-------------------------------------
Beta: Vũ Minh Nguyệt
--------------------------------------
" Bộ trưởng, ổng muốn làm gì ?"
Scrimgeour và Skool vừa rời đi, vợ chồng Weasley liền chạy vọt ra phòng khách.
" Trao cho tụi con những di vật cụ Dumbledore để lại trong di chúc." Harry nói rồi huơ huơ trái Snitch trên tay.
Đi về bàn ăn, ba đồ vật mà Scrimgeour vừa đưa cho bọn họ được chuyền tay từng người. Ai than vãn vì Scrimgeour đã từ chối trao lại thanh gươm. Nhưng mấy món đồ này rốt cuộc có tác dụng gì, thì chẳng ai biết được
" Có lẽ mấy đứa nên hỏi Skool, ảnh và bộ trưởng cùng nhau tới, chắc là sẽ biết." Fred húp một chén súp rồi lên tiếng.
" Nhưng ảnh nói ảnh không biết..." " Skool đi chung là vì hôm qua có hành động..."
Ron và ông Weasley đồng thời lên tiếng.
Trên bàn cơm, nhất thời mọi ánh mắt đều đổ dồn lên ông Weasley.
Bang !!!
Một tiếng vang thật chói tai.
Bà Weasley ném mạnh cái thìa trên tay xuống mặt bàn, giọng nói so với mọi lần trở nên cực kì đanh thép " Arthur !!!??? Anh lại giấu em chuyện gì ?"
Ông Weasley nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt đảo liên tục.
" Đừng có mà né tránh ! Em sẽ biết ngay anh có nói xạo hay không !" Bà Weasley trừng trừng nhìn chồng.
" Anh, anh..." Ông Weasley lắp bắp, giọng nói nhỏ lí nhí, cả nửa ngày trời cũng không được một câu rõ ràng.
Sắc mặt bà Weasley càng ngày càng âm trầm, trông rất giận dữ.
Đúng lúc này, cửa phía sau nhà được kéo mở, Skool độn thổ xuất hiện.
Tốc độ bà Weasley rất nhanh chóng, Skool vừa cất bước đi vào thì đã bị bà cầm thìa chỉa thẳng mặt.
" Ngươi mau nói !" Bà Weasley lạnh giọng " Hôm qua có phải đã có hành động gì đấy ?"
Skool còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra, ngây ngẩn cả người.
" Molly..." Giọng ông Weasley vang lên.
" Anh câm miệng !" Bà Weasley nói nhanh, giọng điệu không cho bất kì ai có cơ hội chen ngang vào " Đừng có mà bảo với em Hội phải giữ bí mật gì đấy ! Anh có biết ngày mai là hôn lễ của con trai anh không hả ? Lần trước anh gạt em tham gia hành động kia, xém chút nữa là đứt nguyên cánh tay em còn chưa tính sổ đâu ! HỘI PHƯỢNG HOÀNG !!!"
Bà Weasley tiếp tục cao giọng " Vì sao hội trưởng như ngươi lại không tham gia trực tiếp bất kì hành động nào ???"
" Cụ Dumbledore có giải thích qua..." Ông Weasley nói.
" Dumbledore ???" Giọng bà Weasley run run nhìn qua người chồng " Anh ta cả tang lễ của cụ Dumbledore còn không đi ! Đêm mà cụ qua đời, Bill thi hành nhiệm vụ, kết quả xém chút bị biến thành người sói ! Anh ta ở đâu ? Ở Ai Cập chết tiệt, làm mấy cái trò chiêu mộ thành viên cho tầng lớp bên ngoài ???"
Cái muỗng trong tay bà Weasley áp sát vào Skool, cách mũi cô chỉ còn khoảng hai phân.
" Mẹ..." Bill la lên.
Bà Weasley không thèm quan tâm, hét to " Cả nhà chúng tôi hầu như đều tham gia vào Hội Phượng Hoàng ! Trừ hai đứa nhỏ nhất ! Còn Harry, ba đứa nhỏ, nhất định là ngươi hàm hồ nói bậy ! Cụ Dumbledore không bao giờ lại chuyên lợi dụng người khác như ngươi..."
