thán. Nhưng dù là đau lòng hay tiếc nuối, cuộc sống đều phải tiếp tục. Sau khi nghỉ ngơi, anh sẽ lại đi huấn luyện.
Harry càng ngày càng nổi tiếng. Không phải dựa vào thanh danh Kẻ Được Chọn, không phải dựa vào thân phận bạn đời của Chúa tể Hắc ám.
Chỉ cần có Tom thì không ai tra ra được thân phận của anh. Từng bước cố gắng, anh trở nên nổi tiếng hơn, cho đến lúc toàn bộ giới Quidditch đều điên cuồng. Chỉ cần có anh, thì không có Snitch nào thoát khỏi tay anh cả. Đội nước Anh lập nên một kỷ lục ngắn hơn bao giờ hết, chỉ cần có Harry Evans, dường như đội sẽ không bao giờ thất bại.
“Anh ấy là chúa tể bầu trời.”
“Tôi chưa từng gặp ai thích hợp với bầu trời hơn anh ấy cả.”
“Nhìn anh ấy bay là một niềm vui sướng, tôi còn thường thường quên mất điểm thi đấu cơ.”
“Anh ấy là thần thoại Quidditch, dù Snitch trốn tận đâu thì anh ấy đều có thể tìm thấy nó, đôi khi tôi còn nghi ngờ, thật ra anh ấy đã trộm lấy Snitch ngay từ khi trận đấu bắt đầu, vẫn nắm trong lòng bàn tay ấy.”
“Tôi phát điên vì anh ấy.”
Có người phát điên vì anh, đương nhiên cũng có người chửi bới anh. Mọi người suy đoán rốt cuộc anh làm thế nào mà vẫn có thể bắt được Snitch, nghi ngờ có phải anh đã làm gì Snitch hay không, hay là anh mua chuộc ai đó, cũng có người thấy anh lấy lòng ai, đủ loại suy đoán, Harry chưa từng phản bác. Cũng có người hỏi anh vì sao bắt được Snitch, có phải là cách huấn luyện đặc biệt, hay đã làm gì đó.
Harry nở nụ cười: “Đó là thế giới thuộc về tôi, ở thế giới của mình, luôn tường tận mọi thứ trong đó.”
Ở Quidditch, Harry thấy mình có tư cách để kiêu ngạo. Anh thích bầu trời, đó là lĩnh vực của anh, là thế giới của anh. Chỉ thế thôi.
Dù ca ngợi hay chửi bới thì Harry không hề nói từ nào, anh vẫn cảm nhận sự kích thích mà Quidditch mang lại, và… cảm nhận người nào đó hoảng hồn vì nguy hiểm.
Đúng vậy, hoảng hồn. Nếu nói Harry yêu Quidditch bao nhiêu thì Tom sẽ ghét nó bấy nhiêu. Mỗi lần nhìn Harry biểu hiện trên bầu trời, dù bị thương hay không thì y đều hoảng sợ. Hoảng sợ vì một người, lo lo lắng vì một người, y không hề nghĩ tới. Nhưng y lại cam lòng chìm sâu.
Tom rốt cuộc biết tâm trạng Harry khi lo lắng y phân tách linh hồn, quả thực giống hệt với lúc y thấy hành động của Harry. Lo lắng mà nôn nóng, lại bất lực.
Bây giờ còn tốt, lo lắng có thể nói ra, đau lòng cũng có thể nói ra, uy hiếp cũng nói được, dù Harry có nhận hay không thì y đều có thể nói ra, đôi khi còn nói với Harry mãi rồi đặt anh lên giường, bắt nạt anh, rồi giúp anh xin phép, để anh có thể nghỉ ngơi.
Mà lúc ấy Harry thì sao, chỉ có thể một mình lo lắng không thôi đúng không?
Nhiều năm như vậy, y sẽ không bao giờ hỏi Harry có tha thứ y, có bằng lòng ở cạnh y không nữa. Dựa theo lời y, chính là đời này Harry đều dính chặt vào y, không tha thứ y? Vậy y sẽ trói Harry lại, giam ở trong nhà, khóa trên giường, lúc chết thì kéo Harry cùng chết. Harry muốn trở thành hồn ma thì y sẽ cùng làm, nếu Harry muốn tiếp tục thì y sẽ đi tiếp cùng anh.
“Từ khi anh đồng ý ở cạnh tôi, anh nên hiểu rõ, cả đời này anh không thể thoát khỏi tôi.” Y cắn tai Harry, hung tợn nói.
“Nếu… tôi trở về thế giới của mình thì sao?” Harry mỉm cười nhìn y.
“Anh dám.” Tom nhướn mày, “Tôi sẽ sửa chữa đũa phép anh, dù anh về thế giới mình thì tôi cũng có cách mở kết nối.” y mạnh mẽ tỏ vẻ, dù Harry không muốn tha thứ cho y, thì đời này Harry không thể thoát khỏi y.
