-------------------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
-------------------------------------------------
Harry đi dọc theo con đường núi trong ánh bình minh màu xanh dịu mát. Xa xa bên dưới, phủ trong sương mù, lờ mờ hình ảnh một thị trấn nhỏ. Hắn đang tìm kiếm gì đấy ở dưới ? Hắn cần nó ghê gớm đến nỗi không thể nghĩ đến chút gì khác, người đàn ông kia nắm lời giải...lời giải cho vấn đề của hắn...
" Ê, tỉnh dậy."
Harry mở mắt ra. Cậu lại đang nằm trên cái giường xếp trong căn phòng sát mái dơ hầy của Ron. Mặt trời vẫn chưa mọc và căn phòng vẫn còn tối nhờ nhờ. Con cú Pigwidgeon còn ngủ, đầu vùi dưới cánh. Vết sẹo trên trán Harry đang nhói đau.
" Bồ mớ trong lúc ngủ."
" Mình mớ à ?"
" Ừ 'Gregorovitch'. Bồ cứ nói hoài 'Gregorovitch'."
Harry không đeo kính, gương mặt Ron hiện ra hơi nhoè.
" Gregorovitch là ai ?"
" Làm sao mình biết ? Bồ là người nói ra cái tên đó mà."
Harry chà xát vết sẹo trên trán, ngẫm nghĩ. Cậu có một ý nghĩ mơ hồ là đã từng nghe cái tên đó trước đây, nhưng nó không thể nghĩ ra là ở đâu.
" Mình nghĩ Voldemort đang tìm kiếm ông ta."
" Khốn khổ cho hắn." Ron sốt sắng nói.
Harry ngồi dậy, vẫn chà xát vết sẹo, giờ đây cậu đã hoàn toàn tỉnh ngủ. Cậu cố gắng nhớ chính xác đường nét của ngôi làng nhỏ được ấp ủ trong một thung lũng sâu.
" Mình nghĩ hắn đã ra nước ngoài."
" Ai, Gregorovitch hả ?"
" Voldemort. Mình nghĩ hắn đang ở đâu đó nước ngoài, tìm kiếm Gregorovitch. Chỗ đó trông không giống bất cứ nơi nào trên nước Anh."
" À, đợi lát rồi chúng ta hỏi Ann, khụ, ý mình là Skool chuyện này. Hắn anh ta sẽ biết." Ron nói " Hôm nay có lẽ ảnh sẽ tới."
" Vậy hả ? Thật tốt quá." Harry ngồi dậy, đeo mắt kính vào.
" Trước tiên bồ đứng lên đã, má bảo hôm nay cần phải dựng lều trại. Còn phải bố trí hiện trường hôn lễ, gia đình Delacour sẽ đến đây hôm nay."
Thời gian dùng bữa trưa đã qua, nhưng ông Weasley vẫn chưa về nhà.
" Mong ba có thể nhanh trở về, má bắt đầu quạo rồi." Ron nhỏ giọng nói với Harry và Hermione, giờ đây ba người họ đang ngồi trong phòng khách. Liếc mắt liền có thể thấy được bà Weasley trong phòng bếp đi tới đi lui, ngó mấy lần liền lên đồng hồ trên vách tường.
Sau một lúc, bà lớn tiếng vọng ra phòng khách " Ta nghĩ chúng ta đừng chờ Arthur nữa, mau vào ăn thôi, anh ấy chắc có việc..."
" Nhanh đi thôi !" Ron lập tức đứng lên, đè thấp giọng " Không chạy lẹ đến phòng bếp sẽ có chuyện đó."
Ba người vừa đứng dậy, đã nghe thấy tiếng Fred và George bước chân thình thịch vọt xuống. Kết quả, Charlie tới sau cùng bị bà Weasley răn dạy rồi lâu.
Thấy chưa, mấy cậu xem đó. Ron liếc mắt nhìn qua Hermione và Harry, biết ngay thế nào cũng vậy.