Sắc mặt Skool tái nhợt.
"...Vì sao mà lại bắt ba đứa nhỏ như thế đi làm nhiệm vụ ???"
" Bác Weasley !!!" "Bác Weasley !!!" " Mẹ !!!" Hermione, Harry, Ron đồng thanh la to, vẻ mặt Hermione rất tức giận, thậm chí trong tay còn siết chặt đũa phép.
Ngay lúc này, cũng có một người la lên.
" Đủ rồi, Molly !" Là ông Weasley, một lần hiếm hoi ông quát lại lời vợ mình " Hành động lần này là anh tự nguyện, một ngày một đêm rồi Skool không ngủ, anh ấy cũng vội vội vàng vàng vì việc này. Thành viên nội tầng của Hội Phượng Hoàng không được nói ra, bởi vì đây là hoạt động của Bộ. Thần Sáng điều động không đủ, phải thêm những nhân viên ngoài biên chế. Lần này, bọn anh đã cứu hơn một ngàn người dân Muggle."
Bà Weasley không biết có nghe lọt tai hay không, khi bị ông Weasley quát lại thì nước mắt đã rơi đầy mặt. Fleur và Ginny từ bàn ăn đi tới, ôm lấy bà an ủi.
Phòng ăn nhất thời yên ắng vài giây, Fred và George tay vẫn còn cầm chén cơm, sự việc xảy ra có vẻ hơi nhanh.
" Đối với những lời vừa rồi bà nói..." Giọng khàn đục của Skool vang lên, âm thanh còn lộ ra tí chua chát " Phu nhân Weasley, thật lòng xin lỗi."
Ông Weasley vẻ mặt hối lỗi nhìn Skool, chà chà lòng bàn tay, nhất thời cũng không biết nên nói gì. Ông muốn an ủi vợ, nhưng lại áy náy vì không kịp thời ngăn lại mấy lời nói của bà và xin lỗi Skool ngay.
" Tôi tìm Harry, Ron và Hermione có chút việc." Skool nhìn ông Weasley nói " Có thể mượn đại phòng nào trên đó của mọi người dùng đỡ chứ ?"
" Được, được chứ, đương nhiên là được rồi." Ông Weasley nhanh chóng nói, sau khi dẫn Skool rời khỏi phòng bếp, bước tới bậc thang lầu ông mở miệng nói tiếp " Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, mong anh đừng tức giận với Molly. Bà ấy cũng do..."
" Tôi hiểu." Skool nói " Để Ron dẫn tôi lên là được rồi, vợ ông đang cần ông an ủi."
Vẻ mặt ông Weasley hơi khó xử, Ron nhanh nhảu nói " Ba, để con dẫn Skool lên."
" Vậy được rồi, cám ơn anh." Ông Weasley nhìn Skool nói.
Mỗi bước lên cầu thang, Hermione đều dẫm thật mạnh, giống như có thù oán với nó vậy. Harry và Ron không dám ho he tiếng nào, cúi đầu chậm rì bò lên cầu thang.
" Bác ấy căn bản chẳng biết cái gì hết !"
Hermione giận dữ nói, đi tới đi lui trong phòng, trên tay còn cầm chặt đũa phép, đầu đũa cứ lập lòe ánh sáng đỏ. Phòng của Harry và Ron không quá lớn, chỉ có hai cái giường và một cái ghế tay vịn, còn một bàn gỗ. Bởi vì do hôn lễ gần kề, trong phòng sạch sẽ không dính một hạt bụi bẩn.
Skool vừa tiến vào liến lấy một khối rubik trong túi, dùng đũa phép gẩy nhẹ, khối rubik tự động xoay tròn, bay lên không trung lơ lửng. Sau khi khóa cửa lại, Skool gỡ bông tai, tháo nhẫn và mắt kính xuống.
