Tom đưa Harry tới St Mungo một chuyến. Họ đều không biết những ngày sau nên chú ý điều gì, vì vài thế kỷ rồi đã không có vị phù thủy nam nào có thể thụ thai tự nhiên. Họ nhớ kỹ từng lời mà bác sĩ trị liệu đã nói. Lúc họ chuẩn bị rời đi thì Harry kéo Tom đi tìm Roy.
Roy đã từng giúp Tom, mà Roy nể mặt Harry, mấy năm nay là vì không rảnh chỉ có thể liên hệ qua thư, mà giờ rảnh rỗi thì muốn đi thăm Roy xem thế nào. Nhưng Harry không ngờ, anh lại có thể gặp một đứa bé trai ở chỗ Roy. Đứa bé nhìn có tuổi, rất gầy, sắc mặt không tốt lắm, có thể nói là hơi tái, như là dinh dưỡng không đầy đủ, nhưng Harry biết, tất cả phần lớn là do hoàn cảnh trước kia của cậu bé.
“Cậu bé là…” Harry cúi người nhìn đứa trẻ trước mặt, cảm xúc hơi phức tạp.
Đứa bé hơi khẩn trương, nhìn qua như sợ người lạ, nhưng Harry biết cậu bé cực kỳ cảnh giác.
“Giáo sư có còn nhớ Eileen không, Eileen Prince đó, năm đó giáo sư Slughorn rất khen ngợi.” Roy hỏi.
“Đương nhiên là còn nhớ.” Harry gật đầu, “Eileen là đứa trẻ ngoan.” Chỉ tiếc dù Eileen ở thế giới này cuối cùng vẫn đi vào con đường mà Harry biết.
“Cô ấy… không lâu trước đã qua đời.” Roy nhẹ nhàng sờ đầu đứa bé, Harry nghe thấy thì kinh ngạc, lúc ngẩng đầu lại nhìn thấy niềm đau chợt lóe qua đôi mắt Roy.
“Trước khi chết Eileen đã giao Sev cho con, cô ấy thì đi theo cha Severus.”
Trong thời gian ngắn Harry không biết nên nói gì. Anh nhìn đứa bé cảnh giác chung quanh, hơi mím môi.
“Ông…” Đứa bé như không thoải mái vì bị Harry nhìn chằm chằm, trên thực tế cậu bé ghét người khác nhìn mình như vậy, “Ông muốn làm gì.”
“Chỉ là thấy cháu giống với người mà ta quen thôi.” Harry ngượng ngùng cười cười, “Ta rất nhớ thầy ấy.”
“Nếu ý ông là người đàn ông kia thì…” Thậm chí cậu bé còn không muốn gọi là cha, chỉ dùng danh xưng khác, “Tiếc thật, ông ta chết rồi.” Trong giọng nói cậu không hề có sự tiếc nuối, Harry chợt cảm thấy không ổn.
Vào lúc Severus nhỏ thế này mà thân phận Eileen đã bị lộ rồi sao? Nhưng Harry lập tức thoải mái hơn. Anh đi tìm Eileen lại không tìm được, dù là nơi trước khi hay sau khi chuyển nhà thì Harry đều không thấy, đương nhiên cũng không trừ khả năng Eileen đã làm gì đó để không ai tìm thấy cô, tuy cô bị gia tộc xóa tên nhưng thực lực cô vẫn còn. Nếu cô ấy có một con đường tốt đẹp thì rất có khả năng sẽ trở thành một phù thủy trong Hiệp hội Độc dược, chỉ tiếc vào lúc cô lại quyết định gả cho một Muggle thì sự nghiệp cô lại quay ngược.
Chắc vì Eileen lo có người gây rắc rối nên ra tay trước, Harry cảm thấy mình không tìm được Eileen là có thể hiểu được. Mấy năm nay Severus đã trải qua cái gì, Harry có thể đoán được một ít. Severus kiêu ngạo kia, cuối cùng vẫn đắp nặn nên tính cách độc nhất vô nhị vào lúc còn nhỏ tuổi.