Hai người cuối đầu cười khẽ.
Bữa cơm bắt đầu được một nửa, một vệt ánh sáng bay ngang qua khu vườn và đáp xuống giữa bàn, tại đó nó biến thành một con chồn bạc óng ánh, đứng trên hai chân sau và nói bằng giọng của ông Weasley
" Bộ trưởng Bộ Phép thuật đến cùng tôi, còn có Skool nữa."
Thần hộ mệnh của ông Weasley tan biến vào không trung, nhất thời cả bàn ăn trố mắt nhìn nhau.
Vẻ mặt bà Weasley ngơ ngác " Bộ trưởng...sao ông ta lại...? Ta cũng không rõ lắm."
Harry, Ron và Hermione đều buông chén nĩa trong tay. Vừa đặt xuống bàn, trong sân vườn đột ngột có ba người xuất hiện. Đi theo cạnh ông Weasley là Rufus Scrimgeour và Skool.
Ông có vẻ già nua, thân hình gầy trơ xương, nét mặt khắc khổ. Skool đi bên cạnh mím chặt môi, trông có vẻ rất mệt mỏi.
" Xin lỗi vì đã làm phiền." Scrimgeour khập khiễng tiến lại gần, ánh mắt lướt nhìn qua Harry, Ron và Hermione " Nói thẳng vấn đề chính đi, tôi có việc nói riêng cùng cậu."
Lúc cất lời, ông ấy cứ chăm chăm nhìn vào Harry sau đó lại dời mắt sang Ron và Hermione " Còn có cậu Ronald Weasley và cô Hermione Granger nữa."
Ba người theo bản năng nhìn qua Skool, cô hơi gật nhẹ, Scrimgeour liếc mắt sang Skool rồi lại nhìn ông Weasley " Có nơi nào kín đáo chứ ?"
Bà Weasley nhíu mày định mở miệng bảo nên để ba đứa nhỏ ăn xong đã, nhưng ông Weasley đã lên tiếng trước.
"Vâng, dĩ nhiên." Trông ông rất căng thẳng " Phòng, ơ, phòng khách, dùng phòng khách được chứ ?"
" Cậu dẫn đường nhé." Scrimmeour nói với Ron " Ông không cần đi cùng chúng tôi, ông Arthur à."
" Ờm, vậy được." Ông Weasley chà xát đôi bàn tay, ngồi xuống ghế, không tiếng động nhìn qua Skool. Skool gật nhẹ rồi đi theo đám người.
Năm người chen chúc qua phòng bếp rối tinh rối mù, đi vào phòng khách, Scrimmeour vẫn không nói năng gì. Ông tự mình ngồi xuống một cái ghế đã bị lún mà ông Weasley thường ngồi, vẩy đũa phép niệm bùa chú, khắp bốn phía của căn phòng hiện lên một vầng sáng trong suốt.
Harry, Ron và Hermione ngồi chen chúc trên cái ghế sô pha đối diện Scrimmeour. Bọn họ vừa an vị liền nghe ông ấy nói, nhưng là nói với Skool.
" Thỏa thuận trước đây của chúng ta ?"
" Tôi bảo đảm Hội Phượng Hoàng sẽ không biết chuyện này." Skool ngồi trên cái ghế đẩu cao, giọng điệu lạnh nhạt không nghe ra vui buồn " Dựa vào Chiết tâm trí thuật của Thần Sáng, ông cũng biết tôi không nói dối. Huống chi, không phải mấy ông đã kiểm tra qua rồi à ? Yên tâm, tôi chỉ ngồi đây, toàn bộ quá trình sẽ không nói tiếng nào."
Scrimmeour hừ nhẹ, lại dời mắt về bộ ba.