Đem mấy món lặt vặt cất vào túi đeo, rồi Ann đi lại gần Hermione, nắm lấy bàn tay đang cầm đũa phép không cho nàng huơ loạn xạ.
" Hermione..." Ann nói " Đừng nóng giận."
" Mình tức thế này là vì ai chứ ?" Hermione bực bội xoay người lại nhìn Ann.
Ann nở nụ cười tươi rói " Vì mình nha. Mình vui lắm đó, nhưng mà bác ấy không biết rõ mà, mình có thể hiểu rõ tâm trạng của bác ấy."
Hermione hừ nhẹ, cất đũa phép vào, không nói thêm gì, nắm lấy tay Ann ngồi xuống mép giường. Mở cái túi đeo luôn mang sát theo bên người, Hermione lấy ra một bịch bánh kem đã được hút chân không, một hộp sữa, hai lon thịt hộp và rau củ đóng hộp.
Ann cười càng tươi hơn " Không nghĩ tới kêu mấy cậu chuẩn bị ít đồ ăn dự trữ, mình lại là người đầu tiên ăn."
" Còn cười..." Hermione nói, nhưng tay rất mau lẹ xé gói bánh ngọt ra đưa cho cô, rồi tay thì tiếp tục cắm ống hút vào hộp sữa.
Ann cắn một miếng lớn bánh ngọt, cũng không thèm nhai mà hút thêm một hơi sữa.
" Ăn từ từ thôi." Hermione dặn dò, sau lại khui lon thịt hộp ra, một khối thịt rất nhanh đã bị Hermione cắt nhỏ.
Ann phồng má gật đầu.
" Rất xin lỗi cậu, Ann. Gần đây đầu óc má tớ quá căng thẳng, có lẽ vì sắp tới tụi tớ phải rời đi." Ron nói, cậu và Harry một người ngồi trên ghế tay vịn, một người ngồi trên cái rương ở góc phòng.
Cô xua xua tay ý bảo không sao cả, rồi lại ăn miếng thịt đang được Hermione ghim bằng nĩa giơ qua.
" Mấy cậu hẳn còn chưa bàn bạc về mấy món đồ cụ Dumbledore để lại nhỉ ?" Ann lơ mơ nói.
" Còn chưa, tụi mình vốn định hỏi cậu, nhưng nếu cậu cũng không biết..." Harry nói.
" Thật ra, tớ biết một chút." Ann nuốt đồ ăn xuống.
Ron đang nghịch cái Tắt sáng cũng xém làm rớt xuống đất, cậu luống cuống chụp vội nó lại. Harry tỏ vẻ kinh ngạc nói " Nhưng mà, trước đó cậu..."
Ann lại ăn tiếp miếng thịt hộp, mập mờ nói " Ông ấy hỏi hội trưởng Hội Phượng Hoàng, Skool có biết không. Cũng không có hỏi tớ..."
" Là sao ?" Ron vẻ mặt vẫn còn ngờ vực.
" Tớ đâu nói dối đâu." Ann nuốt đồ ăn xuống, cắn tiếp miếng thịt trên cái nĩa Hermione đưa qua, lại quay sang uống một hớp sữa " Còn nữa, Bế quan bí thuật của tớ cũng đâu phải để chưng chơi."
" Vậy mau nói cho tụi mình biết." Harry vội vã nói " Rốt cuộc ba món này có tác dụng gì ?" Cậu giơ trái Snitch trên tay lên " Trái Snitch cũ kĩ của tớ, Tắt sáng của Ron và sách của Hermione. Cụ Dumbledore định ám chỉ gì với chúng tớ ? Còn nữa, vì sao cụ không trực tiếp đưa thẳng cho cậu, rồi chuyển giao cho tụi tớ ?"
" Tớ không biết cụ Dumbledore đưa ba món này là có ý gì cả." Ann nuốt đồ ăn vào trong, bánh kem đã giải quyết xong, thịt cũng xử xong một hộp.