Harry cười lắc đầu, “Không phải cha cháu, ta chỉ là… nhớ tới một người quen cũ.” Người đã khó chịu lại còn thích gây rắc rối cho anh, cuối cùng lại khiến anh không biết được rốt cuộc ai khốn kiếp hơn ai.
“Severus Snape.” Harry mỉm cười nhìn đứa trẻ đối diện, “Rất vui khi được quen cháu, ta tên là Harry Evans.”
Severus cau mày nhìn anh, “Tôi biết ông, mẹ từng nhắc tới ông.”
Harry ngạc nhiên. Lúc trước anh chỉ giúp Eileen vài lần, nhưng không ngờ Eileen lại nhớ anh. “Mẹ cháu là người tốt.” Harry nói. Có thể nhìn ra, tuy Severus không thích cha mình nhưng lại cực kỳ tôn trọng mẹ, khi Harry khen ngợi Eileen thì anh nhìn thấy ý cười trong mắt cậu bé. Cậu bé đang tự hào vì mẹ.
Ở một bên Tom chỉ nhìn Harry và Severus trò chuyện, không nói gì. Đến lúc Harry và Severus kết bạn, và sau khi Harry mời Severus tới thung lũng Godric chơi thì y mới đứng dậy.
Severus mới sống ở giới phù thủy, cậu bé cũng không biết thân phận của Harry, với người giáo sư từng được nghe mẹ nhắc qua, Severus coi như có cảm tình. Ít nhất cậu bé nhận lời mời của Harry, rồi nhắc cả ba đỡ đầu qua bên Harry.
Rồi Roy đưa cậu bé tới một phòng để nghỉ trưa, mà Roy lại kể lại quá khứ của Severus cho Harry. “Con và Eileen quen nhau vì thí nghiệm độc dược, sau tốt nghiệp con từng nghĩ sẽ đi tìm cô ấy, nhưng không ngờ lúc con rảnh rỗi đi tìm thì lại biết cô ấy bị gia tộc xóa tên.” Roy bất đắc dĩ nói. Roy không rõ thủ đoạn của gia tộc Prince, trong mắt cậu, cũng không rõ vì sao phù thủy máu trong lựa chọn Muggle lại là tội ác không thể tha thứ, cậu cảm thấy hành động của gia tộc Prince hơi quá đáng, nhưng dù cậu tức giận thay cho Eileen cũng không thể tìm được cô.
“Không lâu sau con nhận được itn của Eileen,” Trong mắt Roy lóe lên tia ảm đạm, “Cả gia đình họ bị bệnh truyền nhiễm, bệnh viện Muggle không trị hết chứng bệnh này, mà gã kia… gã ghét mọi thứ liên quan tới pháp thuật.”
Gã kia không chịu uống độc dược Eileen đã làm – sau khi thân phận Eileen bị phát hiện, đũa phép bị Tobias bẻ gãy, bình độc dược kia là do cô ấy cố gắng ép mình lấy đũa làm chất dẫn pháp lực để điều chế. Thiên tài của Eileen chỉ ở mặt độc dược, cô ấy không hiểu về pháp thuật không đũa phép không tiếng động, có thể dẫn đường pháp lực trong cơ thể đã là cực hạn rồi. Nhưng độc dược cô ấy điều chế lại bị Tobias ném vỡ, cô ấy vốn muốn rót cho gã nhân lúc gã ngủ, nhưng mùi vị kích thích của độc dược khiến Tobias tỉnh lại, Eileen bị tóm rồi bị đánh bất tỉnh. Đó là lần cuối cùng cô ấy điều chế độc dược, may mắn là trước khi đút cho Tobias thì cô ấy đã cho con trai mình uống rồi.