" Tôi có vài câu muốn hỏi ba cô cậu, và tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên hỏi riêng từng người. Nếu hai cô cậu..." Ông chỉ vào Harry và Hermione "...Đợi ở trên lầu tí, tôi sẽ bắt đầu với cậu Ronald trước."
" Chúng cháu không đi đâu cả." Harry nói, trong khi Hermione gật đầu tán đồng mạnh mẽ " Ông có thể nói chung với tất cả chúng cháu, hoặc khỏi nói luôn."
Ông Scrimgeour nhìn Harry lạnh lùng suy tính. Một lát sau, ông nhún vai, tằng hắng " Vậy thì tốt, nói chung cho tất cả ông nhún vai. Tôi đến đây, chắc cô cậu cũng đã biết, là vì di chúc của cụ Albus Dumbledore."
Harry, Ron và Hermione nhìn nhau.
" Coi bộ ngạc nhiên hả ? Vậy là các cô cậu không biết cụ Dumblebore có để lại cho các cô cậu cái gì à ?"
" Tất... tất cả... chúng cháu ?" Ron hỏi " Cho cả cháu và Hermione nữa ?"
" Phải, tất cả..."
Nhưng Harry ngắt lời ông ta.
" Cụ Dumbledore mất đã hơn một tháng nay. Tại sao phải mất thời gian lâu như vậy để trao những gì người để lại cho chúng cháu ?"
" Còn chưa rõ sao ?" Hermione nói, trước khi ông Scrimgeour có thể trả lời " Họ muốn kiểm tra cái gì đó mà người để lại cho chúng ta. Các ông không có quyền làm như vậy !" Giọng nàng hơi run run.
" Tôi có mọi quyền." Ông Scrimgeour nói một cách thô bạo. " Đạo luật về sự Trưng thu Chính đáng cho phép Bộ có quyền tịch thu những nội dung trong một bản di chúc..."
" Luật đó ban ra là để ngăn chặn các pháp sư truyền lại những khí cụ Hắc ám." Hermione nói " Và Bộ cần có chứng cớ vững chắc rằng tài sản của người quá cố là bất hợp pháp trước khi thu giữ chúng ! Bộ ông muốn nói là ông nghĩ cụ Dumbledore tính trao lại cho chúng tôi cái gì đó bị ếm hả ?"
" Cô có dự tính theo đuổi nghề Luật phép thuật không, cô Grange ?" Ông Scrimgeour hỏi.
" Không." Hermione đốp chát lại " Tôi hi vọng mình sẽ làm điều gì đó tử tế trên đời."
Ron cười, gương mặt lạnh của Skool cũng thoáng ý cười. Đôi mắt của ông Scrimgeour nhấp nháy về phía cô rồi lại quay đi khi Harry nói.
" Vậy tại sao bây giờ ông lại quyết định để chúng cháu được sở hữu những thứ của chúng cháu ? Không thể nghĩ ra cớ để giữ chúng lại sao ?"
" Không, chẳng qua vì thời hạn ba mươi mốt ngày đã hết." Hermione nói ngay " Họ không thể giữ các món đồ lâu hơn thời hạn đó trừ khi họ có thể chứng minh là chúng nguy hiểm. Đúng không ?"
" Cậu có thể nói là cậu thân cận với cụ Dumbledore không, Ronald ?" Ông Scrimgeour hỏi, phớt lờ Hermione, Ron có vẻ giật mình.
" Cháu hả ? Không... thực ra thì không... Lúc nào Harry cũng chính là người..."
Ron nhìn qua Harry và Hermione để thấy Hermione đang nhíu nó cái kiểu đừng-nói-nữa, nhưng điều bất lợi đã được thốt ra. Scrimgeour tỏ vẻ như vừa nghe đúng chóc điều mà ông mong nghe, và muốn nghe. Ông vồ lấy câu trả lời của Ron như một con chim vồ mồi.