" Đừng vội, nghe tớ nói xong đã. Tuy rằng người không nói đưa ba món đồ đó cho các cậu là có ý gì, nhưng trông thì có vẻ cụ muốn mấy cậu tự tìm hiểu lấy." Ann nói, Hermione đang khui hộp thịt thứ hai " Nhưng trong lúc ghi bản di chúc, cụ từng nói: Một số việc dưới ánh nhìn tò mò của đám đông người, thì phải xử lí nó trước ánh nhìn của đám đông. Mà một số việc, cần phải ẩn giấu, thì nên ẩn giấu mà làm'. Vì thế, có chuyện quan trọng hơn cần được thực hiện."
Harry và Ron vẫn lơ ngơ không hiểu như cũ.
Nhưng Hermione chợt la nhẹ lên, hai cậu chàng đều nhìn qua nàng.
Ann cắn miếng thịt trên tay Hermione đang giơ lên, híp mắt nhìn nàng cổ vũ.
" Di chúc của cụ Dumbledore bị phát hiện, nhất định Bộ sẽ kiểm tra kĩ lưỡng. Cụ ấy nhất định biết việc này." Hermione không quên ghim miếng thịt mới cho Ann " Ba món đồ tặng chúng ta có lẽ có bí mật nào đó, nhưng sẽ không dễ dàng bị nhận ra. Quan trọng hơn là, chuyện này sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người, cứ thế, người ý định tặng cho chúng ta một món đồ khác quan trọng hơn nhiều..."
" Thanh gươm Gryffindor ???" Harry và Ron đồng thanh kêu lên, hai người liếc nhìn nhau rồi cùng dời mắt nhìn sang Ann.
" Ờ đúng rồi, thanh gươm Gryffindor ở chỗ tớ." Ann qua loa nói, cởϊ áσ choàng xám tro ra, phía sau lưng cô đang đeo một cái ba lô dẹp nhỏ nhắn.
Tháo ba lô xuống, kéo dây gài, Ann lần mò một hồi thì rút ra một hộp gỗ dài.
" Cho mấy cậu." Ann đưa qua cho Harry và Ron.
Harry nhận lấy cái hộp, gấp gáp chờ không nổi nữa mở nó ra, thanh gươm Gryffindor nằm im ỉm bên trong. Xung quanh là vải bông được lót đệm, cán gươm khảm đá chói lòa phản ánh với tia nắng từ cửa sổ rọi vào.
" Tốt quá rồi. Nhưng thanh gươm này thì có tác dụng gì ?" Ron nói " Ngoài việc nó rất quý giá ?"
" Hai người mấy bồ còn chưa đọc xong mấy cuốn sách kia hả ?" Vẻ mặt Hermione như khó mà tin nổi
" Về cách làm sao phá vỡ Trường sinh Linh Giá ?"
" Mình mới xem xong có một quyển à." Harry nói " Mình nhớ là trên đó bảo rằng cần phải có một món đồ rất rắn chắc, thì sau khi phá hủy, Trường sinh Linh Giá mới không thể tự khôi phục lại được. Cho nên... thanh gươm Gryffindor dùng để phá hủy Trường sinh Linh Giá ?"
" Không hẳn." Hermione nói, nàng mở rau củ đóng hộp ra, đây là một hộp cà rốt ăn liền, bên trong là những lát cà rốt đã cắt sẵn.
" Không muốn." Lúc Hermione giơ muỗng lên thì Ann cất lời " Mình muốn ăn thêm một hộp thịt..."
" Không thể ăn thịt không." Hermione kiên quyết nói, giơ cao cái muỗng.
" Được rồi, aaaa..." Ann hé miệng.
Harry và Ron trông ngóng nhìn Hermione, hi vọng nàng nhanh chóng nói ra đáp án, nhưng họ rất biết thân biết phận không dám thúc giục.