Harry cười không nói. Ron lại có thể nhìn thấy sự thỏa mãn trong đôi mắt anh. Điều Harry muốn, có lẽ chính là sự khăng khăng ấy.
Ngay lúc giới Quidditch điên cuồng vì Harry, ngay lúc sự nghiệp của Harry như mặt trời ban trưa, Harry lại tuyên bố muốn lui về. Tin tức này làm giới Quidditch bùng nổ. Gần nửa tháng, họ đều thảo luận chuyện này. Fan cuồng không muốn tin tưởng, báo chí chửi bới thì sung sướng nói Harry đã chọc giận người giúp anh, chỉ sợ là sau này sẽ biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Báo chí vẫn sôi sục đưa tin về chuyện này.
“Dù ở thế giới nào thì cậu đều là tiêu điểm của mọi người.” Ron cảm nhận sâu sắc.
Mọi người còn đang suy đoán, “Nhật báo Tiên tri” nước Anh lại đưa tin về Chúa tể Hắc ám: bạn đời y mang thai, đương nhiên không thể tiếp tục đánh Quidditch nữa.
Từ đó, thân phận Harry sang tỏ. Không ai biết, ngôi sao của giới Quidditch lại là bạn đời của Chúa tể Hắc ám nước Anh.
Vì nhiều năm rồi Harry chưa xuất hiện, rất nhiều người đã quên đi anh, càng nhiều người tin rằng anh đã chết, nên lúc trước khi Harry nổi tiếng, dù có người thấy anh quen mặt, cái tên cũng quen nhưng lại không bao giờ liên tưởng anh đến bạn đời Chúa tể Hắc ám, nay Chúa tể Hắc ám tự mình ra mặt trả lời chuyện Harry lui về, mọi người mới giật mình nhận ra.
Thậm chí có người thực sự điên cuồng vì Harry đã kết hôn, dù trước kia Harry đã từng nói mình không độc thân, nhưng rất nhiều người không tin, vì không có báo chí nào có thể tìm ra bạn đời của Harry. Sau khi bạn đời Harry xuất hiện, báo chí chửi bới Harry kiên quyết cho rằng sở dĩ Harry được vào đội quốc gia là vì Tom, có lẽ là vì pháp thuật? Có lẽ là vì Tom đã ngầm dọn đường cho anh.
Nói xấu Harry, họ có thể tìm được rất nhiều lý do.
Harry không thèm nhìn, Tom lại âm thầm ra tay, vài người nói xấu Harry không thể xuất hiện ở tòa soạn báo nữa. Không phải cho rằng y đã dọn đường cho Harry sao? Vậy y sẽ ra tay với chúng, vì bạn đời của mình, phải trải đường thật đẹp.
Họ cũng không phải chưa từng nghe qua chuyện phù thủy nam mang thai, thế nhưng thụ thai tự nhiên rất ít xuất hiện trong vài thế kỷ gần đây, Harry là cầu thủ Quidditch, họ cũng biết không phải dựa vào độc dược, vì sự nghiệp anh đang ở đỉnh. Nếu là mang thai bất ngờ thì chứng minh Harry là một phù thủy rất mạnh, chỉ như vậy thì cơ thể anh mới có thể tự động di chuyển pháp lực hình thành màng bảo vệ ngay lúc thụ thai, bảo vệ đứa con của mình, cơ thể người nam khác người nữ, muốn bảo vệ thai nhi chỉ có thể dựa vào pháp lực. Phù thủy không đủ mạnh thì căn bản không thể điều động pháp lực ngay khi thụ thai, đương nhiên họ không thụ thai thành công.
Harry từng mất một đứa con, mà nay, anh lại bất ngờ có con lần thứ hai, Tom quyết định ngăn mọi hoạt động của Harry, mang về nhà chăm sóc, Harry không có ý kiến. Anh cực kỳ quý trọng đứa con đã mất nay lại có được, gần như khóc nấc lên vì vui sướng.
“Tôi đã nói, nó sẽ về mà.” Tom nhẹ nhàng vuốt ve bụng Harry, với đứa trẻ bất ngờ tới thăm thì y cảm động tới mức gần như rơi lệ.
Harry ôm chặt Tom, mỉm cười nhắm mắt lại.
Tom đưa anh về thung lũng Godric, con trai vợ chồng Potter nhà bên thi thoảng chạy qua bên họ chơi.
James Potter chỉ nhỏ hơn Lucius khoảng tuổi. Đây không phải thế giới của anh, những chuyện đã thay đổi, Harry không hề ngạc nhiên. Họ không phải cùng một người, mỗi người họ đều có cuộc sống của riêng mình. Harry nói với mình.
Không phải Harry chưa từng nghĩ sẽ đi tìm người nào đó, anh biết Eileen đã bị gia tộc xóa tên, nhưng dù là anh hay là Ron vẫn chưa thể tìm được Eileen. Anh cũng dừng lại, anh không biết tìm được thì có thể làm gì. Nhưng anh không ngờ, khi đã từ bỏ thì anh lại gặp người anh muốn tìm.