" Nếu cậu không thân cận với cụ Dumbledore lắm, thì cậu nghĩ sao về sự kiện là cụ nhớ đến cậu trong di chúc của cụ ? Cụ để lại ít một cách khác thường những ước nguyện cá nhân. Đại bộ phận tài sản của cụ...thư viện cá nhân của cụ, dụng cụ phép thuật của cụ, và những vật dụng cá nhân khác, đều được để lại cho trường Hogwarts. Cậu nghĩ xem tại sao cậu lại được đặc biệt ưu ái ?"
" Cháu không biết..." Ron nói " Cháu... khi cháu nói chúng cháu không thân cận... ý cháu nói, cháu nghĩ cụ thích cháu..."
" Bồ khiêm tốn đó, Ron à." Hermione nói " Cụ Dumbledore rất thích bồ."
Scrimgeour không thèm lắng nghe, ông đút tay vào bên trong áo khoác và rút ra một cái túi có thắt dây. Từ trong túi, ông lấy ra một cuộn giấy da, mở nó ra và đọc to.
" Di chúc và Nguyện vọng cuối cùng của Albus Percival Wulfric Bruan Dumbledore... À, đây... Tôi để lại cho Ronald Weasley cái Tắt sáng của tôi, hi vọng trò ấy sẽ nhớ đến tôi khi dùng nó."
Ông Scrimgeour lấy trong túi ra một cái hộp quẹt để đốt thuốc lá bằng bạc, chồm tới trước và đưa cái Tắt sáng cho Ron, Ron cầm lấy và xoay vật đó trong mấy ngón tay, tỏ vẻ sửng sốt.
" Đó là một vật có giá trị." Scrimgeour vừa nói vừa quan sát Ron " Thậm chí còn độc đáo. Chắc chắn là đồ vật do chính cụ Dumbledore thiết kế. Tại sao cụ để lại cho cậu một món hiếm như vậy ?"
Ron lắc đầu, tỏ ra bối rối.
" Cụ Dumbledore ắt hẳn đã dạy hàng ngàn học sinh." Scrimgeour vẫn kiên trì " Nhưng những người duy nhất mà cụ nhớ đến trong di chúc là ba cô cậu. Tại sao thế ? Cậu Weasley, cụ Dumbledore nghĩ cậu có thể dùng cái Tắt sáng này vào việc gì ?"
" Tắt ánh sáng, cháu đoán vậy." Ron lúng túng " Cháu còn có thể làm gì khác với nó ?"
Hiển nhiên ông Scrimgeour không đưa ra được ý kiến gì cả. Sau khi híp mắt nhìn Ron, ông quay lại bản di chúc của cụ Dumbledore.
" Tôi để lại cho Hermione Jean Granger quyển sách «Những Chuyện Kể của Beedle the Bard» bản của tôi, hi vọng trò ấy sẽ thấy sách hay và có ích cho tri thức."
Ông Scrimgeour lấy từ trong cái túi ra một cuốn sách nhỏ coi có vẻ xưa như cuốn «Bí Mật của Nghệ Thuật Hắc Ám» đang ở trên lầu. Gáy sách đã hoen ố và long ra vài chỗ. Hermione nhận cuốn sách từ tay Scrimgeour không nói một lời. Nàng giữ cuốn sách trên đùi và đăm đăm nhìn nó.
" Cô Granger, cô nghĩ tại sao cụ Dumbledore để lại quyển sách đó cho cô ?"
" Người...người chắc biết tôi thích đọc sách." Hermione đáp giọng khàn khàn, chùi nước mắt bằng ống tay áo.
" Nhưng tại sao lại là cuốn sách đặc biệt đó ?"
" Cháu không biết. Chắc người nghĩ cháu sẽ thích nó."
" Cô có từng thảo luận bằng mật mã, hay bất cứ cách truyền thông điệp bí mật nào với cụ Dumbledore, hay không ?"