" È hem..." Hermione tằng hắng giọng " Trường sinh Linh Giá là một món đồ có chứa phép thuật cực kì cực kì mạnh mẽ, thanh gươm Gryffindor chỉ có thể xem là có nguồn phép thuật mạnh mà thôi, nhưng nó do yêu tinh chế tạo ra, lưỡi gươm do yêu tinh chế tạo có thế hấp thụ sức mạnh để tăng cường chính món đồ đó. Vào năm thứ hai, Harry cầm thanh gươm gϊếŧ chết Tử xà."
Ann bị đút, một miệng đầy ụ cà rốt.
" Tử xà là một trong những sinh vật hiếm thấy chứa nguồn năng lượng mạnh mẽ, nọc rắn của nó càng thêm thưa thớt, lúc đó có thể phá hủy cuốn nhật kí của Tom Riddle. Mà thanh gươm đã hấp thụ nọc độc của nanh rắn, sẽ càng mạnh hơn, có khả năng phá hủy Trường sinh Linh Giá. Đây mới là nguyên do hoàn chỉnh."
Harry cùng Ron bộ dáng sáng tỏ vấn đề, gật gù.
" Nói thế là, giờ chúng ta đã có năng lực phá hủy Trường sinh Linh Giá..." Harry thở phào nhẹ nhõm " Thật may quá."
" Nhưng mà, còn chưa tìm được nha." Ron nói tiếp.
"..." Ann nuốt mấy miếng cà rốt, ấm ức ngó sang Hermione " Đều do cà rốt, làm mình muốn khờ căm luôn rồi nè."
Nghe lời than vãn của Ann, Hermione vừa có chút bất đắc dĩ nhưng lại thêm đau lòng.
" Ăn một miếng nữa thôi." Hermione dùng giọng điệu như dỗ dành con nít " Ăn xong miếng này chúng ta sẽ ăn một hộp..." Nàng lần mò túi đeo " Cá mòi ?"
Khóe miệng Ann co giật, cô chỉ đành gật đầu. Lại bị đút một miếng cà rốt, Ann vòng tay ôm lấy eo Hermione, tựa đầu vào vai cô.
" Ăn xong thì trở về ngủ đi." Hermione dịu dàng nói, đưa một miếng cá mòi qua cho Ann.
" Ừm..."
" Ann, cậu biết Gregorovitch là ai không ?"
Harry bỏ lại thanh gươm vào hộp, trước khi đóng lại thì hỏi thêm một câu.
" Gregorovitch ?" Ann lẩm bẩm " À, có nghe, là một người chế tạo đũa phép. Ông ấy là người Đức, một trong ba pháp sư nổi tiếng về chế tạo đũa phép ở châu Âu, nổi danh cùng với Ollivander. Nhưng nhiều người cảm thấy ông Ollivander có tài hơn."
" Khó trách tớ lại nghe quen tai."
Hai mắt Harry sáng ngời " Lúc thi đấu Tam Pháp thuật, nghe nói đũa phép của Krum cũng là do ông ấy chế tạo."
" Viktor ?" Hermione ngạc nhiên " Ảnh có liên quan gì tới ông ấy ?"
Ann miệng bị đút đầy đồ ăn, bất mãn hừ nhẹ.
" Không, ông ấy không có liên quan gì tới Krum." Harry nói " Chỉ là tối qua mình mơ thấy, Voldemort có lẽ đang tìm Gregorovitch thì phải ?"
Hermione không hài lòng, nhíu chặt lông mày, kiên trì suy nghĩ " Mình vẫn cho là bồ không nên giữ mối liên kết Voldemort đâu, Harry. Lỡ như Voldemort đọc được suy nghĩ của bồ thì làm sao đây ? Hắn sẽ biết chúng ta..."
" Loại liên kết này không đến nỗi có thể nhìn thấu được suy nghĩ đâu." Ann nói đại " Còn nữa, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy luôn cho rằng cụ Dumbledore mới là kẻ dịch lớn nhất. Harry chỉ là một cái gai phải loại trừ mà thôi. Đúng đấy, một trong số những cái gai. Sau vụ lần trước mấy cậu náo loạn Bộ, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đã chủ động cắt đứt kết nối với Harry. Hắn là kiểu người luôn cho rằng phép thuật của bản thân là hoàn mỹ không có khuyết điểm nào, vì thế khả năng chủ động nhìn trộm suy nghĩ của Harry là rất nhỏ."