Vì có độc dược nên Severus đã khỏi. Đáng tiếc là độc dược của Eileen cũng bị Tobias đập vỡ. Xin Roy giúp là bất đắc dĩ. Eileen biết rõ thời gian của mình và Tobias không nhiều, mà vì việc kinh doanh của Tobias xuống dốc không phanh, người có quan hệ trước đó với gã đều từ chối, kể cả người đã từng làm lễ rửa tội cho Severus. Cô ấy biết không thể đặt con mình ở cô nhi viện, đó là bước đường cuối cùng. Mà bị gia tộc xóa tên như cô thì chỉ có thể liên hệ với Roy, người có quan hệ khá thân với cô lúc còn ở trường. Cô nhờ Roy tìm cho Severus một gia đình phù thủy, dù sau đó Severus quên cha mẹ mình cũng được, Severus đừng nên sống trong bóng tối.
Roy nhận Severus làm con nuôi, vào ngày hoàn tất thủ tục thì Eileen và Tobias qua đời. Tobias vì bị bệnh mà tính tình càng nóng nảy, sau khi chạy đi uống rượu đã trút giận lên Eileen, Eileen cũng bị ốm không thể phản kháng, chết đi trong hôn mê, mà Tobias vì trúng độc cồn cộng thêm bệnh tình nghiêm trọng, đến khi người khác phát hiện đưa vào bệnh viện thì không còn cứu chữa được nữa.
Severus và Roy đưa Eileen và Tobias an táng cùng một chỗ. Tất cả mọi người đều nói cô không đáng làm vậy, nhưng rốt cuộc có đáng hay không thì cũng chỉ có mình cô biết. Cậu cho rằng cô bỏ lỡ hạnh phúc của mình, nhưng ai có thể nói, đó không phải là ước nguyện của cô?
Lúc Harry trở lại thung lũng Godric, vừa lúc James chạy tới bên này.
“Chú Harry ơi.” James kéo tay Sirius chạy tới, “Mẹ nói chú sắp có em bé.” Cậu bé cực kỳ hồn nhiên nhìn anh, ai cũng không tưởng tượng nổi một cậu bé thế này, lúc hiếu động lại là một tên quỷ nhỏ khiến người ta đau đầu.
Harry nhìn James, người kia cực kỳ giống mình trước đây, nếu hiện tại anh đeo kính, rồi màu mắt là nâu thì chỉ sợ tất cả mọi người sẽ cho rằng anh là James sau khi lớn lên ấy chứ. Đã trải qua rất nhiều, Harry đã thay đổi hẳn so với trước, hiện tại nhìn qua thì không ai liên tưởng được, chỉ có mình Harry mới luôn thích tìm bóng hình mình trước kia qua James mà thôi.
“Sao vậy?” Harry buồn cười nhìn James đang tò mò.
“Chú Harry à, em bé đến từ đâu vậy?” Cậu bé vòng quanh Harry, như là xem lúc nào Harry sẽ biến em bé ra, đáng tiếc cậu phải thất vọng rồi, “Ba mẹ cháu không nói cho cháu.”
Chuyện kiểu này, cháu bảo người ta nói với cháu thế nào? Harry cảm thấy mình dở khóc dở cười.
James và Sirius ở lại đây ăn uống xong, từ lúc cậu bé phát hiện chú Harry nhà hàng xóm cực kỳ thân thiết lại cực hợp ý mình, ba ngày hai lượt cậu bé thích chạy sang bên này ăn cơm, mà với hành động của Sirius thì gia chủ Black mới cho rằng, có quan hệ tốt với Chúa tể Hắc ám cũng không có gì không tốt, vì thế gã mặc Sirius. Harry cảm thấy, có quan hệ với Tom, có lẽ ngày sau lúc Sirius bị phân vào Gryffindor thì chắc đối phương cũng không đuổi Sirius ra khỏi cửa đâu.