" Không, cháu không hề." Hermione nói, vẫn lau nước mắt bằng ống tay áo " Và nếu Bộ đã không tìm ra được bất kì mật mã được ẩn giấu nào trong ba mươi mốt ngày, cháu không tin là cháu sẽ tìm được."
Scrimgeour lại nhìn Hermione hồi lâu sau đó, quay lại bản di chúc.
" Tôi để lại cho Harry James Potter." Ông đọc tiếp " Trái banh Snitch trò ấy bắt được trong trận đấu Quidditch đầu tiên ở trường Hogwarts, như một nhắc nhở đến những phần thưởng cho sự kiên nhẫn và khéo léo."
Khi ông Scrimgeour lấy ra trái banh vàng nhỏ xíu cỡ bằng hạt óc chó, hai cánh bạc của nó vỗ vỗ hơi yếu.
" Tại sao cụ Dumbledore để lại cho cậu trái banh Snitch này ?"
" Cháu không biết." Harry nói " Cháu đoán vì những lí do mà ông vừa đọc lên... để nhắc nhở cháu điều người ta có thể đạt được bằng sự... kiên nhẫn và gì gì đó."
" Vậy cậu nghĩ đây chỉ là vật lưu niệm tượng trưng ?"
" Cháu đoán vậy." Harry nói " Chứ nó còn có thể là gì nữa ?"
" Tôi đang hỏi đấy nhé." Scrimgeour nói, và kéo cái ghế của ông đến gần hơn chút.
Ông ta chăm chăm nhìn Harry, gằn từng chữ một " Nhưng một trái Snitch là một nơi rất tốt để giấu một vật thể nhỏ. Tôi chắc cô cậu biết tại sao chứ ?"
Harry nhún vai, tuy nhiên Hermione trả lời ngay.
" Bởi vì những trái Snitch có trí nhớ về da thịt." Hermione nói.
" Cái gì ?" Cả Harry và Ron cùng nói, lâu nay cả hai vẫn coi kiến thức về Quidditch của Hermione là không đáng kể.
" Đúng vậy." Scrimgeour nói " Một trái Snitch không được chạm vào bằng da trần cho đến khi nó được thả ra, thậm chí người chế tạo ra nó cũng phải mang găng tay. Nó mang một bùa ếm giúp nó phân biệt người đầu tiên đặt tay lên nó, trong trường hợp có tranh cãi về việc bắt được banh. Trái Snitch này..." Ông giơ cao trái banh vàng bé tí lên " Sẽ ghi nhớ sự tiếp xúc với cậu, Potter à. Theo tôi thì cụ Dumbledore, người có tài năng pháp thuật phi thường, bất chấp khuyết điểm khác của cụ, có thể đã phù phép trái Snitch này để cho nó chỉ có thể mở ra cho cậu mà thôi."
Trái tim Harry đập hơi nhanh. Cậu chắc chắn ông Scrimgeour nói đúng. Làm sao cậu tránh để khỏi chạm vào trái Snitch bằng bàn tay trần trước mặt ông Bộ trưởng bây giờ ?
" Cậu không nói gì cả." Scrimgeour nói tiếp " Có lẽ cậu đã biết trái Snitch này chứa cái gì ?"
" Không." Harry nói, cậu vẫn tự hỏi làm cách nào để nó có vẻ chạm vào trái banh mà thực ra không chạm phải. Giá mà cậu biết phép Đọc Tư Tưởng, phải thật sự biết kìa, và có thể đọc ý kiến của Hermione. Cậu gần như có thể nghe được bộ óc của nàng đang rít lên xèo xèo ngay bên cạnh.
" Cầm lấy." Scrimgeour khẽ nói.
Harry bắt gặp ánh mắt vàng khè của ông Bộ trưởng và không có sự lựa chọn nào khác hơn là vâng lời. Cậu đưa tay ra, và Scrimgeour chồm tới trước một lần nữa rồi đặt trái banh Snitch, chậm chạp và thận trọng, vào lòng bàn tay Harry.