" Aaaaa..."
Cô mở miệng, ăn miếng cá.
" Nếu thật sự không yên lòng, thì lần sau đến những lúc như thế, thì dùng thuốc an thần." Ann lầm bầm " Lát tớ đưa cho mấy cậu hai lọ, chỉ cần một ngụm nhỏ là ngủ liền. Công dụng và cách dùng tớ có dán nhãn sẵn rồi."
Harry gật đầu.
" Mấy giờ rồi ?" Ann hỏi.
Ron nhìn qua đồng hồ " giờ phút, chiều."
Ann ăn miếng cá cuối cùng, thõa mãn chép chép miệng. Hermione lấy khăn tay ra lau miệng cho cô " Mau về ngủ đi."
" Được." Ann nhận lời, cười cười hôn lên má nàng một cái.
" Ann..." Hermione rầu rĩ lên tiếng.
Cô cười hì hì hai tiếng, lấy hai lọ nước thuốc đưa cho Harry, trên lọ có nhãn dán một giấy hướng dẫn nhỏ, ghi công dụng của nước thuốc. Harry nhìn lướt qua ml có thể hôn mê tận một tiếng đồng hồ.
Khối rubik đang lơ lửng chầm chậm rơi vào tay Ann, Skool tùy tiện xoay hai lần rồi bỏ nó lại vào túi.
Ánh nắng bên ngoài cửa sổ thật ấm áp, Skool đứng lên đã có thể nhìn xuyên qua cửa kính đã thấy sân vườn được trang trí tỉ mỉ, những vật phẩm chuẩn bị cho hôn lễ được phân loại rõ ràng, sạp cũng được dựng lên. Những chiếc ghế được bọc lớp khăn màu vàng kim và bàn dài trải sẵn khăn cũng được xếp bên trong sạp.
Lúc tay đặt ở vặn nắm cửa, Skool chợt quay đầu nhắc nhở " Xém tí là quên mất, mấy cậu phải giữ cái hộp lại đó."
Harry ôm cái hộp dài định bỏ vào túi đeo của Hermione, nghe Skool nói thế thì khựng lại.
" Thanh gươm chỉ khi nào để trong hộp thì mới có thể dùng được bùa chú co giãn. Nếu hộp mà hư thì phải tự mang theo thanh gươm đó." Skool nói " Buổi chiều nay bàn luận thử tác dụng của ba món kia, có manh mối thì báo cho mình."
Động tác thả hộp vào túi đeo của Harry cũng cẩn thận hơn nhiều, ba người đồng loạt gật đầu.
" Mai gặp lại." Skool vặn tay nắm cửa, bước xuống thang lầu.
Vừa đến tầng một, ông Weasley đã ôm vợ đứng đợi sẵn ngay phòng khách. Ông Weasley vỗ nhẹ vai vợ, bà Weasley vành mắt còn hơi hồng hồng, vẻ mặt hối lỗi đi lại chỗ Skool.
" Rất xin lỗi, Skool, vừa rồi đầu óc tôi có chút rối."
" Tôi nhận lấy lời xin lỗi này." Skool nói " Nhưng mà..." Cô nhìn qua ông Weasley " Chuyện sau này, tôi cảm thấy anh nên báo trước với vợ, miễn cho bà ấy lại lo lắng. Được rồi, tôi đi trước, mai gặp lại."
Lúc đi ngang qua Bill và Fleur, cô nở nụ cười chân thành nói " Chúc mừng hai người."
Một ngõ hẻm dài ở thành phố London, Skool độn thổ xuất hiện, cởϊ áσ choàng cất vào ba lô. Ngáp một hơi dài, bước nhanh ra khỏi hẻm nhỏ, đi tới đường lớn, ngoắc một chiếc taxi.
" Khách sạn Duke."