Sau cơm chiều, James vây quanh Harry hỏi rất nhiều chuyện. Người nhà Potter đều là thiên tài bay, James cực kỳ hứng thú với Quidditch, mà Harry lại là ngôi sao Quidditch, dù giờ không thể chơi bóng nhưng anh đã vạch một nét hào quang trong thế giới Quidditch, ít nhất năm năm nữa thì rất nhiều ngôi sao mới sẽ bị đem ra so sánh với Harry, mà phần lớn fan của Harry sẽ không quên Harry.
James cực kỳ hứng thú, vì thế cậu nhóc bám Harry không rời. Có trẻ con líu ríu bên cạnh mình cũng vui, ít nhất để mang tới sức sống cho căn nhà, Tom vui như mở cờ. Vì quá khứ trước đó, tác phong làm việc vẫn không thể nào như xưa, mà Harry càng như vậy. Nhưng may mắn là, Harry xuất thân từ Gryffindor, anh cực kỳ dễ dàng bị trẻ con ảnh hưởng, có James, ít nhất mỗi ngày anh đều vui vẻ.
Harry cảm thấy có lẽ mình đã cảm nhận tư vị làm một người cha trước, anh coi James là một đứa trẻ, chứ không phải là bóng dáng mình luôn tìm kiếm từ James như trước, hay là tìm kiếm bóng dáng người cha trong tưởng tượng của anh.
Tom nghĩ mình hiểu Harry coi James là ai, không tệ lắm. Nơi này không phải một thế giới chồng lẫn lên nhau, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Harry có thể phân biệt không gì là không tốt.
Ngày Severus tới chơi, vừa lúc Lucius và James, Sirius được Tom mời đến nhà.
Harry mang thai ba tháng, cả người có vẻ im lặng hơn, nhưng anh vẫn chưa có hiện tượng mệt mỏi, mỗi lần James tới chơi, Harry đều rất vui. Sau khi phát hiện ra điều này, Tom thường thường cũng kéo con đỡ đầu của mình tới. Tuy Lucius tiếp xúc với giáo dục gia tộc nên tính cách thay đổi, nhưng chưa từng gây bất hòa với Harry. So với người cha đỡ đầu chưa tròn trách nhiệm là Tom thì cảm tình giữa cậu nhóc và Harry càng sâu đậm.
Severus đến khiến James và Sirius tò mò. Nhưng có lẽ trời sinh đã khác biệt, chưa tới một phút, James và Sirius lấy lý do Severus “không vui” mà quyết định không thích đối phương, Severus thì cho rằng hai người kia “không trưởng thành” mà quyết định ghét đối phương. Harry nhìn ba đứa trẻ đang giằng co vì bất hòa, rốt cuộc cười ha ha. Anh tin, dù là thế giới khác, có vận mệnh khác thì ba tên nhóc này vĩnh viễn cũng không hợp nhau.
Tiếng cười của Harry khiến ba đứa trẻ đánh nhau rốt cuộc ý thức được hành động của mình, chúng ra tay không mạnh nhưng vì làn da của trẻ con dễ bị thương nên có vài chỗ bị bầm tím. James và Sirius được Harry bôi thuốc, mà Severus thì bị ném cho Lucius.
Roy ngồi một bên, bất đắc dĩ lắc đầu. Nhưng nhìn Severus có cảm xúc thì tốt hơn nhiều với vẻ lạnh băng vô cảm không phải sao?
“Ba đứa này…” Tom lắc đầu quay sang Harry, “Anh nói đi, con của chúng ta sau này có nghịch ngợm như vậy không?” y không muốn nhà mình trở thành chiến trường.
Harry nhíu mày, tự đắc nói, “Con của tôi, đương nhiên tính cách sẽ giống tôi, cậu yên tâm, tôi sẽ nuôi nó thành đại ca, về sau sẽ làm Hogwarts gà bay chó sủa.”
Tom thức thời ngậm miệng lại.
Harry nhìn Tom, cười ha ha. Có lẽ đây chính là cuộc sống mà anh muốn, một đứa con sắp ra đời, và… một người yêu trong lúc hoạn nạn. Rất đơn giản, không phải sao?