Không có gì xảy ra cả. Khi những ngón tay Harry khép lại quanh trái banh Snitch, đôi cánh mệt mỏi của trái banh vỗ vỗ rồi nằm yên. Scrimgeour, Ron, và Hermione vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào trái banh lúc này đã phần nào được bàn tay che kín, như thể họ vẫn còn hi vọng nó có thể biến hình bằng cách nào đó.
" Thiệt là đầy kịch tính." Harry lạnh nhạt nói. Cả Ron và Hermione phá ra cười.
" Vậy là hết, hả ?" Hermione hỏi, làm ra bộ đứng dậy khỏi cái ghế dài.
" Không hẳn." Scrimgeour nói, nghiêng đầu thoáng nhìn qua Skool, vẻ mặt Skool không thay đổi nhìn lại làm ông ta có hơi nóng nảy " Cụ Dumbledore còn để lại cho cậu di vật thứ hai, Potter à."
" Cái gì vậy ?" Harry hỏi, nỗi hồi hộp lại bùng lên.
Lần này ông Scrimgeour không thèm mất công đọc di chúc nữa.
" Thanh gươm của Godric Gryffindor." Ông nói.
Cả Hermione và Ron ngây người ra. Harry ngó quanh tìm kiếm cán gươm khảm hồng ngọc nào, nhưng ông Scrimgeour không rút thanh gươm nào ra khỏi cái túi da, đằng nào thì cái túi đó cũng có vẻ quá nhỏ để chứa được thanh gươm.
" Vậy nó đâu ?" Harry ngờ vực hỏi.
" Không may." Scrimgeour nói " Thanh gươm đó cụ Dumbledore không được quyền đem cho. Thanh gươm của Godric Gryffindor là một hiện vật lịch sử quan trọng, và do vậy, thuộc về..."
" Nó thuộc về Harry !" Hermione nóng nảy nói " Thanh gươm chọn bạn ấy, bạn ấy là người đã tìm ra nó, nó đã vọt ra khỏi cái nón phân loại để nhảy vào tay bạn ấy..."
" Theo nguồn tư liệu lịch sử đáng tin cậy thì thanh gươm tự trình diện với bất cứ một học sinh nhà Gryffindor nào xứng đáng." Scrimgeour nói " Điều đó không khiến nó trở thành tài sản riêng của cậu Potter, bất kể cụ Dumbledore quyết định gì đi nữa." Scrimgeour gãi cái cằm được cạo nham nhở của ông, xoi mói nhìn Harry " Cậu nghĩ tại sao...?"
"...cụ Dumbledore muốn cháu có thanh gươm đó chứ gì ?" Harry cố gắng không nổi nóng " Có lẽ cụ nghĩ treo nó trên tường của cháu thì ngó nó ngộ ngộ."
" Đây không phải chuyện đùa, cậu Potter !" Ông Scrimgeour gầm gừ " Có phải vì cụ Dumbledore tin là chỉ có thanh gươm của Godric Gryffindor mới có thể đánh bại được kẻ thừa kế của Slytherin không ? Có phải cụ muốn trao thanh gươm đó cho cậu, Potter, bởi vì cụ tin như nhiều người tin, rằng cậu là người được tiên tri sẽ là kẻ tiêu diệt Kẻ-chớ-có-gọi-tên-ra không ?"
" Giả thiết hay thiệt." Harry nói " Có ai đã thử thọc một thanh gươm vào Voldemort chưa ? Có lẽ Bộ nên giao một số người công tác đó, thay vì lãng phí thời giờ của họ vào việc tháo rời một cái Tắt sáng, hay bưng bít những vụ vượt ngục Azkaban. Vậy ra đây là chuyện ông làm lâu nay hả, ông Bộ trưởng, đóng cửa ở trong văn phòng, tìm cách mở một trái banh Snitch ? Dân chúng đang chết...tôi suýt là một trong số đó...Voldemort truy đuổi tôi qua ba nước, hắn gϊếŧ thầy 'Mắt Điên' Moody, nhưng chẳng có một tiếng nói nào của Bộ về bất kì vụ nào trong đó, có không ? Và ông còn trông mong chúng tôi hợp tác với ông à ?"
" Cậu đi quá xa !" Ông quát, đứng dậy chọc mạnh đầu cây đũa phép vào ngực Harry. Cậu chàng cũng bật dậy.
" Bộ trưởng." Giọng trầm đục của Skool vang lên.
Scrimgeour thở hộc đầy nhọc nhằng, tiếng thở rõ to trong căn phòng yên tĩnh. Ông nhìn Skool sau đó thu cây đũa phép về, trầm ngâm một lát rồi nói " Tôi...tôi rất tiếc vì thái độ vừa rồi với cậu."
Harry không nói gì, lạnh mặt đứng yên một chỗ.
Scrimgeour không nhìn thêm bất cứ ai, không nói thêm bất cứ lời nào, xoay người, khập khiễng bước ra khỏi căn phòng.
Skool thừa dịp này dùng khẩu hình chỉ tay vào đồng hồ bên tay trái của Hermione. Hermione gật gật đầu.
Đi theo Scrimgeour ra bên ngoài Hang Sóc, độn thổ vào cái hẻm nhỏ hẹp. Nơi này có một chỗ nối thẳng tới điểm liên lạc của Bộ. Scrimgeour nhìn Skool nói " Ngươi thật sự không biết cụ Dumbledore tính làm gì ư ?"
" Tôi chỉ biết, mục tiêu hiện tại của Hội Phượng Hoàng là cứu thật nhiều người, trợ giúp thật nhiều người và tự bảo vệ lấy bản thân."
Scrimgeour nhìn chằm chằm Skool thật lâu, rồi thở dài " Nếu có khả năng, tôi cũng hi vọng gia nhập với các người."
" Trước kia ông là một Thần Sáng dũng cảm, sau đó lại sở trưởng trụ sở Thần Sáng, hiện tại là Bộ trưởng Bộ Phép thuật. Tôi thấy ông không cần tham gia với chúng tôi làm gì." Skool nói rồi còn bỏ thêm một câu " Huống chi, ông chẳng thích cụ Dumbledore là mấy."
Scrimgeour ngẩn ra rồi có chút mơ màng.
" Thiếu chút nữa tôi đã quên." Đột nhiên ông ta lên tiếng.
" Quên gì ?"
" Tôi từng là một Thần Sáng." Scrimgeour nhìn Ann, đáy mắt ông đã khác hẳn lúc trước, không còn sự lo lắng và kích động.
Skool nhướng mày không nói gì thêm.
" Sao mà cụ Dumbledore tìm được người như ngươi thế ?"
" Đây có thể xem là một lời khen ngợi." Skool nói " Thỏa thuận của chúng ta vẫn có hiệu lực. Những tiên quyết ông hẳn đã biết, nhưng tôi nghĩ cần phải nhắc lại."
" Tuyệt đối không được để lộ hay sót lại bất kì văn bản thông tin nào của ngươi gửi đến cho bất kì ai khác." Scrimgeour nói " Luôn luôn bảo trì cảnh giác, các người làm rất tốt."
" Cẩn thận những điều nhỏ nhặt sẽ không phạm sai lầm." Skool nói " Chuyện hôm nay tới đây thôi, tôi còn việc phải làm. Thuận tiện, hành động bảo hộ trạm tàu điện ngầm của dân Muggle hôm qua mấy người làm cũng không tệ."
" Muốn nghe lời khen ngợi từ ngươi quả không dễ gì."
" Giống nhau, giống nhau thôi." Skool nói " Khi khác gặp."
Nói xong, không đợi Scrimgeour đáp lời, Skool đã độn thổ rời đi.